*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giống như là từ trong gió lạnh được ngâm vào trong nước nóng, thân thể cùng trái tim Thương Vũ đều hung hăng run run một chút.
Nước mắt lập tức tràn mi…
Lúc cô khóc cũng không phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng hơi ẩm ấm áp nhanh chóng xuyên qua lớp vải mỏng manh của người đàn ông đốt cháy làn da của anh.
Nó cũng đốt cháy trái tim anh.
Ánh mắt Tông Duệ đột nhiên có chút gấp gáp.
“Ài.” Anh ở bên tai nói thật nhỏ , “Tôi còn chưa có thương tâm đâu,em tại sao ngược lại còn khóc trước chứ?”
Không phải.
Cô thầm nói ở trong lòng.
Cô không muốn khóc
Cũng không phải cố ý tổn thương trái tim người khác.
Chỉ là không biết tại sao. Khi được ôm trong vòng tay anh, loại cảm giác an tâm này khiến cô thật sự muốn khóc.
―― Anh không có để cho cô rời đi…
Cô không hề bị từ bỏ….
Cô được anh kiên định lựa chọn….
Nước mắt càng thêm mãnh liệt,hơi nóng ẩm ướt thấm vào quần áo của người đàn ông.
Ngâm đến trái tim của anh đều như mềm nhũn ra.
“Được rồi.” Tông Duệ nhẹ giọng nói, anh không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, tay chân anh luống cuống,chỉ có thể tiếp tục hung hăng ôm chặt người đó vào lòng, “Đều tại tôi chán ghét, tôi hỗn đản ――”
“Đừng khóc có được không?Ông đây rất đau lòng….”
Chếch đối diện chỗ đậu xe bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến, vừa đi vừa liên tục quay đầu nhìn hai người bọn họ.
“Nhìn cái gì?”
Tông Duệ lập tức nói, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng áp bách: “Chưa từng thấy con gái khóc sao?”
Người đàn ông lập tức thu hồi ánh mắt, tăng tốc bước chân rời đi.
Nhận ra xung quanh mình còn có người, Thương Vũ có chút xấu hổ, vội vàng kìm nước mắt.
“Đại tiểu thư.” Tông Duệ dùng bàn tay to lau đi khuôn mặt ướt sũng nước mắt của cô gái, dịu dàng nói: “Chúng ta đổi chỗ khác khóc có được không?”
“Để người ta nhìn thấy còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt em”.
Thương Vũ cởi cánh tay đang ôm ấp cô của người đàn ông ra,hít mũi một cái: “Chúng ta lên lầu đi.”
Tông Duệ mở cửa xe, lấy đồ của cô gái, lại mặc áo khoác vào người cô ――cánh tay cô so với trước đó còn lạnh hơn.
Quần áo trùm lên còn chưa đủ,suốt đường đi cánh tay người đàn ông luôn đặt trên người cô, ôm cả người cô đi vào thang máy.
Con số trên nút thang máy nhảy lên “17”, hai người bước ra ngoài.Thương Vũ ở trên điện thoại di động nhấn mấy lần, cửa phòng vang lên một tiếng, tự động mở ra.
Căn nhà nhỏ này là mấy năm trước mẹ cô mua cho cô.Khi Thương Vũ mới vào đại học, cô thường đến đây sống, khi biết cô ở đây, người trong nhà cũng thường xuyên đến thăm cô. Thương Vũ cảm thấy ở trong ký túc xá tự do vẫn tốt hơn, sau này cũng rất ít khi đến đây.
Ngôi nhà không có người ở lâu ngày nhưng vẫn được lau dọn rất sạch sẽ và ngăn nắp. Sau khi trở về, người đàn ông lập tức đảo khách thành chủ, vừa bước vào cửa liền đi vào bếp lấy một chai nước khoáng.
Sau khi kiểm tra hạn sử dụng, anh mở nắp chai rồi đưa đến bên miệng cô gái.
Thấy anh không có ý định buông tay, Thương Vũ nắm lấy tay người đàn ông uống vài ngụm.
Tông Duệ đem phần nước còn lại một hơi uống cạn sạch, đem chai rỗng ném vào thùng rác.
Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái, anh nhíu máy: “Khóc xong có dễ chịu hơn không?”
Thương Vũ cụp vành mắt đỏ hoe xuống,chóp mũi nhíu lại.
“Aiii, vẫn còn muốn khóc nữa sao?” Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn cô, giọng điệu mang theo sự cưng chiều cùng trêu chọc, anh đưa tay ôm lấy đầu vai cô “Đến đây ――”
“Ôm ca ca rồi lại khóc tiếp”.
Thương Vũ tựa vào trong vòng tay của người đàn ông, xuyên qua cánh tay của anh nhìn về phía cửa sổ kính sát đất.
Tấm kính khổng lồ bị mờ đi bởi sương mù cùng những giọt nước.
Cơn mưa đầu tiên của tháng sáu cuối cùng cũng rơi.
Ánh mắt ngấn nước của cô dần dần dừng lại.
Được bao bọc chặt chẽ bởi nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của anh, cô chợt cảm thấy nội tâm mình trở nên an ổn bình tĩnh đến không ngờ.
“Hôm qua bà nội đột nhiên bị bệnh nặng, tôi vừa tan trường liền đến viện dưỡng lão.” Thương Vũ nhắm mắt trong vòng tay của người đàn ông, nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh.
Tông Duệ một tay vuốt ve sau đầu cô gái, ngón tay thon dài luồn vào trong tóc, dịu dàng vuốt ve an ủi tạo nên tiếng xào xạc.
“Hôm qua mệt muốn chết rồi đúng không?”
Thương Vũ nhỏ giọng “ừm” một tiếng: “Tối qua bà nội nói với tôi rất nhiều”.
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Thật ra tôi không phải là con ruột của bố mẹ”.
Lời vừa ra khỏi miệng , Thương Vũ lập tức có loại cảm giác như trút được gánh nặng ――Hóa ra thứ cô cần chính là một lối thoát như vậy.
Động tác vuốt ve trên đầu dừng lại một chút.
Sau hai phút im lặng trống rỗng, người đàn ông mỉm cười rất khẽ.
“Tôi bảo sao….”
“Lần đó ở Bình Đàn quán, tôi có cảm giác như em là được thả xuống nơi này, đã vậy còn——”
Tông Duệ kéo cô gái ra khỏi lòng mình, cúi đầu nhìn vào mắt cô ―― giọng điệu không đứng đắn nhưng đôi mắt màu hổ phách lại rất dịu dàng.
“Đã vậy còn, xinh đẹp giống như tiên nữ vậy”.
Thương Vũ bật cười, vỗ nhẹ vào cánh tay người đàn ông ba hoa này.
“Thực ra……”
Cô lại tựa vào trong ngực anh, đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải con ruột bố mẹ mình.”
Tông Duệ khẽ nhíu mày: “Em đã sớm biết rồi sao?”
―― Loại chuyện này, trưởng bối trong nhà không phải đều muốn che giấu sao?
“Ừm”. Thương Vũ rầu rĩ nói,“Hộ khẩu của tôi được đăng ký ở nhà họ hàng, hàng xóm luôn biết, khi còn bé tôi từng nghe họ nói qua…”
“Miệng thật rác rưởi.” Tông Duệ thấp giọng mắng.
Thương Vũ cũng không trách móc họ, chỉ khẽ cười: ” Thật ra họ cũng không nói ra lời gì không tốt”.
“Người nhà tôi đối xử với tôi rất tốt.Nhiều năm như vậy , bố mẹ đối tôi coi như con đẻ.” Cô nhìn căn hộ được trang hoàng lộng lẫy của mình rồi nhìn chiếc tủ đứng trên tường―― Bên trong đó, đều là những chiếc túi xách nổi tiếng mà mẹ cô đã mua cho cô.
“Tôi rất biết ơn bọn họ, cũng cảm thấy mình rất may mắn”.
―― Đặc biệt là sau khi biết bố ruột của mình là người như thế nào.
“Nhưng, nên nói thế nào đây…” Thương Vũ mím môi, không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Tông Duệ thay cô trả lời: “Chính là luôn cảm thấy mình, đang nợ ân tình sao?”
Lông mi Thương Vũ run rẩy: “Là loại cảm giác này……”
Cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ nhạy cảm yếu đuối. Sau khi biết mình không phải con ruột, trong lòng cô dường như luôn cảm thấy có một gánh nặng đè xuống.
―― Đều nói “Không sinh ra nhưng có công dưỡng dục,trăm kiếp cũng khó báo đáp nổi.”Cô được cha mẹ xem như ‘kim tôn ngọc quý’ (*) mà nuôi dưỡng,càng không thể báo đáp nổi.
(*) Yêu thương, xem như bảo bối,như viên ngọc quý ở trong tay mà nâng niu.Cảm thấy nợ ân tình lớn của bố mẹ, thế nên cô luôn ngoan ngoãn nghe lời họ: Nghe lời bố dạy học đàn tỳ bà,cố gắng nỗ lực hoàn thành mong đợi của ông về chuyện kế thừa truyền thống của gia đình.
Nghe lời mẹ cố gắng học tập thật tốt, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, từ nguyên tắc không được yêu sớm,đến những chuyện nhỏ nhặt như quần áo đầu tóc.
Một khi làm bố mẹ không vui, cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi.
—Nếu không phải chuyện của Thiệu Tri Huyền khiến trong lòng cô sinh ra kháng cự, có lẽ cô vẫn sẽ làm một cô con gái ngoan ngoãn của bố mẹ…
“Trước kia anh nói đùa nói tôi trưởng thành bắt đầu phản nghịch――” Thương vũ ngắn ngủi cười một cái, “Đúng thật là như vậy.”
“Nhưng tôi cũng thấy có lỗi với họ…” Cô hạ giọng, mắt hạnh mang theo hơi nước chậm rãi rơi ra.
“Có lẽ đúng như anh nói, tôi không quen nhận ý tốt của người khác.”
Hóa ra, những lời anh nói sớm đã đi vào trái tim cô.
Khi cô thậm chí còn không nhận ra điều đó.
“Tông Duệ.”
Cô gái nhẹ nhàng gọi người đàn ông,trong giọng nói luôn dịu dàng của cô lại có thêm cảm giác vụn vỡ mà cô cố gắng kiềm chế.
“Thật ra tôi…Không phải không tin anh”.Thương Vũ ngẩng mặt nhìn người đàn ông, đôi mắt ươn ướt hai bên như hồ nước trong vắt, “Là tôi không tin chính mình.”
“Anh đối xử với tôi tốt như vậy,nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu tôi báo đáp.” Cô mím môi, cúi đầu, “Tôi sẽ cảm thấy…”
Cảm thấy, khó có thể tin.
Cảm thấy, lo được lo mất.
Sẽ cảm thấy, tôi không xứng đáng……
Bàn tay của người đàn ông chạm vào gáy cô từ một bên sườn mặt.
“Ai nói tôi không muốn em báo đáp?”
Thương Vũ sửng sốt một chút: “Hả?”
Các đốt ngón tay bên gáy chống đỡ nâng cằm cô lên, cô bị anh buộc phải ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt đối diện nhau.
“Em chẳng lẽ không biết tôi muốn gì sao?”
Người đàn ông nhìn cô thật sâu – tại sao trong mắt một người có thể đồng thời tràn ngập sự thận trọng từng li từng tí cùng sự chiếm hữu mãnh liệt như vậy?
“Tôi muốn em”.
Lời nói thẳng thắn vang lên rõ ràng bên tai Thương Vũ, lông mi run lên hai lần, sắc mặt bắt đầu nóng lên.
Tông Duệ trầm giọng cười khẽ: “Lại nghĩ cái gì thế?”
Anh tặc lưỡi, lại thở dài: “Tôi thừa nhận, bình thường tôi cũng có chút lưu manh với em ――Em thật sự coi tôi là một tên lưu manh thuần túy sao?”
Thương Vũ lúng túng,cánh môi mím lại: “Vậy anh nói như vậy……”
“Ý của tôi là..”
Người đàn ông nghiêng người nói những lời yêu thương vào tai cô: “Muốn đem em nâng niu trong lòng bàn tay,muốn đem em ôm vào lòng thật chặt,muốn đem em khắc sâu vào trong trái tim mình”.
Anh dừng lại, kiên định nói: “Muốn em, hoàn toàn thuộc về tôi”.
Thương Vũ ánh mắt chấn động.
Đồng thời, trái tim cũng đập mạnh hơn.
Ngón tay cái của người đàn ông vuốt ve một bên mặt cô, ánh mắt thật gần chăm chú nhìn cô.
“Bất quá ở trước mặt tôi, em không cần phải ngoan như vậy, hiểu không?”
Thương Vũ ánh mắt khinh động: “Tại sao?”
Tông Duệ cười ――như thể câu hỏi của cô thật ngốc nghếch.
“Bởi vì cho dù em có dáng vẻ gì,ông đây cũng đều thích”.
Thương Vũ ngơ ngác nhìn vào mắt người đàn ông.
Cô cảm giác như mình sắp chết chìm trong biển hổ phách này.
“Ở trước mặt tôi, em muốn khóc muốn cười, muốn nháo loạn, muốn tức giận,không nói lý―― Muốn thế nào cũng đều được.”
Tông Duệ giơ tay đánh vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Nếu như em bằng lòng thì cứ việc lao vào đây——”
“Không quan tâm tốt hay xấu,tôi đều thu nhận hết”.
Thương Vũ chớp mắt, chóp mũi lại cảm thấy có chút đau nhức.
“Vậy nếu như…” cô nhìn người đàn ông với đôi mắt đỏ bừng, “Nếu sau này anh phát hiện ra tôi thực sự không tốt như anh nghĩ…”
“Vậy thì thật tốt”.Tông Duệ nhìn cô cười xấu xa: ” Tôi cũng không tính là người tốt”.
“Hai người xấu chúng ta ở cùng với nhau, tránh khỏi tai họa cho người bên ngoài.”
Thương Vũ cũng nhẹ nhàng cười.
Di chuyển cánh tay của mình, cô lại ôm lấy eo người đàn ông,lao vào cái ôm vững chắc đã hứa hẹn cùng cô.
“Có thể tôi vẫn sẽ còn khiến anh tức giận như hôm nay…”
Cô gái nhỏ nhẹ thì thầm: “Tôi rất kém ăn nói. Đôi khi những gì tôi nói cùng những gì tôi nghĩ cũng không giống nhau…”
“Không sao cả,tôi cũng không phải là người giỏi ăn nói.”Tông Duệ siết chặt vòng tay, hoàn toàn kéo cô gái vào lòng, “Nếu có chuyện gì không vừa ý em có thể nói ra, tôi nhất định sẽ sửa đổi.”
——————————————————————————-
Editor: Vì Thương Vũ đã nhận ra tình cảm của chính mình và chấp nhận Tông Duệ nên mình đổi cách xưng hô cho nhân vật là anh/em nhé!——————————————————————————-
Thương Vũ khẽ “ừm” một tiếng, lại bĩu môi một chút: “Vậy anh mới vừa rồi còn hung dữ với em……”
Người đàn ông rít nhẹ: “Hung dữ với em chỗ nào?”
Thương Vũ nhéo cổ tay anh: “Chính là rất hung dữ.”
Tông Duệ trầm thấp cười nhẹ: ” Ai, em đang trêu đùa anh đấy à?”
“Được”.Anh chạm vào gáy cô, trong giọng nói đều mang theo sự thỏa mãn cưng chiều: “Ông đây liền nuông chiều em vậy”.
Thương Vũ không lên tiếng,vùi mặt vào ngực người đàn ông,vụng trộm cong lên khóe miệng.
“Ài.” Tông Duệ ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ, ra hiệu cho cô nhìn mình, “Vậy ý của em là ――”
“Anh không cần phải theo đuổi mười lần nữa có phải không?”
Lông mi Thương Vũ run rẩy, ghé vào trong vòng tay của người đàn ông không đứng dậy.
Cái người đàn ông đần này.
Lại hoặc là, đây cũng không phải là đần.
Mà là anh cũng muốn xác nhận, liệu anh ấy có được lựa chọn chắc chắn hay không…
Hít sâu một hơi, Thương Vũ vừa ngồi thẳng dậy thì điện thoại của Tông Duệ vang lên.
Anh trả lời hai lần rồi nhanh chóng cúp máy.
“Ai vậy?” Thương Vũ hỏi.
“Nhân viên giao đồ ăn”.Người đàn ông đứng lên trả lời: “Em không đói sao?”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy của cô,đau lòng nhíu mày:” Hai ngày nay em đều ăn uống không tốt có phải không?”
Gần như cùng lúc người đàn ông đặt câu hỏi, Thương Vũ lập tức cảm thấy đói.
―― Trách không được đều nói dạ dày là cơ quan cảm xúc.
Cô gật gật đầu, mếu máo: “Hiện tại đói bụng.”
Tông Duệ mỉm cười giơ tay sờ đầu cô: “Chờ một chút, ca ca chuẩn bị đồ ăn cho em.”
Cũng không biết anh gọi đồ ăn ngoài khi nào,gọi ở đâu,một lúc sau, người đàn ông quay lại với hai bàn tay đầy ắp.
Thương Vũ cầm lấy đồ ăn, ánh mắt lại bị một cái túi khác trên tay thu hút.
Cô kinh ngạc nhìn Tông Duệ: “Đây là…”
Bao bì và logo quá quen thuộc đến từ bậc thầy sườn xám có tuổi đời hàng thế kỷ, dù có tiền cũng khó mua được.
Tông Duệ nhếch môi, mở hộp quần áo ra.
“Đến xem thử có thích hay không?”
Thương Vũ bước lại gần nhìn thấy những chiếc khóa tinh xảo và một chiếc váy lấp lánh.
“Anh lại tới Cẩm Độ à?” cô hỏi người đàn ông.
“Lần trước đặt chỗ, phải đợi hai tháng, mấy ngày trước không phải gặp được Viêm Trì sao? ” Tông Duệ giải thích nói: “Anh nhờ vợ cậu ấy hẹn giúp”.
Thương Vũ giật mình.
Hóa ra ngày đó, anh cùng người ta nói chính là cái này……
Cô lấy quần áo ra khỏi hộp, phát hiện chiếc sườn xám này khác với phong cách thường ngày của cô: vải lụa hoàn toàn tinh xảo sang trọng theo tiêu chuẩn của váy dạ hội, phía dưới hơi giống váy đuôi cá – phong cách Trung Tây kết hợp.
“Hình như ở Trung Quốc không có vũ hội tốt nghiệp?” Tông Duệ hỏi cô gái.
“Không có.” Thương Vũ lắc đầu,lại nháy mắt mấy cái chế nhạo nhìn người đàn ông: “Lúc anh tốt nghiệp cũng cùng người ta khiêu vũ đúng không?”
“Thật sự không có”.Tông Duệ quả quyết trả lời, nhướng mày: “Mặc dù xác thực có rất nhiều cô gái mời anh.”
Thương Vũ không nói gì chỉ khẽ hừ một tiếng,lập tức nhìn thấy người đàn ông thu lại ý cười,đôi mắt sáng màu nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng anh cảm thấy…”
“Điệu nhảy đầu tiên, nhất định phải cùng người mình thích nhảy mới có ý nghĩa.”
Vừa nói, anh vừa lấy ra thêm hai món quà.
Một là hộp đựng giày, trong đó có giày cao gót để phù hợp với váy sườn xám.
Ngoài ra còn có một hộp đóng gói nhỏ hơn nhiều, có chiều dài và chiều rộng bằng bàn tay người đàn ông.
Thương Vũ liếc nhìn Tông Duệ rồi mở chiếc hộp ra.
Đôi mắt xúc động nhẹ nhảy lên.
Trong hộp bằng nhung tơ là một chiếc trâm cài tóc,kiểu dáng đơn giản hào phóng là phong cách mà cô thích―― Ngân trâm mộc mạc,trên thân có hoa văn đám mây cát tường, đầu trâm cài được uốn thành bốn cánh hoa nhỏ,nhụy hoa là một viên ngọc nhỏ màu xanh nhạt ánh tím.
Tông Duệ cười: “Đây là lần đầu tiên anh làm đồ chơi cho con gái, có chút thô ráp.”
Thương Vũ sửng sốt: “Cái này là anh làm sao?”
“Ừm.” Người đàn ông đưa tay lấy chiếc trâm cài, dùng ngón tay cái xoa xoa cánh hoa, “Em có biết ngôn ngữ của hoa tử đinh hương là gì không?”
Thương Vũ lắc đầu: “Là gì?”
Tông Duệ nhướng mi nhìn cô.
“Mối tình đầu.” (*)
(*)Loài hoa này thuộc nhóm Syringa, trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là ống,thuộc họ Ô liu (Oleaceae). Tử đinh hương đến từ vùng đất Ba Tư, nơi nó được gọi là “lilag”. Trong tình yêu nó tượng trưng cho mối tình đầu.Thông điệp của nó là “The longer I’m close to you, the more I love you”. Tử đinh hương yếu đuối và mong manh, nhưng một khi nó đã nở hoa, hoa của nó sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim của những người nhìn thấy.Hai tay anh cầm lấy chiếc trâm cài,cẩn thận lại trang trọng đưa đến trước mặt cô gái.
“Gửi tới mối tình đầu của anh, người con gái đầu tiên anh yêu.”
Anh chăm chú nhìn cô, khóe môi chậm rãi cong lên: “Tốt nghiệp vui vẻ.”
Cánh môi Thương Vũ run rẩy: “Cảm ơn.”
Đưa ngón tay lướt qua những đường vân trên chiếc trâm cài tóc, cô chớp mắt để kìm nén đôi mắt nhức nhối: “Em rất thích.”
Khi ngón cái chạm vào viên đá quý ở giữa bông hoa, cô chợt khựng lại.
Tông Duệ nâng cằm ra hiệu: “Nhấn thử một chút đi.”
Thương Vũ không hiểu nhìn anh một cái, dùng sức ấn xuống.
Điện thoại của người đàn ông lập tức vang lên một tiếng.
Anh lấy nó ra,nghiêng mắt nhìn qua một chút, cong môi rồi giơ màn hình lên trước mặt cô gái.
Thương Vũ nhìn thấy một bong bóng tình yêu sống động,bên trong hiển thị thời gian và địa điểm hiện tại.
Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông: “Theo dõi em à?”
Tông Duệ cười nhẹ: “Ở đây có thiết bị truyền tín hiệu, em ấn vào, anh sẽ nhận được tín hiệu ở đây.”
“Cũng không còn cách nào”. Anh đối diện nhìn thẳng vào cô tiếp tục nói: “Có người thẹn thùng lại mạnh miệng, mỗi lần đều không nói thẳng là nhớ anh.”
Thương Vũ ngắt lời,nhỏ giọng giảo biện: “Em mới không có……”
Tông Duệ cầm lấy chiếc trâm cài tóc trong tay cô, dùng ngón tay cái ấn vào viên ngọc.
“Về sau nhớ anh, liền nhấn một chút.”
“Anh nhất định”. Ánh mắt người đàn ông rực sáng chăm chú nhìn cô gái: “Sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt em”.
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, sau đó chậm rãi cúi đầu, cố gắng kiềm chế nhiệt độ trong mắt cô.
Cô lấy chiếc kẹp tóc trên tay anh và ấn nó.
Thân hình cao lớn trước mặt lập tức tiến lên một bước.
Thương Vũ chậm rãi ấn vào lần nữa, ngước mắt nhìn người đàn ông.
“Tông Duệ.”
Tông Duệ nhắm mắt lại.
“Anh ở đây”.
Thương Vũ nhìn anh mỉm cười.
“Hoan nghênh đi vào thế giới của em.”
Đôi mắt Tông Duệ nhảy lên, sau đó lộ ra vẻ vui mừng sáng ngời.
Mắt Thương Vũ ươn ướt.
“Có lẽ sẽ không thú vị bằng thế giới của anh, cũng có thể là, còn sẽ có một chút phiền phức ――”
Người đàn ông dùng cái ôm của mình để đáp lại cô.
“Sẽ không.”
Anh ôm chặt cô, dùng hết toàn bộ vui sướng cùng thành ý .
“Về sau, phiền phức ngập trời, đều có người đàn ông của em đến gánh.”