Oan Gia Thành Đôi

Chương 48




Sau khi Tiểu Thất và Vũ Dụ Bạch giải thích thì Lý Hàn mới vỡ lẽ, hóa ra là bị mộng du... Thế mà làm anh giật cả mình, cứ ngỡ đâu là bị ma ám, suýt chút nữa còn định mời thầy về trừ tà đấy. Sau đó... Dần dần không hiểu vì sao cứ ngày mười lăm hằng tháng là Tiểu Thất lại chui vào giường vào của Lý Hàn, lần một, lần hai anh còn có chút sợ nhưng sau này dần dần liền quen thuộc. Mỗi lần cứ đến ngày mười lăm anh còn dặn dò người làm chuẩn bị hai cái chăn cho Tiểu Thất... Nhưng mà....

Có một lần vào ngày mười lăm nhưng Tiểu Thất không vào trong phòng anh, mới đầu anh chỉ nghĩ là có lẽ cô đã vào nhà người khác... Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng, Tiểu Thất mặc váy ngủ chui vào phòng của người nam nhân khác liệu có bị xàm sỡ hay không? Nghĩ đến như vậy Lý Hàn liền lập tức gọi vào số điện thoại của Tiểu Thất. Đợi đến khi bên kia bắt máy... Anh định nói gì đó nhưng lại là giọng nam lên tiếng trước

- [Alo?]

- Lô cái quỷ gì mà lô. Mày là thằng nào? Tiểu Thất đâu? Á à à a! Mày là cái tên biến thái dám ép Tiểu Thất ngây thơ đáng yêu của tao ngủ với mày đúng không? À ha, xem ra mày chọn cái chết! Được được được... Nào nào, nói ra xem... Mày đang ở đâu tao với mày ra solo nào! Này... Sao mày không lên tiếng! Khinh tao à?.... Con mẹ nó...

- [Đủ chưa?]

- A ha! Mày dám mắng tao à... Mày biết tao là ai không? Tao là...

-[Lý Hàn]

- Ừ ừ, xem như mày biết điều... Ơ... Nhưng khoan, cái ngữ khí này quen thế nhở? Giống như là...

Chưa để Lý Hàn nói hết câu thì ở đầu dây bên kia anh đã nghe thấy giọng của Tiểu Thất

- [Anh Bạch ai gọi vậy? Sao vẻ mặt của anh có vẻ không vui lắm]

Lúc này, Lý Hàn sợ hãi liền tắt luôn điện thoại. Ôi mẹ nó, thế quái nào nửa đêm nửa hôm mà Tiểu Thất còn ở bên cạnh ông trời con Vũ Dụ Bạch này như vậy? Nhưng chưa để Lý Hàn hoàn lại hồn, điện thoại của anh đang vang lên... Hiện rõ mồn một bốn từ "Ông nội thiên hạ"

Lý Hàn: "............" Từ từ, để tui chuẩn bị tâm lí đã chứ!

Sau một lúc đắng đo thì Lý Hàn liền bắt máy, vẫn là cái tánh hấp tấp nên anh còn chưa để bên kia nói lời nào đã mở đầu chặn họng

- Hihi, Tiểu Bạch Bạch, cậu đừng giận nhá... Vì tớ lo cho Tiểu Thất, đêm nay tớ không thấy cô ấy, tớ có chút lo lắng. Cậu biết đó, tớ thích cô ấy mà... Cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy nên mới gọi điện cho cô ấy, ai mà biết cậu sẽ bắt máy đâu... Huhu... Đừng ghét bỏ tớ nhớ? Tớ có vợ hay không còn phải ngờ vào cậu đấy... alo? Cậu còn nghe không?

- [E hèm, khụ khụ... Anh Lý... Là em... Tiểu Thất... ]

Lý Hàn: "............" *BÙNG* Mẹ nó, thế quái nào lại là Tiểu Thất? Lỡ... Lỡ... Lỡ mồm nói toẹt ra rồi?

- A... Anh... Anh...

- [ Anh Lý... Thật ngại quá em... ]

- Hả? Hả em nói gì... Ôi sóng yếu quá anh không nghe rõ... Anh tắt máy đây!

Nói xong Lý Hàn liền tắt máy luôn. Ôm chặt lấy chăn trùm hết cả đầu, gương mặt đỏ bừng bừng... Ôi... Ôi... Ôi một đời anh minh của Lý Hàn bây giờ lại... Mất mặt quá đi mất!

Đến sáng hôm sau, Lý Hàn bị Vũ Dụ Bạch bắt ép đến văn phòng của mình, nhìn thấy Tiểu Thất gương mặt vốn bình tĩnh lại đỏ bừng bừng lên... Làm cho Tiểu Thất phải bật cười. Sau đó, Vũ Dụ Bạch diện cớ đi ra ngoài. Để lại họ nói chuyện cùng với nhau.

- À... Chuyện đêm qua...

- A! Đêm qua anh ngủ mớ thôi... Em.. Đừng để ý!

- Hả? M... Mớ?

- Ừm... Mớ thôi, em đừng quan tâm.

Tiểu Thất có vẻ rất thất vọng... Cũng đúng thôi, dù gì cô cũng chỉ là cô nhi... Làm sao dám mơ ước trèo cao thành Phượng Hoàng được chứ. Lý Hàn nhìn được nét mặt thất vọng của cô thì rất đau lòng. Ôi mẹ nó! Cả đời anh hùng thế quái nào lại không dám đối mặt với tình cảm này!

- Tiểu Thất... Anh....

- Thôi bỏ đi, em còn phải làm việc. Anh muốn ăn gì hay uống gì không? Em lấy giúp anh.

Lý Hàn thật sự hận muốn chết, lúc nảy anh nói cái quỷ thì thế này? Rõ ràng là nghiện người ta muốn chết vậy mà còn chối đây đẩy! Bây giờ thì hay rồi... Người ta tỏ ra xa lạ luôn. Đúng là mồm nhanh hơn não! Nói ra mà không chịu suy nghĩ!

- Thật ra... Anh... Anh... Anh...

- Bỏ đi, xem như em đa tình. Anh Lý, sau này em sẽ cố gắng không chui lên giường anh nữa.

-Không! Anh rất hoan nghênh em leo lên giường anh ngủ! Leo lên anh cũng được!

Tiểu Thất: "..............."

Lý Hàn: "..............." Mẹ nó, lại nói cái quỷ gì nữa rồi!!!!

Thế là không hiểu vì sao, Lý Hàn và Tiểu Thất lại thật sự thành đôi. Từ khi yêu nhau, Tiểu Thất giống như hoàn toàn không còn mộng du nữa, vì thế... Khát khao của Lý Hàn là để cô leo lên anh cũng chẳng thể thực hiện được.

[.....................]

Quay về với hiện tại, sau khi Tống Tử Ngôn nghe câu chuyện của Tiểu Thất và Lý Hàn thì thật sự cảm thấy có chút buồn cười. Thôi thì xem như người làm anh trai này cũng mở lòng dạ bồ tát vậy, tác hợp cho hai người

- Thế định khi nào thì kết hôn?

- Việc này anh không cần phải lo. Em đã hứa với Tiểu Thất, bắt đầu từ tháng sau em và cô ấy sẽ đi vòng quanh Châu Âu, khi nào đi hết Châu Âu rồi sẽ tổ chức hôn lễ.

- Được.

Nói xong, Tống Tử Ngôn liền ôm Nhạ Ly về phòng. Sự căng thẳng lúc nảy của Lý Hàn giống như được trút bỏ, anh liền nũng nịu ôm lấy Tiểu Thất, dụi dụi đầu vào cổ của cô... Nhõng nhẽo nói

- Làm anh sợ muốn tè ra quần! Cầu an ủi :<

Tiểu Thất: "............" Cái tên mặt dày vô liêm sỉ này!!!