Ở Nguyên Thủy Xây Dựng Làng

Chương 2




Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi trên lưng bò, bò cứ chậm rãi đi, mặc dù đã ngủ được một giấc lâu nhưng khi ngồi trên lưng bò lắc lư như thế này làm cô lại cảm thấy buồn ngủ, lười biếng mà híp híp mắt.

Trong rừng động vật cùng chim chóc không ngừng kêu, trời vẫn mưa lất phất chim chóc cũng lười biếng bay mà đậu thành hàng trên mấy cành cây rỉa lông, Nguyễn Thị Tuyết Nhi chặc lưỡi một tiếng, quên mang dàn ná, cô liếm liếm miệng đã lâu rồi chưa được ăn thịt, mấy bữa nay toàn ăn cơm với rau dại trứng gà.

Tuy nói nhà có mấy con gà cùng với hai con thỏ bắt được gần đây nhưng cô lại tiếc làm thịt bởi vì gà cũng đang đẻ trứng mà thỏ cũng gầy guộc cô đang dưỡng cho mập.

Đi một lúc lâu cô xuống bò cột đỡ vào cây nghỉ ngơi, đem ra ống trúc rót cho con bò một ít, chính mình cũng uống lên hai ngụm.

Sau khi thu hoạch lúa cùng đậu nành xong, cô phải sửa lại mái nhà sau đó lại vào trong rừng gỡ bẫy, cô mong rằng có thể dính thêm một con vật bất kì.

Vừa lúc nãy còn ồn ào nhưng giờ phút này trong rừng lại yên tĩnh đến đáng sợ, giống như các loài vật điều nghỉ ngơi vậy, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mặc dù đã đi mọi ngõ ngách, quen thuộc đường đi trong rừng lại ở nơi đây lâu như vậy cũng không khỏi bị làm hoảng sợ, nhanh chóng uống thêm miếng nước, sửa soạn chuẩn bị lại lên đường.

Cầm dây kéo bò Nâu đang chuẩn bị leo lên thì nghe tiếng sột soạt phát ra bên cạnh, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nín thở sờ bên hông cây rìu lôi kéo bò về phía lùm cây yên lặng xem xét xung quanh, bò Nâu cũng phối hợp ăn ý mà khụy xuống dùng lùm cây che khuất mình.

Âm thanh cùng tiếng động phát ra không hề nhẹ nhàng, cảm nhận hơi thở hoang dã từ từ tiến lại càng gần, Nguyễn Thị Tuyết Nhi xanh mặt nghĩ hôm nay thật xui xẻo lại gặp phải dã thú, cô khuôn mặt nhăn lại chỉ mong là không phải cọp hay hổ mà là mấy động vật nhỏ như heo rừng bởi heo rừng, bởi vì cô còn đối phó được.

Nắm chặt trong tay rìu để sẵn sàng chiến đấu, càng lại đây hình ảnh con vật bốn chân hiện ra trước mắt, nó đứng lại nhìn ngó. Trong bụi cây phía sau Nguyễn Thị Tuyết Nhi trừng mắt nhìn, liếm liếm miệng, cẩn thận tiến tới chân dùng sức bật chạy nhanh về chuẩn bị bổ rìu về phía con vật, ngay khi thời điểm sắp trúng cô hoang mang mà dừng lại, sự quá trớn khiến người cô bổ nhào về phía trước ngã ngay bên cạnh con vật.

Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngay cả đau cũng không hề cảm thấy vì trước mặt bị con vật này làm cho sợ hãi. Cô đem con vật đen như mực trước mắt nhìn cẩn thận.

...Chó....

Là Chó...cỏ

Nơi hoang nguyên thủy hoang du lại có chó cỏ



"Thật là chó...không phải sói, LÀ CHÓ CỎ! LÀ CHÓ CỎ! THẬT LÀ CHÓ CỎ!!!!."

Cô quỳ trên mặt đất sau khi xác nhận lại lần nữa, trên mặt biểu tình có chút vặn vẹo, bởi cảm xúc vừa kinh ngạc vừa cười nên có chút đáng sợ, quỳ ở đó cả người run rẩy lẩm bẩm ngay cả khi chó đen đi tới trước mặt mình cô cũng chẳng hoàn hồn.

Chó đen tiến tới gần dùng đầu cẩn thận sượt mặt nàng.

"Ha..." Nguyễn Thị Tuyết Nhi thở ra một tiếng không sợ hãi mà ôm lấy chó đen quỷ dị cười lên: "Hahaha....haha thật sự là chó cỏ nè, mày thực sự là chó cỏ!!"

Chó đen tựa hồ cũng phấn khích vùng vẫy vẫy đuôi không ngừng trong lòng cô.

Một người một chó ngọ quậy trong chóc lát, Nguyễn Thị Tuyết Nhi thở phì phò, nhìn chó đen vừa mở miệng môi chỉ có thể run rẩy, cô hô hấp làm chính mình bình tĩnh lại.

Thở vài hơi cô liền hỏi: "Nè... chó mực... mày...mày có chủ đúng không?"

Như đang trả lời nàng chó mực sủa lên một tiếng, chưa để nàng vui vẻ chó mực vùng ra khỏi chạy về hướng tây nam, sau khi đi chạy mấy bước liền dừng lại như thể đang chờ cô đi theo vậy.

"Ha hả! Chờ tao! Mày chờ tao! mày chờ tao!"

Lật đật ngồi dậy bất chấp hai chân tê cứng chạy lao vào bụi rậm tháo dây cương kéo theo bò Nâu: "Nâu, Nâu, haha là chó cỏ"

Bò Nâu không biết nàng làm sao cảm xúc trở nên mạnh động nhưng có lẽ bị nàng tác động cũng cao hứng mà ụm bò hai tiếng.

"Nhanh nhanh theo tao, đừng để mất dấu con chó! Haha! Nâu mày có biết hôm nay gặp con chó này có ý nghĩa gì không, con chó này có chủ, chứng tỏ xung quanh đây có người sống nha, haha, Nâu là người".



Bảy năm... Nguyễn Thị Tuyết Nhi cô đã bảy năm chưa thấy qua người... Đã bảy năm chưa thấy qua người còn sống.

Ban đêm nàng đều nằm mơ về hiện đại, ký ức như những thước phim nàng nhớ rất rõ lại dường như cũng không nhớ rõ.

Mặc cho mưa tạt vào người cô cứ mãi việc chạy theo chó mực, nhìn chầm chầm về phía nó không dám chớp mắt, cô sợ cô chớp mắt một cái lại mở mắt ra cũng như những lần trước...mọi thứ điều biến mất tựa như cô đang tưởng tượng ra mọi việc.

Cô dắt theo bò kéo nó đi về phía trước, chó mực chạy một khúc điều dừng lại nhìn, do hôm qua mưa to con đường toàn sình bùn khó đi, nhìn thấy dấu giày kia một khắc cô lòng ngực như muốn nổ tung.

Càng đi tới càng thấy dấu rõ ràng, xen lẫn nếu nhìn kĩ còn có vết máu.

Tâm chợt nhảy lên cổ họng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhanh hơn bước chân phía trước chó mực đã dừng lại, nó rên rỉ lên giọng nghe có bao nhiêu thê thảm.

Buông ra bò, vạch ra một tầng dầy lá cây.

Người kia tựa vào cục đá, nhắm hai mắt, trên người mặc nhiều một chiếc áo jean xám, màu đỏ tươi điều thấm ra ngoài.

Người này là con gái.

Bên cạnh chó mực cứ rên rỉ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mở miệng to hô hấp, rón rén đến bên cạnh ngồi xuống, não bộ không kịp thông tin chỉ thấy cô mặt mày ngơ ngẩn run run dơ lên bàn tay đặt ở lỗ mũi người nọ.

Cảm nhận một luồng hô hấp ấm ấp len vào ngón tay, Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền không nói một lời liền đem nữ nhân đỡ lên lưng, đi nhanh về phía bò Nâu, cô để nữ nhân lên xe, kéo đem sọt điều bối phía trước lưng bò.

"Nâu! Đi nhanh, nhanh đi về nhà." Nàng phía trước thúc dục bò lại vòng về phía sau vịn xe kéo, chó mực chạy theo cô bên chân: "mực, mày đi về phía bên kia, đừng sủa, đừng quậy đừng làm cho con bò nó sợ."

Xe bò có chút lúc lắc Nguyễn Thị Tuyết Nhi vịn phía sau có chút cố sức, nhìn mặt và môi nữ nhân càng thấy càng xanh lét, nàng lại đưa tay đưa đến bên mũi thấy vẫn còn hơi thở, trong miệng cô như đọc thần chú:" cố lên nha, đừng chết... đừng chết...đừng chết...Sắp tới rồi...đừng chết....!".