Ô Vuông Thủy Tinh
Vì việc lần này mà Giang Mi tức giận không nhẹ.
Giang Nhiễm làm người hòa giải mà khuyên nhủ: “Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, người dưới quyền bố nhiều như thế, vì sao hết lần này tới lần khác đều là người kia gây rối. Trên đời có cả người tốt lẫn người xấu, người xấu làm việc xấu thì sao có thể trách người tốt quá nhân từ được. Hơn nữa, bây giờ con không sao rồi mà mẹ, bọn họ còn tới gặp con còn gì. Mẹ cũng đã nói, bố đưa cho người kia 400 vạn, bố cũng chỉ là người làm ăn bình thường thôi, 400 vạn có lẽ là tích góp cả đời, vậy mà nói cho là cho, đâu phải tất cả các ông bố đều có thể làm vậy. Còn về Dương Kế Trầm, anh ấy thật sự là người tốt mẹ ạ.”
Giang Mi nói: “Trước kia mẹ không chọc thủng là muốn chừa cho con chút đường lui, bây giờ đã lộ rồi thì mẹ cũng nói rõ với con luôn. Con muốn chọn ai làm bạn đời thì mẹ cũng chỉ cho ý kiến tham khảo thôi. Dù mẹ không đồng ý thì con vẫn đi theo cậu ta, thế nên mẹ sẽ không khiến con ấm ức thêm. Nhưng Tiểu Nhiễm, con thật sự còn quá nhỏ, thế giới mà con được tiếp xúc cũng quá nhỏ, về sau lên đại học rồi đi làm, con sẽ được tiếp xúc với đủ loại người. Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, không chỉ có một mình cậu ta. Mẹ hiểu chuyện đua xe này hơn con, nguy hiểm trong đó lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Tuy nó là một nghề chuyên nghiệp, nhưng trong lòng chúng ta thì đó không phải một việc an ổn. Lúc trước bố con một lòng muốn đạt được thành tựu, mẹ cũng tùy ông ấy. Nhưng mẹ thật sự không hi vọng ông ấy theo nghề đó, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.”
Giang Nhiễm lắc đầu nói: “Anh ấy không phải kiểu người xúc động kia, anh ấy có kế hoạch với mọi thứ và biết mình muốn làm gì. Nếu đã chọn đua xe, con nghĩ anh ấy cũng đã tính kĩ mọi chuyện. Anh ấy thích thì con sẽ ủng hộ, giống như anh ấy cũng thường nói để con đi làm chuyện con thích vậy. Đây cũng là lý do con thích anh ấy. Mẹ, ở bên anh ấy khiến con cảm nhận được thoải mái và hạnh phúc trước nay chưa từng có. Anh ấy là người phóng khoáng nhất mà con từng gặp.”
Sự ổn trọng của Dương Kế Trầm đã vượt qua cả tưởng tượng của Giang Nhiễm. Người đàn ông nhìn thì tưởng phong lưu, không bị trói buộc ấy thật ra lại thành thạo mà điêu luyện, trong lòng cũng sáng như gương soi.
Giang Nhiễm ở bên anh sẽ giống như cánh chim vút bay lên bầu trời, khi giương cánh mà đáp xuống, anh sẽ dùng gió nâng đỡ để cô an ổn đáp xuống đất. Đó là cảm giác an toàn mà mỗi cô gái đều khát vọng.
Giang Nhiễm cũng từng có một khoảng thời gian không tin vào đoạn tình cảm mông lung này, cô cũng từng coi đó chỉ là thích. Thì ra thích chân chính lại là không thể khống chế, không phải nói chia tay là có thể chia tay được. Như khoảng thời gian thi đại học kia, cô từng đau lòng muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến anh, mà nhung nhớ anh.
Cô thích dáng dấp của anh, thích tính cách của anh, thích phong thái của anh, thích mỗi lời nói và hành động của anh, thích đôi mắt mê hoặc người khác kia, cô cũng bằng lòng trở thành người bị đôi mắt ấy mê hoặc mãi mãi.
Giang Mi cười khổ, Giang Nhiễm của hiện tại chính là bà của trước đây, cứ khư khư cố chấp, lại coi tình yêu trước mắt là chân ái.
Tự do phóng khoáng, có ai trên đời này không muốn sống được như vậy đây?
Giang Nhiễm nói: “Mẹ, không thử mà đã từ bỏ thì mới thật sự hối hận.”
Giang Nhiễm nghĩ nếu khi đó Giang Mi không đến với Trịnh Phong, có lẽ bây giờ bà cũng sẽ hối hận. Đây là một lựa chọn, dù có chọn thế nào thì cũng sẽ có điểm không được như ý nguyện.
So với cẩn thận từng li từng tí, chi bằng thử buông tay đánh cược một lần xem sao.
Dường như cơn giận của Giang Mi đã tiêu tan không ít, bà đáp lời rồi xuống nhà đi mở cửa.
Giang Nhiễm cũng rửa mặt rồi xuống nhà theo.
Mà hai người đàn ông ở cửa đã hút một đống thuốc rồi, Dương Kế Trầm nhìn thì như không để ý, nhưng lại vô tình hay cố ý khiến Trịnh Phong nói ra mọi ân oán lúc trước, rồi cả những suy nghĩ và dự định với Giang Nhiễm nữa.
Dương Kế Trầm thấy người này cũng coi như có chút lương tâm, nhưng khi lên trường đua thì anh vẫn không ưa Trịnh Phong như trước. Anh và Trịnh Phong đã biết nhau khoảng 4 – 5 năm, cách đối nhân xử thế của Trịnh Phong thật sự chẳng ra sao cả
Dương Kế Trầm nói xong lời cuối rồi cười nhạo: “Việc chỉ bảo Giang Nhiễm không phiền ‘ngài’ nhọc lòng.”
Trịnh Phong nhíu mày: “Tôi là bố con bé, đương nhiên phải chỉ bảo đạo lý và cũng sẽ quan tâm tới nó. Dương Kế Trầm, đừng có ngang ngược với tôi. Con gái là của tôi, cậu muốn cưới còn phải hỏi tôi một chút đấy.”
Điếu thuốc này mới hút được một chút thì đã bị Dương Kế Trầm dập tắt, anh như cười như không nói: “Giang Nhiễm là cô gái của tôi, ông muốn nhận còn phải hỏi tôi trước đấy.”
“Cậu! Cậu!” Trịnh Phong luôn nghẹn lời mà không biết phải phản bác ra sao.
Quả là cuồng vọng, to gan, tâm cao khí ngạo, không biết trời cao đất dày là gì.
Kít —— Cửa mở ra, luồng khói nồng đậm xộc đến khiến cảm xúc Giang Mi khó lắm mới nén xuống lại dâng lên, ánh mắt bà nhìn chỗ tàn thuốc kia như muốn róc thịt Trịnh Phong vậy.
Dương Kế Trầm đút hai tay vào trong túi quần, mà Trịnh Phong đang kẹp điếu thuốc trong tay và chỉ vào anh. Ngón tay của ông hơi đưa ra, người lại tức tới không nói thành lời.
Giang Mi nói: “Bên cạnh có bà cụ lớn tuổi đang dưỡng bệnh, hôm nay Tiểu Nhiễm bị dọa sợ, anh hút nhiều như thế là muốn hun ai?”
Trịnh Phong vô tội: “Có phải mình anh hút đâu.”
Người giúp việc bên cạnh cứ cắn hạt dưa quanh năm suốt tháng, khi thấy trò hay bên này thì ra xem náo nhiệt rồi cũng không chê chuyện lớn: “Tiểu Mi, con rể cô đẹp trai quá, trông lại quen quen nữa, cứ như gặp ở đâu rồi ấy. Ô kìa, đàn ông nhà cô nghiện thuốc lá ghê thế. Đồng chí, vẫn nên hút ít một chút, chàng trai khuyên bố vợ đi kìa!”
Trịnh Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được, Giang Mi không muốn để người ngoài chế giễu nữa nên kéo cả hai người vào trong.
Giang Nhiễm đang pha trà, hai chén trà kỷ tử nóng bốc hơi nghi ngút.
Bốn người chia ra làm hai bên mà đối mặt với nhau.
Trịnh Phong nói: “Tiểu Nhiễm này, có nước lạnh không? Bố hơi nóng.”
Dương Kế Trầm lại thảnh thơi uống một ngụm.
Giang Mi tức giận nói: “Anh tự ra siêu thị mà mua.”
Giang Nhiễm chớp mắt mấy lần, sau đó ra tủ lấy lon Coca lạnh cho Trịnh Phong.
Trịnh Phong cười cười rồi ân cần hỏi: “Tiểu Nhiễm, trên người còn chỗ nào không thoải mái không?”
Giang Nhiễm lắc đầu.
“Về sau cảnh sát nói thế nào? Khi nãy thi đấu xong đã thấy tới bắt người rồi.”
Giang Mi: “Còn có thể nói thế nào, chẳng vì hai người thì là gì!”
Dương Kế Trầm đặt chén trà lại, ánh mắt cũng hơi trầm xuống, anh nói: “Là cháu sơ sảy, thưa dì.”
Giang Mi cũng muốn nói rõ ràng chuyện này: “Tưởng tôi không biết chuyện tối cậu đưa Tiểu Nhiễm ra ngoài chơi chắc? Mấy đứa tưởng có thể giấu giếm được đúng không? Không phải tôi mặc kệ là ủng hộ hai đứa, chỉ là đang tôn trọng Tiểu Nhiễm thôi. Dương… Dương…” Giang Mi bỗng quên mất tên anh là gì.
Dương Kế Trầm bổ sung: “Cháu là Dương Kế Trầm, Kế trong thừa kế, Trầm trong trầm tĩnh.”
Giang Mi: “Dương Kế Trầm, cậu cũng không phải đứa nhóc 17 – 18 tuổi, có chút đạo lý cậu cũng sẽ hiểu. Tiểu Nhiễm mới 18 tuổi thôi, sao cậu có thể… Sao có thể xuống tay được!”
“Dì, sau khi Tiểu Nhiễm thi đại học xong mới ở bên cháu, 18 tuổi đã trưởng thành rồi. Cháu biết em ấy còn nhỏ, nên sẽ có chừng có mực.”
Anh kính trọng Giang Mi nhưng cũng không thấp mi thuận mắt. Mỗi câu mỗi chữ của anh vang vọng mà có lực, không kiêu ngạo, cũng không tự ti, giống như sẽ không để ai hoài nghi hay phản bác vậy.
Lửa giận của Giang Mi bị ép xuống, bà bỗng nhớ tới vẻ âm ngoan khi Dương Kế Trầm gọi điện lúc sáng, sau đó trong lòng lại sinh ra tư vị khó nói thành lời.
Khi ấy bà thật sự cảm nhận được thằng nhóc này nổi giận, mà còn là kiểu giận khiến người ngoài đều phải sợ hãi.
Dương Kế Trầm làm việc cũng coi như đáng tin cậy, khi phát sinh chuyện như vậy, đến cả Giang Mi cũng hoảng tới không tìm được phương hướng, nhưng người này lại phân tích một cách tỉnh táo, đi báo cảnh sát, liên hệ, rồi tìm Tiểu Nhiễm.
Sự gan dạ và phong thái ấy đúng là không tầm thường.
Bề ngoài của người này đẹp đẽ xuất chúng, vóc dáng cũng là hàng đầu.
Giang Mi vậy mà đã thuận mắt Dương Kế Trầm hơn một chút, giọng của bà cũng nhẹ đi khá nhiều: “Trưởng bối như tôi đương nhiên rất vui khi cậu có thể giác ngộ như thế. Hai đứa còn trẻ, tôi chưa mong hai đứa có thể đi đến đâu, nhưng cậu là đàn ông thì phải gánh vác nhiều hơn, đừng hại Tiểu Nhiễm.”
Dương Kế Trầm cười cười: “Cháu biết.”
Trịnh Phong chỉ biết thầm mắng “con mẹ nó” trong lòng, sao dăm ba câu của thằng nhãi này đã khiến Giang Mi thay đổi thái độ rồi, thủ đoạn lừa bịp đúng là quá nhiều.
Giang Nhiễm ngoan ngoãn ngồi ở một bên mà lặng lẽ cười với Dương Kế Trầm. Ánh mắt hai người chạm chung một chỗ, bao thương yêu và nhu tình cũng xoắn quyện với nhau.
…
Cuối cùng thì một ngày chấn động lòng người này cũng kết thúc, Trịnh Phong đợi tới tối muộn với trở về, ông cứ làm hết chuyện này tới chuyện kia để lấy lòng Giang Mi mãi.
Dương Kế Trầm rời đi vào buổi chiều vì trong đội vẫn còn việc phải xử lý.
Giang Nhiễm không thấy mệt nên ngồi trên sofa xem TV, sau lại nhìn bố mẹ ồn ào rồi chợt thấy căn nhà vắng lặng này bỗng có chút hơi người. Dù Giang Mi xụ mặt, nhưng đôi mắt không lừa được người, thật ra bà đang rất vui.
Giang Nhiễm cứ ngồi như vậy tới trưa. Sau đó mặt trời lặn về Tây rồi, cô mới lên lầu sớm mà rửa mặt đi ngủ.
Lúc thả mình xuống giường mềm mại, cô vẫn thấy hoảng hốt như đang nằm mơ, lại giống như đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan về vậy.
Khi ánh trời chiều cuối cùng biến mất ngoài cửa sổ cũng là lúc Giang Nhiễm chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ không quá an ổn, nhưng lại không tỉnh táo được. Trong cơn mê man luôn hiện lại cảnh bị người ta bắt cóc trên đường nhỏ, rồi những lời buồn nôn và dáng vẻ của Lục Tiêu, cả những dấu tích ghê tởm hắn lưu lại trên người cô nữa.
Ô cửa kính hình vuông hé mở, gió đêm thổi tới từng luồng từng luồng một, tấm rèm cửa màu trắng hoa chìm lay động nhẹ nhàng, ánh trăng vương đầy mặt đất, xen lẫn trong đó là dây thường xuân và những cánh hoa bìm bìm tựu chung thành một đám.
Chợt dây thường xuân bị gạt ra “xoạt xoạt xoạt”, theo sau là tiếng chân đặt chạm đất nhẹ nhàng dưới ánh trăng.
Giang Nhiễm thấy mình như đang bị ngâm trong nước, vừa không thở nổi, lại vừa ươn ướt trơn trượt.
Cô mở mắt ra trong lúc mơ màng thì thấy người đàn ông trước mắt đang dịu dàng hôn mình. Thứ cô trông thấy đầu tiên là đôi mắt anh, anh đang mở mắt thật to, lông mi hơi rung rung, trong con ngươi thâm thúy kia là chút tia sáng, xen lẫn với các loại cảm xúc mềm mại như muốn cắn nuốt lấy cô.
Nhưng Giang Nhiễm lại run lên theo bản năng, sau đó hãm sâu vào mà mặc cho anh hôn lấy.
Dương Kế Trầm nhẹ nhàng ngậm lấy môi của Giang Nhiễm, đầu lưỡi đảo qua hàm răng cô rồi thỏa thích mút lấy cánh môi kia.
Anh ngồi bên giường và cúi người xuống, hai tay chống hai bên đầu của Giang Nhiễm, một bàn tay lại vuốt ve mặt cô. Anh thấy người tỉnh rồi mới sờ qua mấy lần, xương ngón tay của đàn ông thô ráp mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Dương Kế Trầm hôn lên chóp mũi của Giang Nhiễm, trán cũng đối với trán cô: “Vừa sợ à?”
Giang Nhiễm không phủ nhận, nhưng cũng không muốn anh lo lắng nên không nói lời nào.
Trong nháy mắt đó, cô tưởng rằng Lục Tiêu đang XX mình, nhưng đến khi nhìn rõ là ai, thì trong lòng lại dâng lên chút tủi thân.
Dương Kế Trầm vén chăn rồi ôm người lên chân mình. Giang Nhiễm đang mặc váy liền thuần cotton thắt eo màu trắng, trên váy có in từng họa tiết dưa hấu thật nhẹ nhàng, khoan khoái lại đáng yêu, nhưng trên người cô cũng là từng mảng vết thương màu đỏ.
Dương Kế Trầm đảo mắt qua da thịt lộ ra ngoài của cô, rồi ôm cũng không dám dùng sức. Tay anh khoác lên bàn chân cô, vết dây hằn trên đó vẫn còn rất rõ rệt.
Anh nói: “Có bôi thuốc mỡ gì không? Chạm vào có đau lắm không?”
“Vết thương ngoài da thôi, không cần bôi gì, mấy ngày nữa sẽ khỏi, đụng vào hơi đau.”
Giang Nhiễm co lại trong ngực và ôm lấy cổ anh. Người anh tỏa ra nhiệt lượng nóng cháy của đàn ông, tuy là ngày hè oi bức nhưng Giang Nhiễm lại tham luyến cảm giác cực nóng này, thật thoải mái và an tâm biết bao.
Dương Kế Trầm vén sợi tóc của cô ta sau tai: “Trưa có mẹ em ở đó nên cũng không tiện nói thêm gì nhiều. Tối vừa đi gặp cảnh sát Trương tìm hiểu chuyện kia một chút, anh ấy đã nói hết với anh rồi.”
Giang Nhiễm đã nói hết tất cả ở cục cảnh sát.
Cô tựa đầu vào vai Dương Kế Trầm, mắt nhìn thấy cổ và yết hầu khẽ dịch chuyển của anh.
Cô hỏi: “Là Từ Chi Hạ à?”