Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 317




"Triệu Cảnh Lễ nói: "Nếu ông đã bỏ ra một triệu tệ mà bên kia vẫn không muốn nhường chỗ, vậy thì không cần bận tâm nữa, ông có thể đổi căn biệt thự khác."

“Căn biệt thự bên này cũng không tệ, nhưng vẫn hơi kém so với căn trước một chút.” Triệu Cảnh Lễ chỉ vào một căn hơn 700 mét vuông khác trong khu biệt thự.

Lông mày Vương Thế Duy cau lại thành một đường: "Diện tích sân vườn của căn này không bằng căn vừa rồi, diện tích sân vườn căn này chỉ có hơn 600 mét vuông, đúng không?"

Người tư vấn bất động sản nói: "Đúng vậy! Diện tích sân vườn của căn trước là 800 mét vuông.”

"Tuy nhiên, thưa ông Vương trong khu này của chúng tôi, chủ sở hữu không được xây dựng trái phép.”

"Vì vậy, nhà có nhiều đất vườn thực ra cũng không có nhiều lợi thế."

“Không thể xây dựng?” Vương Thế Duy vẻ mặt không vui đáp lại.

Hắn là người có nhiều mối quan hệ và quen biết rộng.

Xây dựng trái phép thì sao, hẳn không hề sợ bị khiếu nại.

Nhân viên tư vấn bất động sản nói lời xin lỗi: "Vâng! Thưa ông Vương. Đây là vì yêu cầu của khu Tĩnh An chúng tôi, ở đây chỉ được xây nhà kính, không được phép xây bằng bê tông.”

“Nếu không, chỉ cần có người khiếu nại, đều sẽ bị phá bỏ.

“Người dân trong khu vực này thích khiếu nại lâm. Vì họ không thể xây dựng trái phép, nên nhiên cũng không thể bỏ qua hành vi xây dựng trái phép của người khác”.

Vương Thế Duy cảm thấy không vui, ông cảm thấy hôm nay vận may của mình thật sự rất tệ.

Không những không chọn được căn nhà có Phong Thủy tốt nhất mà những căn biệt thự trong khu này cũng không cho phép được xây dựng.

Ông ta hỏi Triệu Cảnh Lễ: "Triệu đại sư! Hay là tôi vẫn chọn căn trước? Tôi không tin rằng tôi ra giá 50 triệu tệ cho một căn biệt thự mà anh ta không bằng lòng nhượng lại cho tôi. Người đó cũng còn khá trẻ, có lẽ chưa đến 25 tuổi. "


"Triệu Cảnh Lễ nói: "Ngài có thể gọi điện thoại hỏi lại xem sao.”

Ngay khi Vương Thế Duy nghe được điều này, ông ta đã biết ngôi nhà 523 mét vuông trước đó hẳn phải có Phong Thủy cực kỳ tốt.

Nếu không, Triệu Cảnh Lễ sẽ không bảo ông tiếp tục gọi điện thoại hỏi.

Ông ta lập tức gọi điện thoại lại cho Tần Lãng.

Lần này Tân Lãng không có trả lời cuộc gọi của ông.

Điều này khiến ông ta tức giận. Ông ta nhắn tin cho Tân Lãng, nội dung là nói vì vợ ông thích căn biệt thự này, thật sự rất thích nên sẵn sàng bỏ ra 50 triệu mua lại căn biệt thự đó từ tay Tân Lãng. Cũng sẽ chọn thanh toán một lăn duy nhất.

Tuyệt đối không nợ tiền.

Tân Lãng trả lời ông ta: "Ông Vương! Thực xin lỗi, tôi và người nhà cũng rất thích căn biệt thự này. Sẽ không bán nó."

Nhìn thấy câu trả lời này, Vương Thế Duy tức giận đến mức thái dương giật đùng đùng. Ông quyết tâm phải có bằng được được căn biệt thự này.

Ông ta cho Triệu Cảnh Lễ xem tin nhắn mà Tân Lãng đã gửi.

Triệu Cảnh Lễ đọc xong nói: "Hay là thôi đi, ngài trả giá cao như vậy, anh ta vẫn là không muốn nhượng lại. Có lẽ, thầy Phong Thủy nhà họ đã chỉ điểm, cho nên mới nhìn trúng căn biệt thự này.”

Nghe xong lời nói của Triệu Cảnh Lễ, Vương Thế Duy sững sờ.

Đúng vậy, nghe giọng nói của Tân Lãng, không quá 25 tuổi, người trẻ tuổi như vậy có thể mua một căn nhà gần 50 triệu sao?

Đó chắc là tiền của gia đình.


Hơn nữa, những bậc cha mẹ có tiền mua biệt thự 50 triệu cho con chắc hẳn là cũng là người giàu có. Mà người giàu như vậy thường hay tìm đến các vị đại sư Phong Thủy để tìm nhà giúp.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng ông ta rốt cuộc. cũng giảm đi một chút.

Ông chỉ đành thở dài, nếu ông ta đến xem nhà sớm hơn thì ngôi nhà đó đã là nhà của ông ta rồi.

"Triệu Cảnh Lễ đề nghị ông ta nghĩ thoáng hơn một chút chịu khó xem xét kỹ hơn, không nên yêu cầu cao quá. Ngôi nhà rộng 712 mét vuông này cũng rất vượng tài, có Phong Thủy cũng tốt.

Vương Thế Duy hơi thất vọng, nhưng ông ta cũng không bỏ cuộc.

Ông ta quyết định trước tiên điều tra Tân Lãng một chút.

Đây là căn nhà ông ta muốn ở cả đời, dĩ nhiên không muốn lựa chọn tùy ý và tạm bợ. Đặc biệt là khi ông ta là người có trong tay vài tỷ, hoàn toàn có thể tùy ý chọn mua.

Không cần thiết phải chọn tạm bợ.

..........

Vẽ phía Tân Lãng, bọn họ lúc này đang đợi dì Hạ.

Con trai của bà ấy là Chu Hướng Bằng tiễn bà ấy đến trạm tàu cao tốc.

Ngay khi đì Hạ nhìn thấy đám người Tân Lãng, bà đã giới thiệu Tô Thi Hàm và ba đứa nhóc với Chu Hướng Bằng.

"Băng Băng! Con xem. Đây là Huyên Huyên. Đây là Vũ Đồng và Khả Hinh. Là sinh ba đó nha. Nhìn này, đáng yêu quá phải không?"


“Trằng như sữa, bế thật thích.” Dì Hạ nói xong đón lấy Huyện Huyên

Bà trêu chọc Huyên Huyên cười cho Chu Hướng. Bằng xem.

Huyện Huyên tò mò nhìn Chu Hướng Bằng.

Chu Hướng Bằng bị ấn tượng bởi đôi mắt to đen láy và những đường nét trên khuôn mặt dễ thương của cậu bé.

Dì Hạ bảo Chu Hướng Bằng nếu yêu đương, cưới vợ, sinh con sớm hơn thì bà đã sớm có cháu nội mà. bồng bế.

Lúc trước đì Hạ cho Hướng Bằng xem ảnh Huyên Huyên. Nói thật, nhìn ảnh anh không có cảm giác gì.

Bây giờ nhìn thấy ba đứa nhóc ngoài đời thật, hẳn có chút rung động.

Nhưng anh ấy thích có con gái hơn.

Anh nghĩ cặp song sinh Vũ Đồng và Khả Hinh rất dễ thương.

Anh ta yên lặng, có chút rụt rè cũng không dám nhìn cặp song sinh quá lâu, sợ ánh mắt mình bị đám người Tần Lãng phát hiện.

Chu Hướng Bằng chào hỏi với Huyên Huyên, sau đó cười nói với Tàn Lãng: "Tần Lãng! Thật kỳ diệu, không ngờ chú em có vợ con sớm như vậy"

“Thật tốt.”

"Tôi nghe mẹ nói vừa nghỉ hè thì gia đình cậu đã tổ chức lễ đính hôn ở quê, còn tổ chức một bữa tiệc 100 ngày cho các bé nữa. Lúc đó, không phải là kỳ nghỉ cho nên tôi không thể về để tham dự lễ đính hôn của cậu được. Phong bì này là tôi bù cho chú em nha.”

"Chúc các em đính hôn vui vẻ."

Nói xong, Chu Hướng Bằng từ trong cặp lấy ra một phong bì màu đỏ, đưa cho Tân Lãng.

Tân Lãng nhận lấy, vì đây là lì xì chúc phúc.

Sau này, khi Chu Hướng Bằng đính hôn hoặc kết hôn, hẳn cũng sẽ gửi lại lì xì.


Tân Lãng cười nói: "Anh đẩy nhanh tiến độ lên, dì Hạ rất muốn bế cháu nội lắm rồi.”

Châu Hướng Bắng thật lòng đáp: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ áp lực quá lớn. Bây giờ sính lễ nhà gái yêu cầu quá cao, còn đòi hỏi có nhà, có xe. Mặc dù tôi đã tốt nghiệp được bốn năm, nhưng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Chỉ phí ở Thượng Hải bây giờ quá cao. "

“Tôi cảm thấy cả đời này, có lẽ mình không mua nổi nhà ở Thượng Hải.”

Tần Lãng không nói đến chuyện anh đã đặt cọc. trước một ngôi nhà, vỗ vỗ bả vai Chu Hướng Bằng nói:" Cố lên! Em tin tưởng anh có thể làm được."

Di Hạ nói: "Lãng Lãng! Dì nghe mẹ cháu nói răng. cháu sắp thành lập một nhà máy sản xuất đầu gội đầu ở thành phố Thiệu sao? Cháu có căn một kỹ thuật viên máy tính không?"

Chu Hướng Bằng là một kỹ thuật viên máy tính, nhưng lương của anh ta không cao bằng những lập. trình viên xuất sắc kia, chỉ 15 ngàn tệ một tháng, trừ thuế chỉ còn 13 ngàn tệ.

"Trừ đi tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền xăng, tiền ăn mặc, yêu đương v.v... Sau khi làm việc trong bốn năm, anh ta chỉ tiết kiệm được 100 ngàn tệ.

Với 100 ngàn tệ, bạn thậm chí không thể mua được một nhà vệ sinh ở Thượng Hải.

Anh ta thực sự không dám ảo tưởng về hôn nhân.

Tân Lãng nói: "Đến lúc đó em sẽ mở hoạt động kinh doanh bán hàng online." . Truyện Teen Hay

Tân Lãng quyết định sẽ bán hàng cả trực tuyến lẫn trực tiếp.

Bởi hiện nay nhiều người đã quen với việc mua sâm trực tuyến, đặt hàng trực tiếp trên điện thoại di động rồi giao hàng đến tận nhà.

Hơn nữa lại còn tiện lợi và nhanh chóng.

Dì Hạ nghe Tân Lãng nói xong lập tức bảo: 'Lãng, Lãng! Khi cháu mở nhà máy, nếu cần tuyển kỹ thuật viên máy tính, có thể xem xét tuyển dụng Hướng Bằng nhà dì nhé. Dì biết kĩ năng của nó, tuy rằng không phải là hàng đầu, nhưng cũng không đến nỗi tệ”

"Giá nhà ở Thượng Hải, gần đây dì cũng đã xem qua. Thực sự là quá đắt đỏ, gây nên áp lực không nhỏ cho Hướng Bẵng”

“Nếu Hướng Bằng về quê hương phát triển thì việc lập gia đình, sinh con, mua nhà, mua xe có thể hoàn thành trước năm 30 tuổi rồi."