Nuôi Vợ Từ Bé [Đam Mỹ]

Chương 21




Đến giờ ăn cơm, quản gia bảo Tiểu Hồng lên gọi Uẩn Đồng và Hoàng Thiên Bá xuống dùng cơm.

"Tiều Hồng, lên gọi Uẩn Đồng đi mời cậu xuống ăn cơm."

"Dạ." Tiểu Hồng đi được vài bước thì bị Tiểu Hoa ngán đường lại.

Cô ta nói với quản gia.

"Hay để con đi gọi cậu chủ cho." Cô ta tỏ vẻ lấy lòng.

Quản gia nghiêm mặt nhắc nhở.

"Cô gọi cậu chủ? Cô muốn bị đuổi việc à? Cả cái nhà này người được phép vào phòng gọi cậu chủ dùng cơm chỉ có Uẩn Đồng mà thôi."

"Tại sao chứ?" Tiểu Hoa bất mãn hỏi.

"Vì Tiều Đồng là ngoại lệ." Gương mặt quản gia lúc này đầy vẻ kiêu hãnh.

Tiểu Hoa không đáp lại nữa, chỉ hậm hực lộ rõ vẻ ganh tị trên khuôn mặt lẫn thái độ.

"Mau dọn cơm đi." Quản gia nhắc nhở.

Ả đứng suy nghĩ về Uẩn Đồng. Rốt cuộc là Uẩn Đồng là thứ gì trong nhà này? Cũng là người ở như nhau, vậy tại sao lại được cậu chủ cưng chiều như thế? Được đặt cách quá nhiều... Tại sao? Bứt quá thì Uẩn Đồng cũng chỉ vào làm sớm hơn ả. Vừa có phòng riêng cạnh phòng cậu chủ, lại được cậu chủ cưng không cần làm gì. Rốt cuộc là

Uẩn Đồng đã dùng bùa chú gì? Hay cậu có điểm gì đặc biệt hơn người sao?

Tiểu Hồng đi lên phòng Uần Đồng gõ cửa nhẹ, nghe tiêng mới dám mở cửa rồi đi vào phòng.

"Uẩn Đồng."

"A, cậu là Tiều Hồng đúng không? Mời cậu ngồi, mình đang học bài, đợi mình một chút nha." Bé con lịch sự mời

Tiểu Hồng ngồi.

"Phòng Uẩn Đồng thật đẹp, cả phòng màu xanh dương nhạt, còn có nhiều gấu bông nữa chứ." Tiểu hồng tấm tắc cảm thán khen ngợi.

"Tiều Hồng thích thì cứ lấy một con đi." Uẩn Đồng không nhìn cô, vừa làm bài vừa nói.

"Thôi mình lấy rồi bỏ đâu chứ? Với lại sợ cậu chủ mắng." Tiều Hồng nhớ đến sắc mặt hung dữ của Hoàng Thiên Bá liền sợ hãi lắc đẩu.

"A, không sao đầu, cậu chủ sẽ không mắng đầu. Cậu ấy rất hiền mà." Uẩn Đồng ngậm đầu bút xoay người ra sau nhìn Tiểu Hồng khó hiểu.

"Mà sao mình thấy cậu chủ thương Uẩn Đồng thật đó." Cô thật sự thắc mắc muốn biết lí do tại sao.

"Không có đầu. Cậu chủ toàn mắng rồi cắn mình. Mà thôi cậu xấu tính lắm." Uẩn Đồng xua tay bất lực phản bác.



Rõ là như dị, thương chỗ nào chứ?

Hoàng Thiên Bá ngồi bên phòng xem camera toàn bộ đều nghe thấy Uẩn Đồng nói xấu mình. Hắn nhếch môi khẽ cười.

"Mèo nhỏ em được lắm." Khuôn mặt uất hận giống hệt như một người vợ bắt gian chồng mình.

Uẩn Đồng đang ngồi học bài bỗng rùng mình một cái.

"Sao tự nhiên cảm thấy sợ quá?"

"Cậu học bài xong chưa? Xuống ăn cơm nha, còn có gọi cậu chủ nữa." Tiểu Hồng nhắc đến Hoàng Thiên Bá lại cảm thấy sợ trong lòng.

"Được, để mình đi gọi cậu ấy."

Tiểu Hồng gật đầu đi xuống nhà trước, Uẩn Đồng lon ton chạy qua phòng của hắn, theo thói quen được hắn dung túng, cậu không gõ cửa mà một mạch mở ra. Hoàng Thiên Bá đang ở trần chuẩn bị mặc áo vào. Uẩn Đồng vội vàng che mắt lại.

"Em chưa thấy gì hết." Cậu ngượng ngùng biện minh.

Hoàng Thiên Bá chậm rãi đến đóng cửa lại. Động tác kabedon ép Uần Đồng vào cánh cửa. Áo còn chưa mặc vào mà ép cậu vào lồng ngực. Hắn lưu manh cúi người xuống.

"Em để cửa mở như thế, lỡ có ai nhìn vào thấy thì sao đây?" Giọng nói ma mị, ý tứ phức tạp khó đoán.

"Em... Em..." Uẩn Đồng bối rối.

Hắn đánh gãy lời nói của cậu.

"Còn chưa nói, lỡ như anh không phải cởi áo mà là cởi quần thì phải làm thế nào? Uẩn Đồng, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời."

"Em... Để em ra gõ cửa lại." Đôi má đỏ ửng như bị sốt, Uẩn Đồng đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào cơ ngực rắn chắc của hắn, thật muốn sờ thử.

"Không cần. Em suýt làm anh thất thân, mau đền bù đi."

"Em đã làm gì đâu? Đã làm gì đâu? Chỉ là suýt chút nữa thôi mà, còn chưa chạm vào. Đền cái gì chứ?" Cậu bé cứng rắn bào chữa cho bản thân mình vô tội trước nanh vuốt cáo già của Hoàng Thiên Bá, quyết không nhận tội.

"Thứ nhất dám nói xấu anh, thứ hai dám nhìn thân thể anh mà chưa xin phép, còn mở cửa cho người ta nhìn vào.

Bản thân anh là còn trong trắng thuần khiết mà bị em nhìn thấy. Tổn thất thật lớn em biết không?"

"Em... Em..." Đường cùng rồi, không bào chữa nổi. Quả thật cậu không đấu khẩu nổi với người này.

"Nhưng tổn thất ai chịu đây? Em phải chịu." Hắn khăng khăng rằng Uẩn Đồng nhất định phải chịu trách nhiệm với hắn.

"Vậy em đền làm sao đây?" Mèo nhỏ sập bấy, người đã vào tròng rồi.

Lời hắn muốn nghe cũng đã thốt ra, hắn cúi xuống hôn Uẩn Đồng, lưỡi nhanh chóng tiến vào càn quét khoang miệng của cậu, Uẩn Đồng khó thở, hai tay đặt trước ngực hắn đẩy ra. Lúc nãy thật sự cậu rất muốn sờ bờ ngực này nhưng hiện tại không còn tâm trí đó nữa, cậu không thể nào theo kịp nhịp hôn của Hoàng Thiên Bá.



Hoàng Thiên Bá bị bàn tay nhỏ của Uẩn Đồng chạm vào người nên lập tức có phản ứng ở phía dưới người. Hắn vội vàng thả Uẩn Đồng ra hắn thở hốn hn nhìn cậu, hơi thở nặng nề.

"Chạm cả vào người anh, em tính đền bù thế nào đây?"

Chưa kịp đề cậu trả lời gì, hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn, lần này Hoàng Thiên Bá hôn nhanh hơn, chỉ phớt nhẹ qua môi vì nếu hôn sâu nữa hắn sợ không biết bản thân có kiểm chế lại được không nữa. Hắn buôn Uẩn Đồng ra cười lưu manh. Cậu nhỏ đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu chủ Hoàng Thiên Bá của cậu tấn công cậu ác liệt đến vậy.

Còn có cả áo cũng không mặc vào, cởi trần như thế cảm giác thật lạ.

Uẩn Đồng bối rối với tình cảnh hiện tại, bình thường cậu chủ chỉ hôn nhẹ. Lần này thật sự quá mạnh bạo. Bé con mặt đỏ bừng vội bỏ chạy xuống nhà.

"Cậu chủ đáng ghét." Đôi môi sưng mọng, vừa đi vừa chửi thầm trong miệng.

Hắn buồn cười nhìn theo Uẩn Đồng không nhịn được mà phì cười.

" Thật đáng yêu.Sắp không thể kiềm chế được nữa rồi." Hắn nhớ đến đôi môi của Uẩn Đồng bị hắn hôn đến sưng đỏ.

"Sắp hết giới hạn chịu đựng mất thôi. Chỉ còn một cái sinh nhật nữa. Hoàng Thiên Bá mày sắp chờ được rồi."

Mười năm, hắn phải chờ đợi mười năm để có được Uần Đồng, khi có được hắn sẽ nâng niu bảo vệ bảo bối này cả đời.

Hắn ung dung mặc áo đi xuống nhà dùng cơm. Uẩn Đồng đang đứng phụ quản gia xếp đồ ăn, mắt liếc thấy hắn xuống cậu bĩu môi giận dối hắn, Hoàng Thiên Bá cười cười đến gần kéo Uẩn Đồng ngồi vào bàn ăn.

"Mọi người cũng đi ăn đi." Hắn ra lệnh, hắn không có thói quen để người khác nhìn mình ăn, thật mất tự nhiên.

"Dạ cậu chủ."

Quản gia cùng các giúp việc khác đi dùng cơm ở bàn ăn riêng dành cho giúp việc, tẩm mắt Tiểu Hoa liếc qua thấy

Hoàng Thiên Bá đang gắp thức ăn cho Uần Đồng, ghen tức lại ùa đến.

"Tại sao nó lại được ăn với cậu chủ chứ?" Cô ta hậm hực. (U)

"Cậu ấy là bảo bối của cậu chủ đó, chị đừng thắc mắc nữa."

Tiểu Hồng vừa ăn cơm vừa giải thích.

"Em nghe mọi người trong nhà nói, Uẩn Đồng không giống tụi mình đâu. Cậu ấy không khác gì vợ cậu chủ."

Ngẫm nghĩ một chút nhớ lại rồi nói tiếp. "Từ nhỏ cậu ấy đã sống ở đây, ông bà chủ cũng xem Uẩn Đồng giống như là con ruột nên cậu ấy cũng gần như là chủ nhân của mình. Ở trong nhà này, ai cũng cưng chiều Uần Đồng cả, nói chung Uẩn Đồng là bảo bối nhà này đó."

"Vậy sao?" Tiều Hoa bị lời nói của Tiểu Hồng làm cho tức giận nhiều hơn.

Ả tiếp tục ăn nhưng nuốt không trôi. Trong đầu thầm suy nghĩ chửi mắng, cô ta có vẻ không phục.

["Cũng chỉ là một thằng giúp việc hèn mọn mà thôi, mày trèo cao được tại sao tao lại không? Tao sẽ đạp đổ mày, chỗ đó sẽ là của tao nhanh thôi... Cũng không khác gì nhau, chẳng qua là do mày đến trước tao nên may mắn. Chỉ cần tao nổ lực, chắc chắn sẽ dành được. Nhất định vị trí đó phải là của tao." Lòng tham con người là vô tận, Tiều Hoa quyết tâm phải tranh dành với Uẩn Đồng.