Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 27




Lục Thiền lái xe, mắt nhìn phía trước.

Kính chiếu hậu thỉnh thoảng thoảng qua một khuôn mặt tò mò, đôi mắt cùng nàng tương tự, con ngươi mang theo ý cười nhanh nhạy.

Lục Thiền trở về một cái mắt lạnh, dừng ở đèn đỏ, ngón tay thon dài đặt trên tay lái.

Diệp Nhàn thấy thế, đứng lên ghé vào mặt sau ghế lái, để sát vào vẻ mặt bát quái cười rộ lên “Thiền Thiền, mẹ ngửi được trên người Tiểu Cẩn có hương vị của con. Không nghĩ tới, con thế nhưng sẽ đánh dấu Tiểu Cẩn. Thuốc ức chế con tùy thân mang theo đâu?”

“Mẹ muốn nói cái gì?” Lục Thiền quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

Nếu là ngày thường, Diệp Nhàn khẳng định thức thời im miệng, không tiếp tục nói để tránh rủi ro.

Nhưng là hiện tại bất đồng, nàng rõ ràng có thể cảm thấy, Lục Thiền đây là ngoài mạnh trong yếu mà che giấu.

Một người đối với Omega cực kỳ chán ghét, thế nhưng chủ động đi đánh dấu Omega, này nhưng không phù hợp tính tình Lục Thiền.

“Thiền Thiền, con có biết đánh dấu một cái Omega là ý nghĩa gì?” Diệp Nhàn cố ý kéo dài quá ngữ điệu, trong mắt toàn là hiểu rõ “Tuy rằng chỉ là đánh dấu lâm thời, nhưng truyền ra thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự Omega.”

“Con sẽ tự xử lý, không cần mẹ nhắc nhở.” Lục Thiền lạnh lùng trả lời, tóc đen thấp thoáng hạ bên vành tai nhiễm một mạt hồng nhạt.

Nàng đem cửa sổ xe mở ra một khe hở, làn mát lạnh gió thổi đi sự khô nóng đang dâng lên trong thân thể.

Nàng thưởng thức sự thông tuệ của mẫu thân nàng, nhưng là quá mức thông tuệ cũng sẽ làm người khác cảm thấy không khoẻ.

Diệp Nhàn nghe vậy, sung sướng cười rộ lên, ưu nhã ngồi xong, đem cái đề tài này lập tức ngăn lại.

Nói thêm gì nữa, Lục Thiền khẳng định sẽ thẹn quá thành giận.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Lục Thiền không có tâm, lạnh như băng giống như cái người máy.

Kia trên khuôn mặt hàng năm bất biến, luôn luôn mang theo sự lạnh nhạt làm người sợ hãi, phảng phất không ai có thể lọt vào mắt nàng.

Ít nhiều Omega vội vàng muốn mời Lục Thiền ăn bữa cơm, đều bị vô tình cự tuyệt.

Nhưng chính là một đóa cao lãnh chi hoa* như vậy, trong khoảng thời gian này liên tiếp tới tìm Mộ Cẩn, trình độ quan tâm sớm đã vượt qua giới hạn bằng hữu bình thường.

*Cao lãnh chi hoa: Một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể hái.

Nàng nguyên bản tưởng bởi vì Mộ Cẩn còn chưa phân hoá, sẽ không giống Omega khác cố ý tản mát ra tin tức tố dụ dỗ Alpha, ở chung sẽ có cảm giác tương đối vui sướng.

Hiện tại Mộ Cẩn đã phân hoá thành Omega, tuy rằng không xác định cấp bậc, nhưng Lục Thiền vẫn là trước sau như một quan tâm, chút nào không thấy chán ghét.

Ở trong ấn tượng nàng thì chỉ cần nhắc tới Omega, Lục Thiền liền sẽ phiền chán nhíu mày, không muốn nói nhiều một câu.

Nhiều năm như vậy, cũng không có cùng cái Omega nào cùng nhau hẹn hò qua, càng miễn bàn tin tức tình ái.

Này đối một cái Alpha mà nói, là hành vi không bình thường.

Nàng đã từng ý đồ mang Lục Thiền đi trị liệu, nhận được đến chỉ có ánh mắt lạnh băng.

“Thiền Thiền, con rốt cuộc hiểu chuyện, mẹ không cần sẽ lo lắng con sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.” Diệp Nhàn xoa xoa khóe mắt không tồn tại nước mắt, ngữ khí khoa trương nói, nửa là cảm khái nửa là trêu chọc.

Lục Thiền liếc mắt một cái, khởi động xe, không để ý tới lời nói cùng tầm mắt nóng bỏng.

Nàng cũng không nghĩ cùng người khác giải thích nguyên nhân nàng đánh dấu Mộ Cẩn, dù người này là mẫu thân nàng.

“Thiền Thiền, con hôm nay bỏ xuống Omega Đoạn gia, lại đi đánh dấu một cái Omega khác, lão gia tử nếu là biết việc này, không chừng sẽ phát tính tình.” Diệp Nhàn thoải mái dựa vào, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh.

Làm ra cái biểu tình này, ngũ quan nàng nhìn qua cùng Lục Thiền càng thêm tương tự.

“Con sẽ tự xử lý.” Lục Thiền lạnh giọng trả lời, thần sắc trấn định tự nhiên.

Hiện tại Mộ Cẩn đã phân hoá thành Omega, lão gia tử không còn lý do ngăn cản nàng tới gần Mộ Cẩn.

*

Trở lại biệt thự, Lục Thiền dừng lại xe, quản gia liền thần sắc khẩn trương chạy tới. truyện kiếm hiệp hay

“Thiền tiểu thư, chủ tịch ở bên trong chờ cô, đã được một lúc.” Quản gia cầm ô, cẩn thận nói, trong mắt mang theo lo lắng.

“Tôi biết rồi.” Lục Thiền gật đầu.

Nàng hướng bên trong nhìn liếc một cái, nhìn đến cạnh cửa biệt thự đứng một ít người hầu của lão gia tử quy quy củ củ.

“Thiền Thiền, mẹ liền không đi vào, miễn cho đen đủi.” Diệp Nhàn ngồi trên xe, duỗi tay đánh ngáp một cái, nói xong nhắm mắt lại chợp mắt.

Lục Thiền không có trả lời, xuống xe vào nhà.

Mẫu thân nàng không thích lão gia tử là việc tất cả mọi người biết đến, người của biệt thự đều thức thời không ở trước mặt hai người nhắc tới đối phương.

Tuy rằng cùng chung sống dưới một mái hiên, nhưng một năm có thể nhìn thấy nhau số lần đếm được trên đầu ngón tay.

Nàng cũng không muốn để ý tới ân oán giữa hai người, cũng không có hứng thú đi hỏi thăm trong đó thị phi đúng sai.

Mẫu thân cũng tốt, gia gia cũng tốt, đối nàng mà nói, chỉ là một loại xưng hô, cũng không mang hàm nghĩa đặc thù khác.

Nhìn đến Lục Thiền tiến vào, Lục Văn Sinh trong tay quải trượng thật mạnh đánh trên đất, phát ra thanh âm nặng nề vang dội.

Đám người hầu đều không hẹn mà cùng cúi đầu, khẩn trương sợ hãi.

Lục Thiền thần sắc bất biến, ngữ khí lãnh đạm mở miệng “Gia gia, ông tìm cháu có chuyện gì?”

“Ta nói cháu sớm một chút trở về, cháu như thế nào hiện tại mới trở về? Người Đoạn gia đều đi rồi. Người ta trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp lại đây, cháu lại bỏ đi, việc này truyền ra ta còn mặt mũi nào đối mặt với Đoạn chủ tịch.” Lục Văn Sinh lạnh giọng trách cứ, quải trượng gõ cái không ngừng, tựa hồ muốn đem mặt đất gõ toái giống nhau.

“Cháu dựa theo yêu cầu gia gia đã tiếp đãi hai giờ. Người là ngài mời đến, ngài đưa nàng rời đi, không phải vừa lúc?” Lục Thiền thần sắc bình tĩnh, chút nào không chịu ảnh hưởng.

Lão gia tử tuổi càng lớn, liền càng thêm nóng nảy, không giống tuổi trẻ có thể trầm ổn.

Nàng chỉ là hơi chút phản nghịch một chút, lão gia tử liền trực tiếp tới ‘ hưng sư vấn tội ’*.

*Hưng sư vấn tội: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó.

Nếu là những người khác, nhất định sẽ sợ hãi uy nghiêm lão gia tử.

Nhưng người này một tay dạy ra nàng, nên nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng bị hù dọa đến.

“Lục Thiền, ta đây là vì cháu an bài hảo, cháu một hai phải làm tức chết ta sao?” Lục Văn Sinh thật mạnh ho khan một tiếng, trên mặt già nua đã tức giận lại vô lực “Ông toàn tâm toàn ý vì cháu suy nghĩ, cháu chính là hồi báo như vậy sao? Sớm biết rằng, ta hà tất mất mặt đi cầu người ta?”

Lời nói đến mặt sau, Lục Văn Sinh chua xót che lại ngực.

Bên cạnh lập tức có người hầu hầu hạ.

Lục Thiền mắt lạnh nhìn, vừa không phản bác, cũng bất an an ủi.

Mặc dù là sau khi nàng kết hôn, tiết mục như này cách một đoạn thời gian liền sẽ trình diễn.

Nàng sớm đã miễn dịch, lão gia tử trước sau lại diễn không ngán.

“Lục Thiền, cháu đi tặng Đoạn tiểu thư lễ vật đi, lễ vật ông đều thay cháu chọn tốt rồi, miễn cho người khác nói Lục gia ta không hiểu lễ nghĩa.” Lục Văn Sinh thở dài, lời nói thấm thía khuyên bảo.

Hắn nói vừa xong, phía sau người hầu lấy ra một phần lễ vật.

Lục Thiền nhìn lướt qua, ý bảo quản gia tiếp được.

“Này liền tốt, đây mới là tôn nhi ngoan của gia gia.” Lục Văn Sinh vừa lòng cười rộ lên, đám người hầu tiền hô hậu ủng* rời đi.

*Tiền hô hậu ủng: Có quyền thế, oai phong, nhiều người ủng hộ, phục dịch, ví như các bậc vương giả đi đâu đều có quân đi trước hô dẹp đường, quân đi sau hộ vệ.

Đi qua bên cạnh xe Lục Thiền, hắn hừ lạnh một tiếng, dùng quải trượng gõ thật mạnh mặt đất một chút.

Diệp Nhàn lười đi để ý, nhìn thân ảnh lão gia tử biến mất, lúc này mới xuống xe.

“Mẹ, phần lễ vật này mẹ cầm đi đưa cho Đoạn gia.” Lục Thiền trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Cứ việc nàng sẽ không cưới Đoạn Diệu Hàm, nhưng là xem ở trên giao tình hai nhà, mặt ngoài công phu này đó cần thiết phải làm.

“Thiền Thiền, trước khi tặng lễ con dù sao cũng phải nhìn xem là lễ vật gì đi? Vạn nhất làm người hiểu lầm liền không tốt.” Diệp Nhàn cười nói, từ trong tay quản gia tiếp nhận lễ vật mở ra.

Khi nhìn đến là một cái vòng cổ định chế, nàng bĩu môi, cầm ở trong tay quơ quơ, trào phúng cười “Lão gia tử có tâm, dùng nhiều tiền như vậy.”

Lục Thiền ánh mắt trầm xuống, đối quản gia nói “Phần lễ vật này cất tốt đi, mua một phần lá trà tốt nhất đưa qua đi.”

“Vâng, Thiền tiểu thư.” Quản gia nghiêm túc gật đầu.

Diệp Nhàn đem vòng cổ buông, đuôi mắt một chọn, ý cười doanh doanh mở miệng “Còn muốn mẹ tự mình đưa qua sao?”

“ Ân.” Lục Thiền lãnh đạm đáp lại, nhấc chân hướng trên lầu đi.

“Thật là không đáng yêu, muốn nhờ mẹ làm việc thì thái độ cũng nên tốt một chút đi.” Diệp Nhàn bĩu môi oán giận, trong mắt ý cười không ngừng.

Trận này nếu đánh giá bên trong nàng cùng lão gia tử, hơn phân nửa là nàng thắng.

Lục Thiền trở lại phòng, đem ảnh nền điện thoại một lần nữa đổi thành ảnh chụp Mộ Cẩn khi còn nhỏ.

Nàng nhìn chằm chằm nhìn một hồi, trong mắt lộ ra một tia ôn nhu.

Rũ mắt tự hỏi một lát, Lục Thiền ngón tay nhẹ gõ, bay nhanh đánh chữ “Tiểu Cẩn, ngày mai chị mua một cái thiết bị điện tử phát tiếng nói qua cho em.”

Nàng muốn biểu đạt xin lỗi vì chuyện tai nạn xe cộ, nhưng nói ra lại lãnh ngạnh, cùng khi nàng làm quyết sách công ty y như nhau, mang theo không dung nghi ngờ cường thế.

Nhìn đến di động sáng lên, Mộ Cẩn vội vàng xoa xoa nước mắt.

Click mở tin tức xem xong, nàng nhịn không được khóe môi thượng kiều, đánh chữ hồi phục “Tốt, cảm ơn Thiền tỷ tỷ.”

“Không cần khách khí.” Lục Thiền đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, dần dần lâm vào bên trong tự hỏi.

Suy nghĩ một hồi lâu, nàng cũng không có tìm được tiếp theo cái đề tài, chỉ có thể nhìn lịch sử trò chuyện nhíu mày.

“Thiền tỷ tỷ, em muốn đi thí nghiệm cấp bậc phân hoá, đi bệnh viện tương đối hảo đâu?” Mộ Cẩn đánh xong chữ, thật cẩn thận ấn gửi đi, khẩn trương chờ đợi phục hồi.

“Bệnh viện tốt nhất, chị có cái biểu muội ở nơi đó công tác.” Lục Thiền nhanh chóng hồi phục.

Sau khi phân hoá yêu cầu đi bệnh viện riêng kiểm tra cấp bậc đo lường, cầm giấy giám định của bệnh viện mới có thể đến cơ quan công an xử lý giấy chứng thân phận mới.

Trong thành phố có không ít bệnh viện đều có thể thí nghiệm, nhưng bệnh viện tốt nhất là Nhất Quyền Uy, chưa bao giờ xuất hiện tình huống kiểm tra đo lường sai lầm.

“Cảm ơn Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn ôm di động vui vẻ cười rộ lên, tâm tình mất mát nháy mắt tốt lên.

Lục Thiền nhìn lịch sử trò chuyện, đốn một lát, chỉ có thể kết thúc đề tài.

Đã phát một cái ‘ ngủ ngon ’ qua, nàng rời khỏi khung chat, click mở một cái dãy số.

Một lát sau bên kia mới chuyển được, truyền đến một giọng nữ lười biếng “Tỷ, chị có việc gì mà gọi điện cho em vậy?”

“Hướng Tinh, chị có bằng hữu mới vừa phân hoá, ngày mai em tự mình cho làm thí nghiệm cho nàng.” Lục Thiền nói, thanh âm thanh lãnh.

Bình thường lời nói từ trong miệng nàng nói ra tới, mang theo âm điệu mệnh lệnh.

Diệp Hướng Tinh sớm thành thói quen, nghe được lời này, bên môi lộ ra nghiền ngẫm tươi cười, rất kĩ có hứng thú hỏi “Tỷ, đến tột cùng người nào, làm em cái phó chủ nhiệm y sư này tự mình lên sân khấu.”

“Là bằng hữu chị.” Lục Thiền nhàn nhạt lặp lại.

“Ha, em không tin. Tỷ thành thật khai báo đi, có phải hay không có tình huống, không phải là chị dâu tương lai của em đi?” Diệp Hướng Tinh hưng phấn truy vấn, một bộ ngữ khí khẳng định.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, chuẩn bị tốt việc ngày mai.” Lục Thiền lạnh giọng dặn dò, ngữ khí cường thế có vài phần che giấu ý vị ở bên trong.

Nàng vừa nói xong, bên kia lập tức cười rộ lên, giống như là đã biết chân tướng.

“Tuân mệnh, em ngày mai nhất định tự mình trình diện, em cũng không thể bỏ lỡ trường hợp xuất sắc như vậy.” Diệp Hướng Tinh đuôi mắt hay đáy mắt lộ ra nồng hậu hứng thú.

Nàng thưởng thức bút trong tay, bên môi câu ra một mạt cười như có như không.

Lục Thiền nhíu mày, cắt đứt điện thoại.

Nàng đã thực khắc chế, mọi người như thế nào đều có thể đoán được?.