Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 47




Lục Thiền họp buổi sáng xong, ra tới liền nhìn đến Tề Không Kiêu đứng ở ngoài cửa, tươi cười xán lạn, nhìn qua thập phần cao hứng.

Nàng hơi hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua thời gian nói "Cho cậu hai giờ đấy."

“Mình đây là vì tỏ vẻ tôn trọng cùng Lục tổng hợp tác mới đến trước tiên.” Tề Không Kiêu cười trả lời.

Ở trong tầm mắt Lục Thiền, dần dần trở nên chột dạ, vội vàng nói “Mình đi phòng họp chờ cậu.”

Lục Thiền không có ngăn cản.

Nàng tất nhiên là minh bạch, Tề Không Kiêu đây là không nghĩ muốn quản lý việc công ty, mới trước tiên chạy đến nơi này của mình tị nạn.

Nhưng phần trách nhiệm này của Tề gia, Tề Không Kiêu một ngày nào đó là cũng phải gánh lấy, chơi tiểu thông minh trốn tránh cũng không phải biện pháp lâu dài.

“Lục tổng, có vị đại mỹ nhân đã ở dưới lầu chờ, nói là họ Úc.” Văn Nhu ở một bên nói, trong mắt mang theo nghi hoặc “Lục tổng hôm nay lịch trình cũng không có sắp xếp việc này.”

“Cô đi mời cô ấy lên.” Lục Thiền nói, đi phía trước hai bước tiếp tục nói “Kêu Tề Không Kiêu châm ly trà đem lại đây.”

Văn Nhu tức khắc sửng sốt, không thể tin được nghe được nói “Lục tổng, để Tề tổng châm trà không thích hợp lắm?”

Lục Thiền một cái mắt lạnh đảo qua đi.

Văn Nhu tức khắc im lặng, đi phòng họp tìm Tề Không Kiêu.

Lục Thiền trở lại văn phòng, ngồi không quá một hồi, cửa bị mở ra.

Nàng ngẩng đầu, nhìn đến Úc Ngưng ăn mặc thường phục, cầm theo một cái rương hơi lớn.

Nếu là không nói, không có người nào biết nàng là giáo sư nghiên cứu.

“Giáo sư Úc mời ngồi, cụ thể muốn làm như thế nào?” Lục Thiền lạnh giọng hỏi, vị trí tuyến thể ẩn ẩn có chút nóng lên.

Úc Ngưng nhận thấy được trong không khí tin tức tố thuộc về Alpha, tâm nhoáng lên, cẩn thận hít một hơi nói “Lục tổng không cần khẩn trương, tôi mang theo thiết bị chuyên nghiệp lại đây, trong quá trình lấy mẫu sẽ có chút đau, hy vọng Lục tổng có thể lý giải.”

“Cùng thí nghiệm khi phân hoá không giống nhau sao?” Lục Thiền nhíu mày, bản năng cảnh giác.

“Có chút không giống nhau, tôi có yêu cầu phải tiêm vào tuyến thể cô ba loại thuốc khác nhau, Lục tổng hiện tại hối hận còn kịp.” Úc Ngưng thần sắc bình tĩnh nói.

Lục Thiền khóe môi nhẹ cong, ngón tay xoa vị trí tuyến thể “Xem ra kêu nàng tới là chính xác.”

Tuyến thể là vị trí thập phần mẫn cảm, nàng vô pháp bảo đảm trong quá trình tiêm vào, nàng có hay không sẽ bởi vì đau đớn dẫn tới mất khống chế.

Úc Ngưng sửng sốt, phía sau xuyên tới đẩy cửa thanh, tăng cường là thanh âm quen thuộc “Lục Thiền, ăn của cậu một chút đồ ăn vặt còn muốn mình châm trà...”

Câu nói kế tiếp ngữ đột nhiên biến mất.

“Lão bà, ngươi như thế nào ở chỗ này?” Tề Không Kiêu sửng sốt một lát, kinh hỉ kêu to lên.

Nàng muốn chạy qua ôm lấy Úc Ngưng, bước chân hoạt động nháy mắt ý thức được này không phải ở nhà, vội vàng khắc chế.

Đem trà đặt tới trên bàn Lục Thiền, Tề Không Kiêu ý cười đầy mặt đi qua, thanh âm trở nên mềm nhẹ, “Lão bà, ngươi tìm Lục Thiền có chuyện gì?”

“Chuyện nghiên cứu.” Úc Ngưng lãnh đạm đáp lại, vẻ mặt không muốn nhiều lời.

“Ngươi cùng Lục Thiền có chuyện gì yêu cầu nghiên cứu? Trong không khí giống như có tin tức tố Alpha?” Tề Không Kiêu cái mũi dùng sức ngửi ngửi, ánh mắt nhìn phía Lục Thiền, trong mắt không tự giác mang theo đáng thương.

Lục Thiền nhìn, không nhịn được có chút hận sắt không thành thép.

Tề Không Kiêu tuy rằng chỉ là Alpha cấp bậc A, nhưng là gia thế nhân phẩm đều không tồi, Omega nguyện ý gả cho nàng rất nhiều.

Nhưng nàng cố tình không biết cố gắng, vẫn luôn ở trước mặt Úc Ngưng ăn nói khép nép, nơi chốn tiểu tâm hành sự, sợ chọc đối phương sinh khí.

Từ khi hai người bắt đầu yêu đương, chính là cái trạng thái này, kết hôn lâu như vậy, vẫn là như cũ cục diện không có xoay chuyển.

Chiếu này đi xuống, hôn nhân không bình đẳng như vậy, chung quy sẽ có một ngày ly hôn xong việc.

“Cùng cô không quan hệ, còn mời cô đi ra ngoài.” Úc Ngưng khách khí lại tàn nhẫn nói.

Gương mặt Tề Không Kiêu ủy khuất phồng lên, tuy rằng trong lòng không thoải mái, vẫn là nghe lời mà rời đi.

(Tội Tề tỷ quá=((, Úc tỷ nạnh nùng quá)

Trong nháy mắt đóng cửa kia, nàng tức giận trừng mắt Lục Thiền, cho qua đi một cái ánh mắt cảnh cáo.

Lục Thiền còn là mắt lạnh đáp lại.

Chờ đến đông đủ Tề Không Kiêu đóng cửa lại, Lục Thiền thu hồi ánh mắt, thận trọng hỏi “Cô sẽ không sợ bị tin tức tố của tôi ảnh hưởng?”

“Tôi sẽ sử dụng thuốc ức chế.” Úc Ngưng nói từ trong rương lấy ra một phần thuốc thử, thuần thục vì chính mình tiêm vào.

Lục Thiền lẳng lặng nhìn, phát hiện này loại thuốc này cùng thuốc ức chế bình thường có chút không giống nhau.

Úc Ngưng không có bị Tề Không Kiêu đánh dấu vĩnh cửu, nếu muốn an toàn công tác, cần thiết phải định kỳ sử dụng thuốc ức chế.

Cái này tần suất hẳn là thực thường xuyên, đã tới nỗi thương tổn thân thể Omega.

Xem ra Úc Ngưng vì sự nghiệp, trả giá thường nhân khó có thể lý giải đại giới.

“Lục tiểu thư, tôi hiện tại phải tiêm thuốc cho cô, cô chuẩn bị tốt chưa?” Úc Ngưng điều hảo thuốc, cầm ống tiêm nói.

“Bắt đầu đi.” Lục Thiền nhíu mày, ngón tay gắt gao nắm ở bên nhau khắc chế bản năng thân thể.

Ống thuốc đầu tiên được tiêm đi vào, Lục Thiền đau đến sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, tay cơ hồ nắm chặt móng tay hằn lên da thịt.

Trong không khí hơi thở thuộc về Alpha phát tán ra, hương vị chanh nhàn nhạt tràn ngập ở trong không khí.

Úc Ngưng nghe hơi thở, trong mắt lướt qua một mạt kinh ngạc.

Hương vị chanh đối Úc Ngưng mà nói, vẫn luôn thực gay mũi, nhưng là từ trên người Lục Thiền phát ra, lại làm người nhịn không được mê muội.

Nàng vội vàng ổn định tinh thần, khắc chế ảnh hưởng tự nhiên của Alpha đối Omega.

“Hiện tại là tiêm lần hai.” Úc Ngưng thấp giọng nói, động tác càng thêm thật cẩn thận.

Nàng tiêm xong một ống, liền nhìn đến Lục Thiền có trong nháy mắt bạo nộ, tựa hồ muốn trở tay bóp chặt cổ nàng.

Nhưng là Lục Thiền thực mau khắc chế, sắc mặt trắng bệch dựa vào ghế dựa, ngực kịch liệt phập phồng.

“Lục tổng, cô không sao chứ?” Úc Ngưng nhỏ giọng hỏi, con ngươi cất giấu một chút sợ hãi.

“Tôi không có việc gì, cô tiếp tục.” Lục Thiền cắn răng đáp lại, móng tay nắm chặt vào lòng bàn tay.

Úc Ngưng hoãn hoãn, mới dám tiến lên tiêm lần thứ ba.

Chất lỏng lạnh băng rót vào tuyến thể, toàn thân truyền đến cảm giác mãnh liệt đau đớn, Lục Thiền phát cuồng, lý trí còn lại nhắc nhở nàng không thể mất khống chế.

Chờ đến Úc Ngưng lấy đi tin tức tố nàng, nàng cơ hồ sắp ngất đi.

Lục Thiền một người ghé vào trên bàn, sợi tóc ở thái dương sớm bị mồ hôi tẩm ướt.

Nàng toàn thân giống như là đang ngâm mình ở hầm băng, tay chân vô ý thức run rẩy.

Toàn thân vô cùng đau đớn, nàng lại không có nửa điểm sức lực giãy giụa, ngay cả động động ngón tay đều phải hao phí sức lực thật lớn.

Lục Thiền ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng lâm vào một mảnh trong bóng tối.

Cửa lớn Lục thị hiếm thấy tới một chiếc xe cứu thương, người nằm ở trên cáng nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt trắng bệch.

“Tỷ, chị có thể nghe được em nói chuyện sao?” Lục Quỳnh đi theo một bên, sốt ruột kêu gọi.

“Lục tổng ổn, cô đừng có gấp, Lục tổng không có việc gì.” Văn Nhu áp xuống trong lòng lo lắng, cẩn thận nói.

Nàng là người thứ nhất phát hiện Lục Thiền ngất xỉu, nhưng nàng không dám nói trước khi Lục Thiền ngất xỉu, Úc Ngưng vẫn luôn ở văn phòng tổng tài.

Hơn nữa thời điểm Úc Ngưng ra ngoài, sắc mặt phiếm hồng, như là đang ở kỳ phát tình.

Cái người kia vốn nên chờ để nói chuyện cùng Lục Thiền, một câu ‘ lão bà ’, vội vàng ôm Úc Ngưng rời đi.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết nói cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nghe thanh âm bên tai cãi cọ ồn ào, Lục Thiền dần dần khôi phục ý thức, quay đầu liền nhìn đến vẻ mặt sốt ruột Lục Quỳnh.

“Tỷ, chị tỉnh, sắp làm em sợ muốn chết, em đã gọi điện thoại cho gia gia còn có bá mẫu, bọn họ thực mau liền sẽ tới.” Lục Quỳnh trong lòng vui vẻ, cao hứng nói.

“Không cần nói cho bọn họ.” Lục Thiền sắc mặt tái nhợt, lời nói ra rút đi sắc bén ngày thường, có vẻ yếu ớt.

“Tỷ, chị xảy ra chuyện lớn như vậy, em như thế nào có thể không nói cho bọn họ?” Lục Quỳnh đôi mắt đỏ lên, cơ hồ muốn khóc ra tới.

Lục Thiền nhắm mắt lại mắt, ở trong lòng thở dài một hơi.

Lục Quỳnh cái gì cũng tốt, ngày thường ở trong công tác cũng cực có chủ kiến cùng đầu óc, nhưng chính là thập phần nghe theo trưởng bối.

Lão gia tử khống chế thức giáo dục, ở trên người Lục Quỳnh đạt đến hiệu quả tốt nhất.

Lục Thiền nằm một hồi, cửa phòng bệnh bị mở ra.

Nhìn đến là Diệp Nhàn tới, Lục Thiền lại nhắm mắt lại.

“Thiền Thiền, đây là có chuyện gì? Con như thế nào đột nhiên ngất xỉu?” Diệp Nhàn sốt ruột nói, trong mắt tràn đầy đau lòng.

“Gần nhất quá mệt mỏi mà thôi.” Lục Thiền mở miệng, ngữ khí suy yếu.

Nói xong lời này, nàng nhắm lại mắt, một bộ dáng không nghĩ lại mở miệng.

Diệp Nhàn thấy thế, duỗi tay sờ sờ trán Lục Thiền “Thiền Thiền, con hảo hảo nghỉ ngơi, mẹ đi cùng hắn nói.”

“Không cần.” Lục Thiền lãnh đạm đáp lại.

Ngữ khí tuy nhược, nhưng khí thế không giảm.

Diệp Nhàn sửng sốt, ngây người một lát thở dài nhẹ nhõm một hơi “Thiền Thiền, con có biết hay không, mẹ đều bị hù chết. Con trước nay đều không có sinh bệnh, lần này êm đẹp cư nhiên ngất xỉu, mẹ rất sốt ruột.”

Nghe thanh âm bên tai lải nhải, Lục Thiền cảm giác có chút ồn.

Nhưng mà, nàng cũng không có ngăn cản, trong đầu hiện lên thân ảnh Mộ Cẩn làm tâm tình của nàng trở nên bình tĩnh, đối với thanh âm bên tai tựa hồ có thể chịu đựng.

“Bá mẫu, tỷ đã không có việc gì, ngài không cần lo lắng.” Lục Quỳnh hiểu chuyện an ủi nói.

Diệp Nhàn ngược lại cùng Lục Quỳnh kể rõ trong lòng khủng hoảng cùng khó chịu.

Ở âm thanh hai người một cao một thấp, Lục Thiền dần dần ngủ rồi.

Khi nàng lại tỉnh lại, sắc trời đã đen.

Di động bên gối phát ra tiếng vang, Lục Thiền giật giật ngón tay, phát hiện thân thể khôi phục sức lực.

Nàng cầm lấy di động, nhìn đến tin nhắn của Tề Không Kiêu.

“Lục Thiền, nghe nói cậu bị ngất xỉu, gia gia cậu phái người ở bệnh viện canh gác, người ngoài không thể tới gần, mình cũng không vào được. Cậu không sao chứ?” Tề Không Kiêu lo lắng nói.

Nàng một người nằm ở trên giường, trên người mang theo □□ dấu vết qua đi(??).

(Mik để nguyên văn ln ko bik đấy là từ j)

“Không có việc gì.” Lục Thiền ngắn gọn hồi phục.

“Lục Thiền, cậu là Alpha cấp bậc S, thân thể tố chất tốt đến có thể so với đá kim cương, như thế nào sẽ ngất xỉu?” Tề Không Kiêu yên lòng, tò mò hỏi.

“Vợ cậu đâu?” Lục Thiền không đáp hỏi lại “Cô ấy hẳn là phát tình.”

“Cậu như thế nào biết?” Tề Không Kiêu cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, đánh chữ tay run nhè nhẹ “Lục Thiền, cậu đối với lão bà của mình làm cái gì mà nàng phát tình?”

Lục Thiền còn không có kịp hồi phục, di động lại phát tới tin nhắn Tề Không Kiêu “Tuy rằng cấp bậc cậu so với cô ấy cao, dễ dàng khiến cho cô ấy phát tình, nhưng là vợ của mình, thê tử bằng hữu không thể khinh, huống chi cậu còn thích Mộ Cẩn, không thể xuống tay đối với vợ người khác. Mình tuy rằng không bằng cậu, nhưng là lão bà của mình là sẽ không nhường cho cậu.”

“Cút.” Lục Thiền đánh xong chữ, nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.

Tề Không Kiêu nhìn tin nhắn, trong lòng biết hẳn là nên tin tưởng nhân phẩm Lục Thiền cùng Úc Ngưng, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng.

Nàng lăn qua lộn lại lăn một vòng, tiếp tục đánh chữ “Lục Thiền, cậu tuyệt đối không thể đối lão bà của mình động tâm. Cậu nếu là thật đến làm như vậy, mình liền cùng cậu tuyệt giao.”

Lục Thiền xem xong tin tức, lại nhắn một cái chữ ‘ cút ’ qua đi.

Tề Không Kiêu cái đầu óc to lớn này, cho rằng tất cả mọi người sẽ mê mẩn lão bà nàng.

Trừ bỏ Mộ Cẩn, nàng đối với các Omega khác đều thập phần chán ghét, cũng không muốn tới gần, càng đừng nói là động tâm.