Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 900






Chương 900

Cô gái mà từ lúc quen biết ông vẫn luôn cảm thấy có duyên trước mặt này lại chính là con gái mình, mà trước đó 48 tiếng còn vừa hiến gan cho mình, nhưng trong hơn hai mươi năm nay ông lại chưa từng biết đến sự tồn tại của đối phương, thậm chí còn chưa có một ngày nào được yêu thương cưng chiều cô, chưa từng làm tròn trách nhiệm một người cha, cảm xúc lẫn lộn, trăm loại mũi vị.

Ngoại trừ việc biết được tin vui rằng mình và người con gái mình yêu có con gái với nhau, thì còn kèm theo sự đau xót khôn kể, cho dù đã lớn tuổi rồi nhưng ông vẫn cảm thấy sống mũi cay xè, trong lòng nghẹn ứ, “Vân, tại sao em lại giấu anh, tại sao lại không nói với anh!” Thanh âm của Lê Hoài Lâm tràn đây đau thương: “Em giấu anh cũng thật kỹ, nếu đã có con của anh tại sao lại còn đưa ra lời chia tay, rời đi gả cho người khác!”

Nếu biết bà đã có thai thì ông nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ: sống chết bám theo tới cùng, cho dù bà đã gả cho người khác, ông cũng sẽ không màng tất cả đưa bà đi, vậy thì nói không chừng bọn họ liền sẽ chung sống hạnh phúc cả đời như lời hứa năm đó, sẽ không chỉ để lại hối hận và tiếc nuối như bây giờ Lam Ngọc Anh nhẹ lắc đầu, chầm chậm nói: “Những chuyện này đều sẽ không thể biết được, nhưng con biết là bà ấy vẫn chưa từng quên chú, nếu không cũng sẽ không kiên quyết giữ lại cái thai sau khi kết hôn! Ba cháu nói, thật ra mẹ không hề yêu ông ấy, trong lòng bà vẫn cất giữ một người, cho đến khi chết đi thì người đó vẫn là chú…”

Nghe cô gọi người khác là ba, trong lòng Lê Hoài Lâm cũng cực kỳ không dễ chịu Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Minh, cuốn tiểu thuyết mà em cần kia đâu?”

“Ở đây” Hoàng Trường Minh lấy từ trong lòng ra Đây là lúc sáng cô có nhắc qua với anh, lúc chú Lý đưa canh tới liền trực tiếp cầm qua.

Lam Ngọc Anh sở bìa cuốn tiểu thuyết, sau đó mở ra, dùng ngón tay nhấc tấm bookmark lên đưa cho ông: “Cuốn tiểu thuyết tiếng Đức này là di vật mẹ để lại cho cháu, bây giờ để lại cho chú làm vật kỷ niệm vậy!”

“Từ lúc còn rất nhỏ cháu liền nhìn thấy mẹ thường cầm đọc, dường như mỗi tối đều đọc, còn có bookmark bên trong, bà ấy luôn nhìn chữ trên đó mà sững người, cháu nghĩ, có lẽ bà ấy đang nhớ chú..”

Lê Hoài Lâm chạm đến chữ trên bookmark, ngón tay không chịu khống chế mà kịch liệt run rẩy.

Cả đời không biết tương tư, nên mới tương tư, rồi sợ tương tư.

Nhìn nét chữ nhiều năm trước mình lưu lại, Lê Hoài Lâm cảm thấy tìm mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, phút chốc liền đau tới mức không thở nổi Tâm mắt hoảng hốt, dường như Lê Hoài Lâm lại nhìn thấy cô gái trẻ tuối trong trí nhớ kia, ở trong sân bay, anh đã ôm chặt lấy cô, đem tương tư nói đi nói lại nhiều lần bên tai cô.

Ký ức và hiện thực trùng điệp lên nhau, khóe mắt đột nhiên ẩm ướt, ông đau khổ cười lên, nỉ non nói: “Nhưng, bây giờ biết gửi tương tư về đâu? Haha, tương tư bất tận, tương tư không dứt, tương tư ở khắp nơi.

Thang máy ‘ting’ một tiếng mở ra.

Lê Tuyết Trinh cầm hộp cơm mình mua về từ nhà hàng bước ra, sắc mặt không đẹp đẽ gì, lúc đi đến ngã rẽ có bình chữa cháy, cô ta lại nhìn thấy Nguyễn Hồng Mai đang mang vẻ mặt khó coi, cô ta lập tức kinh ngạc đi qua: “Mẹ, sao mẹ không ở trong phòng bệnh với ba, ra đây hóng giớ?”

Nguyễn Hồng Mai đứng trên bậc thang, gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, thối búi tóc không chút cẩu thả của bà trở nên có hơi rối loạn.

“Trinh, cháo thịt băm mẹ bảo con mua, con đều mua về rồi?”

“Mua về rồi!”

Nguyễn Hồng Mai cúi đầu nhìn một cái, không yên tâm hỏi: “Là nhà hàng bố còn thích ăn đúng không?”

“Ừml Đều làm theo lời mẹ nói cả, còn phối với dưa chua!” Lê Tuyết Trinh gật đầu, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô đều nhìn thấy hết được sự chăm sóc tận tâm của mẹ dành cho bố, cô ta nhìn về phía phòng bệnh ở đẳng xa một cái: “Mẹ, có phải bố lại ngủ rồi không? Chẳng phải hồi sáng mới tỉnh sao!”

‘Sác mặt Nguyễn Hồng Mai lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Không có, Trường Minh dẫn theo Lam Ngọc Anh đang ở trong đó”

“Cái gi? Lê Tuyết Trinh vừa nghe, sắc mặt liền lập tức thay đối: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi hả, sao mẹ lại tự tạo cơ hội cho Lam Ngọc Anh chứ! Chuyện cấy ghép gan thì cũng thôi đi, bây giờ chúng ta nên làm là dùng hết khả năng tránh cho cô tiếp xúc với bố!”