Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 201




Chân giò heo bạch vân, Gà mỡ hành, Thịt xào sốt đậu, Trứng hấp, Sườn bắp cải, Ruột heo hấp nước sốt, vân vân...

Buổi sáng Tân Mai nghe nói Tân Lãng đã có con, không lâu sau thì đến nhà ông Tần.

Bà ấy và bà Tân cùng chuẩn bị những món ăn này.

Vừa nấu ăn vừa trò chuyện về ba đứa nhỏ, lễ đính hôn vân vân.

Ví dụ như trước lễ đính hôn phải chuẩn bị tiệc rượu mời người thân hai bên của cha mẹ Tân Lãng cùng ăn một bữa cơm, để giới thiệu Tân Lãng và Tô Thi Hàm, còn có ba đứa bé.

Sau đó thông báo thời gian lễ đính hôn và tiệc một trăm ngày của ba đứa nhỏ.

Dựa theo tục lệ trước kia phải đưa Tô Thi Hàm và ba đứa nhỏ đến từng nhà một chuyến, nhưng như vậy quá phiền phức, ba đứa nhỏ cũng sẽ rất mệt mỏi.

Bởi vì người thân hai bên không chỉ ở Thành phố Thiệu, có người ở nông thôn, còn có người ở huyện.

Cho nên tập trung lại vào một ngày, chuẩn bị tiệc rượu trong khách sạn để chính thức thông báo chuyện này là tốt nhất.

Bà Tân cúp điện thoại xong, Tần Mai lúc này cởi tạp dề nói muốn vẽ.

Bà Tân sững sờ, khuyên Tân Mai ở lại ăn cơm.

Tân Mai nói: “Chị ở lại cũng không thích hợp lắm, hôm nay con dâu của em lần đầu tiên đến nhà. Chị ở lại,,con dâu của em sẽ rất căng thẳng, nếu như phải gặp cô dì chú bác bên chồng”

“Để Lần sau, lần sau Lãng Lãng ở nhà, chị sẽ đến dùng cơm" Tân Mai vừa cười vừa nói.

“Được thôi” Cũng là người trong nhà mà còn ở Thành phố Thiệu, bà Tân không khách sáo với Tân Mai nữa.


Trước khi Tần Mai rời đi còn đưa số điện thoại của chị gái của con dâu nhà mình cho bà Tần, nói bà Tần liên lạc với người ta trong hôm nay trước. Lát nữa con trai và con dâu về nhà ăn cơm, bà cũng sẽ nói qua một tiếng.

Sau đó Tân Mai lại dặn dò ông Tân đi xe máy cẩn thận một chút, đã làm ông nội rồi mà còn lồng ngóng để té xe, nói ra sẽ làm trò cười cho mọi người.

Ông Tần xấu hổ sờ mũi.

Ông cũng không ngờ lại ngã, lúc đầu còn muốn ôm cháu. Bây giờ hai cánh tay bị thương, đầu gối trầy da vẫn còn chưa khỏi. Cổ tay bị thương trong một trăm ngày không được làm việc nặng, cũng không ôm được cháu nội.

Lúc này ông hối hận muốn chết, lần sau nhất định phải nhìn kỹ đường. Cho dù trời chưa tối hẳn cũng phải bật đèn xe! Không thể chủ quan!

Hậu quả của việc chủ quan quá thê thảm và đau đón.

Không bế được cháu nội.

Cũng không thể đi ra ngoài làm đầu bếp kiếm thêm thu nhập, ngay cả giao hàng cũng không được, nên chỉ có thể ngồi trước quầy thu ngân.

Ảnh hưởng đến việc kiếm tiền cho gia đình. Ài...

Nhưng lần này ông cũng nhận được bài học sâu sắc.

Bởi vì hôm nay con trai con dâu và cháu nội trở về, cho nên hôm nay ông bà Tân đóng cửa không kinh doanh. Buổi sáng bà Tăn giao hàng cho những người khách đã đặt mua vào hôm qua, dặn dò Tiểu Ngô giao hàng, hơn mười một giờ đã làm xong.

Bà cũng cho Tiểu Ngô nghỉ một ngày rưỡi.

Ngày mai cửa hàng cũng không định kinh doanh, nhưng cửa hàng online vẫn mở. Bởi vì hiện tại là thời điểm giành khách, nếu như không bán hàng một ngày thì khách hàng sẽ mua đồ ở chỗ khác.

Bởi vì chuyện này mà ba cửa hàng cạnh tranh rất kịch liệt

Nhưng nhà bọn họ có thêm dịch vụ giao hàng nên chiếm ưu thế hơn những cửa hàng khác.

Bởi vì rất nhiều người đi ra ngoài tản bộ hoặc là lấy chuyển phát nhanh sẽ tiện tay cầm đồ đã đặt online vào ngày hôm qua về nhà, nên vô cùng thuận tiện. Nếu không tiện thì sẽ nhờ giao hàng, bà sẽ nói ông Tân và Tiểu Ngô giao hàng đến tận cửa.

Bà Tân và ông Tân ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách tầng hai.

Hai người nhìn đồng hồ treo tường, lúc này chuyển từ tư thế năm sang ngồi thẳng.

“Nửa tiếng nữa, Lãng Lãng sẽ về đến nhà, có lẽ bọn Lãng Lãng đang xuống cao tốc.”

“Lát nữa sẽ gặp được con trai con dâu và cháu nội, tôi xuống dưới lầu chờ bọn nhỏ.”

Bà Tần nói xong thì đứng dậy, muốn xuống lầu.

Ông Tần vội vàng nói: “Chờ tôi nữa.”

Bà Tần quay đầu trừng mắt liếc ông một cái, lại đỡ ông cùng xuống lầu.


Hai người xuống tầng một, ông Tần dùng cánh tay đụng vào tay bà Tần, nói: "Đừng nóng giận, lát nữa con dâu nhìn thấy vẻ mặt này của bà, còn tưởng rằng bà không chào đón con bé. Nào, cười một cái.”

Bà Tân không thèm để ý đến ông nữa, sau khi để ông Tân ngồi xuống ghế, bà đi ra ngoài nhìn xung quanh.

Dì Hạ nhìn thấy cũng đi tới, nhìn thoáng qua ông Tần, sau đó hỏi bà Tân là Tần Lãng sắp về chưa?

Bà Tân cười gật đầu, nói: "Ừm, chắc đang xuống cao tốc.”

Bởi vì bà nghĩ tới con trai và con dâu phải ôm con, cho nên bà không gọi video cho Tân Lãng.

Lúc này Tần Lãng vừa ra cửa giao lộ cao tốc.

Tần Lãng nhìn quê hương quen thuộc, con đường quen thuộc, đèn xanh đèn đỏ quen thuộc, các cửa hàng quen thuộc. Hẳn hít sâu bầu không khí quê nhà.

Lần trước hẳn trở về là vào kỳ nghỉ đông, hẳn một mình trở về.

Lần này hẳn lại mang theo cả vợ con.

Hơn nữa còn có xe của mình!

Sự thay đối này quá lớn.

Trước đó cha mẹ nhìn thấy Tô Thi Hàm và Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, qua video đã vui vẻ không thôi. Không biết lát nữa nhìn thấy bọn họ sẽ mừng rỡ thế nào.

Còn có xe của mình.

Hắn đoán cha mẹ nhà mình không nhìn thấy bằng mắt thì không tin hẳn kiếm được nhiều tiền, mua được xe năm sáu trăm nghìn.

Hắn rất mong chờ lần gặp mặt này.

“Thi Hàm! Đây là quê của anh, Thành phố Thiệu."


“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đến nhà cha của các con rồi, các con nhìn đi. Bên ngoài là quê của cha các con, cũng là quê của các con đó”

Bởi vì xuống cao tốc nên tốc độ xe không nhanh, Tần Lãng mở cửa sổ xe ra.

Huyện Huyên rất hưng phẩn, đôi mắt to hiếu kì nhìn ra bên ngoài, tay nhỏ cũng muốn duỗi ra ngoài.

Tần Lãng nắm được tay nhỏ: "Không thể đưa tay ra ngoài, không an toàn”

Khả Hinh và Vũ Đồng không có tỉnh thần như Huyên Huyên, mềm nhũn nằm trong lòng mẹ và thím Dương, Vũ Đồng ngáp và dụi mắt.

Khả Hinh vẫn đang nắm chặt bao lì xì của bà ngoại

Từ hôm qua đến hôm nay vẫn muốn nằm chặt, không nằm chặt sẽ khóc nháo lên, Khả Hinh mê tiền nắm chặt bao lì xì mới yên tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể cười.

Tô Thi Hàm cười nói với Tân Lãng: "Tần Lãng, đến khi ba đứa nhỏ có thẻ căn cước thì chúng ta sẽ mở thẻ

ngân hàng cho ba anh em. Sau đó gửi tiền mừng tuổi của các con vào đó, anh cảm thấy thế nào?"

“Có thể, không thành vấn đề, đến lúc đó Khả Hinh nhà chúng ta thích ôm thẻ ngân hàng đi ngủ nhất” Tân Lãng cười đùa Khả Hinh.

Dường như Khả Hinh nghe thấy chữ tiền, vừa rồi không có tỉnh thần lại lập tức nhếch miệng cười.

Cười vô cùng đáng yêu.

Tô Thi Hàm nói ra: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, chúng ta sắp đến nhà cha của các con rồi, có thể nhìn thấy ông bà nội nữa, các con rất vui vẻ đúng không”