Leo lên giường nằm xuống, mệt mỏi đắp chăn nhìn chăm chú lên trần nhà.
"Sao lại khó chịu như vậy?"
Uẩn Đồng bĩu môi, nghe tiếng mở cửa, bé con vội trùm chăn kín mít lại. Hắn chậm rãi đi vào.
"Đồng Đồng." Hắn nhẹ nhàng kéo chăn ra.
"Sao hôm nay em ăn ít vậy?" Hắn thừa biết nhưng vẫn thích hỏi. Mỗi lần có chuyện gì buồn bực thì Uẩn Đồng đều ăn như mèo liếm, chẳng có tâm trạng để ăn.
Trêu thì trêu nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của cậu. Hoàng Thiên Bá cổ gắng kéo kéo chăn.
Bé con bướng bỉnh giữ chăn lại quyết không đối mặt với hắn. Dùng sức một chút, Hoàng Thiên Bá dễ dàng kéo được chăn ra. Chớp mắt một cái Uẩn Đồng chụp lấy tay hắn tức giận cắn thật mạnh.
Đôi mắt đỏ âu thở hồng hộc nghiến răng nén giận rồi xoay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn.
Hắn không la hét, chỉ im lặng mỉm cười xoa đầu cậu.
"Đỡ giận chưa? Nếu đỡ rồi thì nói anh nghe, em cảm thấy thế nào?" Giọng nói vẫn cực kỳ ôn nhu và cưng chiều.
Không hỏi thì thôi, người đang tủi thân mà có ai đó hỏi vào là ngay lập tức bật khóc. Uẩn Đồng vừa khóc vừa nói.
"Anh hết thương em rồi đúng không? Anh thương người khác rồi hả?" Bé con thút thít đến đáng thương, ấm ức vô cùng.
"Tại sao?" Hoàng Thiên Bá vừa buồn cười vừa hỏi.
"Em cảm thấy anh lạnh nhạt với em, không phải em ganh tị với chị Hoàng Anh nhưng mà em thấy anh hôm nay rất xa cách với em" Đồn nén hết thẩy bây giờ mới được bộc bạch ra.
"Xa cách như thế nào nói anh nghe xem?" Hắn muốn nghe xem cậu để ý được những gì
"Anh đi về chỉ mua táo cho chị, em khóc anh chỉ chỉ dỗ dành qua loa, không đợi em đi ra ăn cơm cùng mà đi trước, còn có đặt hết đồ ăn trước mặt chị.
Em không ganh tị với chị, em chỉ muốn nói anh rất lạnh nhạt với em" Từ nhỏ
đến giờ cậu chưa bao giờ bị hắn lạnh nhạt như vậy, hắn luôn ưu tiên cậu mọi thứ và dành cho cậu những thứ tốt nhất. Còn hôm nay cứ lạnh nhạt khó nói.
Bé con vẫn khẳng định lại cậu không có ghen ghét với chị, cậu chỉ trách hắn. Cậu nói rất rõ ràng, ghen có văn hóa, lịch sự và lễ phép. Không phải vì giận mà đùng đùng làm loạn kiếm chuyện.
Hoàng Thiên Bá phì cười. Bé con của hắn thật ngoan ngoãn đáng yêu.
"Anh cười cái gì?" Cậu vẫn uất ức khóc.
Hoàng Thiên Bá ôm cậu vào lòng xoa xoa lưng cậu. "Đừng khóc, anh xin lỗi. Anh chỉ muốn chọc cho em ghen mà thôi. Chưa bao giờ anh thấy em ghen nên là... Hoàng Thiên Bá thành thật thú tội.
"Anh nghĩ chỉ xin lỗi là xong hả?" Uẩn Đồng kiên quyết ghi thù không muốn tha lỗi. "Anh nghĩ tình cảm là thứ có thể đem ra trêu đùa thử thách sao?" Uẩn Đồng rất tức giận.
Hắn bất ngờ, không nghĩ Uẩn Đồng mọi khi rất ngoan ngoãn hôm nay lại trở nên đanh thép như thế.
"Em không tha cho anh đâu." Hắn đã khiến cậu lo lắng, sợ thật sự sẽ mất hắn, tuy cậu không nói ra nhưng hắn thừa biết cậu xem hắn là cả bầu trời, chỉ duy nhất mình hắn. Vậy mà hắn lại trêu chọc cậu rồi chỉ cần xin lỗi là xong sao? Cậu lớn rồi chứ không như lúc nhỏ chỉ cần dỗ ngọt vài câu là xong. Uẩn Đồng ghi thù, cái gì trêu thì trêu chứ chuyện tình cảm mà đem ra trêu thì cậu không bỏ qua được.
Quả là có thai khiến Uẩn Đồng nhạy cảm để ý hơn nhiều về các chi tiết nhỏ xung quanh, mọi khi cậu luôn ỷ lại tình yêu của hắn đối với cậu quá an toàn nên lượt bỏ các hành động nhỏ không hề để ý. Bình thường hắn rất tự giác tạo khoảng cách với mọi người khiến cậu an tâm vô cùng.
Hoàng Thiên Bá kéo Uẩn Đồng ra nhìn chăm chú vào mắt cậu. Bé con lớn rồi, tính khí cũng thay đổi, mọi khi dỗ dành vài câu là xong nhưng bây giờ phản ứng rất mạnh nha.
Cậu hậm hực cắn vào tay hắn, khi tức giận đều biến con người ta thành cẩu. Hoàng Thiên Bá muốn dùng khổ nhục kế giả vờ đau đớn ôm tay nhăn mặt.
"Đau quá, táo đó là anh thuận tay mua về." Hắn đã hứa với Đức Duy là giữ bí mật nên không thể nói sự thật với Uẩn Đồng.
"Anh có mua cho em kẹo ngon mà." Lúc đi về hắn có ghé mua socola cho cậu, sao hắn có thể quên mua quà cho Uẩn Đồng được chứ? Hắn không bao giờ để Uẩn Đồng thiệt thòi.
"Em không thèm." Bây giờ là thật sự giận dỗi rồi, hắn có dùng khổ nhục kế cũng vô dụng. Bé con nằm xuống giường xoay mặt đi chỗ khác mặc cho Hoàng Thiên Bá ngồi bên cạnh.
"Em bỏ mặc anh thật hả? Rất đau đó." Gương mặt hắn rất đáng thương, giọng nói nỉ non khẩn thiết khiến người ta phải mềm lòng.
Uẩn Đồng cảm thấy hắn rất ồn ào không muốn nghe, cậu khó chịu đứng phắt dậy ôm gối một mạch đi qua phòng khách ngủ. Lần này không cho hắn biết mặt là hắn chứng nào tật đó trêu chọc cậu.
Hoàng Thiên Bá đứng hình nhìn theo bóng lưng của cậu.
"Anh nghĩ anh diễn xuất tốt thì anh trêu chọc em mãi hả?" Bé con giận dỗi vào phòng ngủ dành cho khách, cậu lười phải nghe hắn dỗ dành, chuyện đó giải quyết sau đi còn bây giờ cậu rất buồn ngủ rồi.
Lúc này hắn rất đáng thương, tổng tài cao ngạo bây giờ lòng như lửa đốt. Hỏng rồi, kiều thê của hắn giận thật rồi.
"Khổ nhục kế cũng không dỗ được em ấy. Phải làm thế nào đây?" (1
Ngồi suy nghĩ đắn đo một lúc, Hoàng Thiên Bá đứng dậy đi qua phòng ngủ Uẩn Đồng đang ở. Bé con thở đều đều nhẹ nhàng, cậu đã ngủ rồi.
"Đáng yêu thật." Ánh mắt không biết nói dối, Hoàng Thiên Bá đầy u mê nhìn cậu đang ngủ say.
Yêu đến chết là có thật, hắn rất lụy người này. Nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào lòng, miệng thì thầm.
"Ở đây lạnh lắm, để anh sưởi ấm cho em"
Hắn không thể ngủ thiếu cậu được, bây giờ cứ ngủ trước, ngày mai nghĩ cách dỗ người sau vậy.
Đúng là đồng vợ đồng chồng, suy nghĩ cũng rất giống nhau.
Sáng hôm sau, Uẩn Đồng ngủ dậy. Bé con ngái ngủ theo thói quen ôm chặt lấy Hoàng Thiên Bá bên cạnh. Hắn nghĩ Uẩn Đồng đã nguôi giận nên ngọt ngào đáp trả cái ôm của bé.
Nào ngờ Uẩn Đồng nhận thức được điều không đúng, nhớ lại chuyện khi tối. Phun trào tức giận cắn mạnh vào ngực hắn một cái mới hả giận, khịt mũi đứng dậy rời đi.
"Cho chừa anh đi."
"Bà xã giận cũng thật dai." Hắn xoa xoa ngực của mình, đau thật nha.
"Đừng dùng lời ngon ngọt đó dụ dỗ em."
Chiến tranh lạnh này còn kéo dài, Hoàng Thiên Bá còn lâu mới làm lành được.
"Sao ngày càng đanh đá vậy chứ?" Hắn vừa mắc cười vừa đau ngồi lầm bầm một mình.
Còn Uẩn Đồng đi vệ sinh cá nhân rồi ra phòng khách ngồi xem phim, cố ý lảng tránh gương mặt đáng ghét kia.
"Muốn làm lành hả? Còn khuya."