Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1068






Chương 1068

Nhìn thấy được Hoàng Trường Minh hơi nheo mắt lại khi nói đến hai chữ: hơn nữa, Lê Hoài Lâm cảm thấy trước mắt đều quay cưồng “Việc Đậu Đâu bị thương lần trước cũng là do Sunny bày mưu đặt kế cho.

Lam Ngọc Thiên!” Lời nói bên môi của Hoàng Trường Minh toát ra vẻ lạnh lùng, giong nói của anh giống như một mũi tên độc.

Khi hai mẹ con Lam Ngọc Thiên và Lại Diệp lần lượt bị bắt, sở dĩ bọn họ nhất quyết không khai Lê Tuyết Trinh ra, chính là vì trong lòng bọn họ có một tia hy vọng, bởi vì bọn họ biết, mọi hành động của bọn họ, ở chỗ Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh đều không nhận được sự tha thứ, cho nên chỉ có thể đem hy vọng duy nhất ký thác lên người Lê Tuyết Trinh, cho là cô ta sẽ tìm cơ hội thích hợp cứu mẹ con hai người bọn họ.

Nhưng không ngờ rắng số tiền thừa mang tên Lam Khải Dương lại trở thành ngồi nổ.

Hai tay Lam Ngọc Anh được anh nắm chặt, ngay cả như vậy, ngón tay cô vẫn siết chất Lê Tuyết Trinh thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô, thế mà lại có một người tâm cơ thâm sâu, thật đáng sợ, trên mặt lúc nào cũng có khí chất ưu nhã, nhưng sau lưng lại thao túng nhiều chuyện như vậy!

Lê Hoài Lâm nhìn con gái trước mặt với vẻ mặt hoang mang, như thế chưa từng quen biết cô ta bao giờ, tay ông ấy run lên khi đặt túi văn kiện xuống: “Sao lại thế này chứ? Tuyết Trinh, những gì Trường Minh nói, thật sự đều do con làm lấn Lê Hoài Lâm biết được những chuyện này, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Ngoại trừ không dám tin thì vẫn là không dám tin. Không giống như Lam Ngọc Anh, cô con gái này gần như là được ông ấy chăm sóc mà lớn lên, được ông ấy cưng chiều bảo vệ, từ nhỏ đến lớn đều khôn khéo hiểu chuyện, vì thế mà ông ấy luôn cảm thấy kiêu ngạo!

Những gì Nguyễn Hồng Mai đã làm khiến ông ấy vừa giận vừa ghét, nhưng ông ấy cũng yên tâm phần nào, ít ra con gái không bị người mẹ kia làm hỏng, là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại không biết rẵng…

Hai tay Lê Tuyết Trinh rơi khỏi chân Lê Hoài Lâm, gương mặt đã có vài phần suy sụp.

Cô ta cúi gắm mặt, không nói thêm gì nữa, cũng không còn cách nào để giải thích cho bản thân, Lê Hoài Lâm vô cùng thất vọng lại đau lòng nhìn con gái, ngay cả giọng nói cũng nghẹn lại vài phần, có thể thấy ông ấy đã bị tổn thương sâu đến mức nào: “Tuyết Trinh, con, con… sao con lại như thế này chứ?”

Lê Tuyết Trinh dừng lại một chút, đầu hơi ngấng ra sau, bỗng nhiên bật cười, cười đến mức cả người run rẩy.

Giơ tay lên, cô ta cầm lấy chỗ bát đĩa gần nhất, ném về phía bức tường bên cạnh, tiếng đồ sứ vỡ vang lên khắp phòng ăn, lúc này cô ta mới lộ ra tất cả những mặt trái vẫn đang cố che giấu: “Con chính là người như thế này đấy! Nếu không phải nhờ có may mản, cứ một lần rồi một lần chuyển nguy thành an, cô ta vẫn có thể ở bên Trường Minh như bây giờ sao?”

“Lam Ngọc Thiên kia chính là một đứa rác rưởi, nếu như cô ta đâm chết đứa con hoang kia thỉ tốt biết mấy, còn cả Lại Diệp nữa, bà ta là người thành công không bao nhiêu nhưng thất bại thì nhiều, điều khiến con bất ngờ nhất chính là, Trường Minh thế mà có thể vì cứu cô ta mà đánh cược cả tính mạng của mình… Trường Minh, vốn dĩ anh chính là chồng chưa cưới của em. Hãng ngày em đều mơ được kết hôn với anh, nhưng rồi Lam Ngọc Anh đến và cướp anh đi! Làm sao em chấp nhận nổi đây, làm sao có thể nói năng nhẹ nhàng, bấy lâu nay em luôn nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ hi vọng một ngày nào đó có thể cướp được anh về, chỉ em mới xứng đáng đứng cạnh anh!”

“Tất cả mọi người trong nhà ăn chỉ biết im lặng nhìn cô ta, lúc này bọn họ mới chợt nhận ra rằng trên người cô ta có hình bóng của Nguyễn Hồng Mai, quả nhiên con gái giống mẹ!

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Tuyết Trình giờ đây trông rất đáng sợ, nói xong thì đôi mắt ấy lại dán chặt lên người của Lam Ngọc Anh, sau đó bông nhiên cô ta xông đến trước mặt Lam Ngọc Anh đang ngồi đó với Lê Hoài Lâm.

Vi tình huống trước mắt diễn ra hơi nhanh, cho nên Lam Ngọc Anh theo bản năng lùi về phía sau.

Cô không một chút hoảng sợ, vì cô biết rằng bên cạnh cô chính là Hoàng Trường Minh, gần như trong nháy mắt một bóng người cao lớn đã chản trước mặt cô, Lê Tuyết Trinh căn bản không đến gần được, trong tầm mắt đều là bờ vai dày rộng của anh, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.

Gương mặt của Hoàng Trường Minh bây giờ như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, anh lạnh lùng giơ tay đấy ngã Lê Tuyết Trinh xuống đất.