Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 59: Dưới mái hiên nhà.




Ngự Phong dùng ngôn ngữ kí hiệu, nói: 23

(Tôi không lừa em! Trong con dao của Bob có thuốc mê liều mạnh, hắn đã đâm nó vào tĩnh mạch cổ của tôi.

Cơ thể tôi cứng cũng bởi tác dụng phụ của thuốc.)

Với đầu óc nhạy bén, sắc sảo, tinh tế, vậy mà Khắc Kỷ lại chẳng nhận ra điều này. Vì lo mà mất khôn? Lo cho cún con nhõng nhẽo đến mức mất não đấy! Đáng yêu thật! (1)

[Có lẽ hắn nói thế để chọc tức em nhưng hắn không ngờ được chính hắn lại gián tiếp giết chết mình. Mà... em giống cha thật đấy, vì người mình yêu mà cho "bay màu" cả một băng tứ trụ!] &°

Khắc Kỷ khó hiểu nhìn anh, đoạn vừa rồi thật dài quá, não cậu hoàn toàn chưa nhồi nhét kịp.

Anh chậm rãi làm từng động tác một, ân cần, hiền từ, chẳng giống anh - người thường hay mất kiên nhẫn chút nào.

Cậu phồng má:

- Ai nói em yêu anh? Anh là đồ đáng ghét! Em ghét anh!

[Em bé đừng giận nữa, là lỗi của tôi, tôi sẽ sửa mà! Em tha lỗi cho tôi đi, có được không?)

- Sửa? Anh làm gì để giọng quay về được sao? Này Phong Cẩu... - cậu ngập ngừng - có phải chỉ cần hôn rồi đọc thần chú thì cơn đau sẽ biến mất không?

Cái gật đầu nhẹ nhàng đã xác nhận điều đó

Khắc Kỷ nhắm mắt, đặt môi mình vào yết hầu ướt át của anh rồi mấp máy:

- Úm ba la... hic... hic... úm... - cậu òa khóc - Thật ngu ngốc! Làm sao có thể chứ! Một nụ hôn và một câu thần chú sao có thể đổi lại được giọng nói của anh?

Tội quá! Ngự Phong xót xa khi nhìn người con trai ấy, những lúc cậu hậu đậu, ngốc nghếch như thế trông thật thương.

[Dù không thể nói nhưng giờ tôi không đau nữa rồi! Có em bên cạnh thật tốt! Biết rằng là rất tham lam nhưng liệu em có thể hôn tôi một lần nữa không?)

Bất đồng ngôn ngữ thật! Cậu phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được lời anh nói.

Kỷ Kỷ hôm nay hư lắm, chẳng nghe lời cậu chủ gì cả, chẳng màng danh dự mà quỳ trước mặt kẻ thù. Cậu cũng ngoan lắm, không phần nàn cũng chẳng màng tức giận, tuyệt đối nghe lời anh.

Hôn anh...



Dưới mái tôn liêu xiêu của một ngôi nhà hoang xập xệ trong cơn hẻm tối, hai chàng trai dựa vào nhau mà tâm sự, bên cạnh là chú mèo với bộ lông xơ xác nằm cuộn tròn trong chiếc áo sơ mi.

Mưa vẫn rơi lộp độp trên đầu, ấy vậy mà lòng nhẹ bẫng. Ngự Phong viết những dòng tin nhắn cho Khắc Kỷ đọc, cậu lại đáp anh bằng giọng nói lạnh lùng nhưng ấm áp. 3

Chẳng biết hai người tâm sự điều gì mà nói mãi vẫn không hết, thời gian cũng chẳng biết đã qua bao lâu.

- À mà này, tại sao anh biết ngôn ngữ kí hiệu?

'Cha dạy đấy!'

- Thế sao ông ấy biết?

'Tôi cũng chẳng rõ nữa, có lẽ mẹ sẽ biết...'

- Ờ, đúng nhỉ! Anh có thấy những ngôi sao đang tỏa sáng trên cao kia không?

'Sao vậy?'

- Mẹ em bảo, khi một người chết đi, họ sẽ hóa thành một ngôi sao. Vì vậy, biết đâu mẹ đang theo dõi từng bước chân của anh? (1

'Em tin điều đó sao?'

- Vâng? - đã bảo rồi, Kỷ Kỷ hôm nay rất ngoan!

'Tôi cũng tin!'

- Nếu không có em bên cạnh, anh lại cô đơn, lại muốn có ai trút bầu tâm sự, lại muốn nhõng nhẽo thì hãy làm điều đó với những vì sao!

Anh không đáp, khẽ gật đầu, khóe môi rướn lên.

Cả hai tựa đầu vào nhau, chẳng nói thêm lời gì. Trong không gian chỉ còn tiếng mưa rơi cùng tiếng rên khẽ của mèo nhỏ.

Tần Cao Tuấn nhìn ứng dụng định vị trên điện thoại "Đúng là nơi này rồi nhưng chẳng phải đây là sân biệt thự

của băng Bob sao?" Ông khựng lại vài giây.



Biệt thự của băng Bob cách con hẻm kia vài dãy nhà, nơi có những tán cây cao tít tận trời. Không khí cũng trong lành đến lạ, át cả mùi phân chuột lẫn rác thải trong con hẻm nhớp nháp, bẩn thỉu kia.

Ông Tuấn hạ cánh xuống cái sân rộng hàng nghìn mét vuông, cầm chiếc ô đen bước xuống, dáo dác tìm người.

"Quái lại! Sao trong biệt thự chẳng có kẻ nào?"

Ông phóng to vị trí định vị, mò tìm hướng của hai người. Càng tiến gần đến chấm đỏ, cảnh tượng xung quanh càng man rợ, khủng khiếp.

Đập vào mắt ông là những xác chết la liệt nằm ngổn ngang khắp nơi, đa số đều không còn nguyên vẹn. Máu hòa vào mưa lạnh chảy ồ ạt về cống thoát nước vừa được ông đả thông.

- Khắc Kỷ! Ngự Phong! - ông lớn tiếng gọi, lòng đầy lo lắng, chú ý quan sát những cái xác dưới chân.

"Bob?" Chân ông đá phải một cái đầu trọc đang lăn lông lốc theo dòng nước. Chưa hết ngạc nhiên, ánh mắt ông lại bị một thứ khác thu hút.

Từ trong con hẻm, bóng một cậu trai dìu một cơ thể cao lớn mang theo chú mèo nhỏ, những balo hành trang và vali tiền khóa chặt hiện lên.

Khắc Kỷ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Không có gì đâu! Chúng ta về thôi! - cậu nghiêm mặt, giọng lạnh tanh.Khắc Kỷ bước đi khập khiếng, có lẽ đã bị đánh đến què rồi. Anh lại càng thảm hơn. Mặc dù không bị thương gì khác ngoài ở cổ nhưng tác dụng phụ của thuốc mê khiến toàn thân anh tê liệt, chân mềm nhũn. (1

Ông chạy lại đỡ Ngự Phong, cầm balo, vali và đưa ô cho Khắc Kỷ. Cả ba, à không, là bốn cùng nhau trở về trực thăng.

Trên đường đi, Tần Cao Tuấn kiên nhẫn hỏi:

Nói cho cha biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Ông không cần lo đâu, chỉ cần biết cân bằng của thế giới ngầm sắp sụp đổ rồi.Haizz... sẽ sớm có kẻ khác lên thay thế băng Bob thôi nhưng làm sao cũng chẳng thể bằng các tứ trụ còn lại.Cân bằng sụp đổ, lại chuẩn bị có chiến tranh giữa các băng đảng, chắc chắn chẳng thể yên bình.Được lúc nào, hay lúc ấy! Cứ tận hưởng đã, tính sau! - có lẽ đó không phải lời của một kẻ cầm quyền sẽ nói song ông trùm giờ khác xưa rồi, ông không nghĩ nhiều làm gì, nghĩ chỉ tổ già đầu!Bọn họ cho nhau giây phút bình lặng suốt quãng đường còn lại, tới khi gần đến trực thăng, ông trùm mới lên tiếng:

- Bình thường Phong nó nói nhiều lắm mà, sao nay im re vậy con? - ông nhìn vào ánh mắt mệt mỏi trên đôi vai mình.

Khắc Kỷ thay anh đáp lời:

- Phong nó bị tổn thương thanh quản, không nói được nữa...

Trái với suy nghĩ của Ký, ông trùm không hoảng hốt hay giật mình, chỉ bình thản đáp, trong lời nói mang chút phiền muộn:

Chuyện đã rồi, cũng đành thôi!Ông không ngạc nhiên ạ?Đã vào giới xã hội đen thì chẳng còn việc quái gì có thể ngạc nhiên được nữa hết. Cũng may chưa bị cắt lưỡi ấy!ông ôn tồn giải thích, thật ra dáng một kẻ già dặn kinh nghiệm. •Song dường như càng nói ông lại càng suy diễn ra những tình huống tệ hại hơn thì phải.

Mau băng bó lại vết thương đi, nhiễm trùng nữa thì khổ!À... cái áo Tết...- cậu áy náy mặc dù biết ông chẳng quan tâm.Ông quả quyết:

- Làm ổ cho mèo ở!