Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 37: Say sưa trong sóng nước tĩnh lặng




Sau khi bị người đàn ông ôm chặt, Thương Vũ cảm thấy cơ thể cùng đại não của mình dường như không còn thuộc về mình nữa.

Cô quên mất mình đã được anh dẫn dắt để nhảy xong bài múa như thế nào, quên mất phản ứng của những người xung quanh ra sao.

Cô cũng không nhớ rõ mẹ đã nói gì với mình, chỉ mơ hồ nhớ rằng mẹ có nhắc đến một cuộc phỏng vấn sau bữa tiệc, liên quan đến việc tuyên truyền cho Bình đàn quán……

Mơ màng đi theo người hướng dẫn vào hành lang dài, đi vào một phòng nghỉ không có người.

Cho đến khi cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng, đầu óc mơ màng của cô mới dần tỉnh lại.

Cô đưa tay che hai gò má ẩm ướt, thở ra một hơi dài.

Trái tim như thể vừa tìm lại nhịp đập, so với vừa rồi khi ở trên sân khấu còn đập nhanh hơn…

Cô xuất thần nhìn vào tấm thảm dưới chân vài giây, rồi đi đến bàn trang điểm dựa vào tường, định trang điểm lại.

Chưa kịp ngồi xuống ghế, cửa bỗng nhiên được gõ nhẹ.

“Vào đi.”

Nhìn thấy người bước vào từ gương, trái tim Thương Vũ lại đập thật mạnh.

Ngay sau đó, cô lại thầm cười nhạo mình đúng là không có tiền đồ.

— Rõ ràng là đã quen biết nhau lâu như vậy, rõ ràng đã rất quen thuộc.

Nhưng mỗi lần gặp anh, cô vẫn luôn vui vẻ như vậy.

Thậm chí so với lần đầu tiên nhìn nhau, cảm xúc còn mãnh liệt hơn…

Ánh mắt anh lướt qua căn phòng một lượt, môi hơi nhếch lên, tay trái đóng cửa lại.

“Cạch” một tiếng, cửa bị khóa lại từ bên trong.

Tông Duệ không nói gì, ánh mắt cùng bước chân đều hướng về bàn trang điểm.

Cô gái trước gương cũng không nói gì, ánh mắt màu nâu nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu.

— Ánh mắt cô có chút ngượng ngùng, lông mày nhíu lại, môi hơi cong lên.

Vẻ mặt vừa e thẹn vừa ngượng ngùng,vui buồn lẫn lộn.

Tông Duệ đi đến trước mặt bạn gái, nâng tay véo nhẹ vào má cô: “Biểu cảm này là sao?”

Anh khẽ cười: “Lại tức giận với anh rồi sao?”

“……”

Thương Vũ mím môi, không nói nên lời.

Cả đêm nay, anh cứ âm thầm gây ra những trò nhỏ, làm hại cô ở bên cạnh mẹ mình nơm nớp lo sợ.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị anh kéo lên sân khấu, cô càng hoảng hốt đến nỗi suýt ngất đi…

Khi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt màu hổ phách, những oán giận trong lòng cô ngay lập tức tan biến hết.

Tất cả bị nhấn chìm trong một biển hoa hồng.

— Người đàn ông này vốn dĩ chính là như vậy.

Thẳng thắn lại phóng túng.

Lãng mạn lại điên cuồng.

Cô luôn luôn là một bên kháng cự, một bên lại nhịn không được bị anh hấp dẫn.

Vừa nói là chán ghét,ở một bên lại càng ngày càng thích anh…

Nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, đuôi lông mày khóe mắt của cô cũng hiện lên vẻ trách móc.

Cô nâng tay mềm mại vỗ nhẹ lên cánh tay của người đàn ông: “Anh đúng là một người xấu…”

Tông Duệ nhíu mày một cái, khóe miệng càng cong lên.

Anh làm sao lại cảm thấy cô đang giận cơ chứ?

Bạn gái của anh đáng yêu như thế, dù có giận, cũng chỉ là làm nũng mà thôi.

Anh kéo tay nhỏ đang đánh vào người mình lên môi hôn một cái, Tông Duệ khẽ nói: “Ừm, anh là người xấu.”

Cánh tay vạm vỡ ôm chặt vòng eo thon nhỏ, người đàn ông ôm cô thật chặt nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhưng người xấu lại thích em.”

“Rất thích…”

Chân cô có chút mềm nhũn.

Thương Vũ vô thức lùi lại nửa bước, dựa ngồi lên bàn trang điểm.

Đôi môi của anh liền theo đó in lên nốt ruồi nhỏ giữa đôi lông mày cùng bên trên vành tai của cô.

“Ca ca nhớ em.” Giọng nói của anh mềm mại dính chặt như những nụ hôn của anh.

“Nhớ cả đêm…”

Cả đêm cô đều ở bên anh, nhưng không biết tại sao, anh vẫn rất nhớ cô.

Anh trở nên càng ngày càng tham lam.

Không còn thỏa mãn với việc chỉ nhìn thấy cô,ôm cô.

Muốn đem cô hòa vào cơ thể mình mà dày vò.

Muốn hôn cô đến mức khiến cô không thở nổi.

Còn muốn nhiều hơn nữa.   

Muốn thân mật hơn…

Bạn trai giống như một chú chó lớn quấn quýt, cứ ôm chặt lấy cô, hôn rồi dụi vào cô.   

Còn không giải thích được mà nói nhớ cô.

Thương Vũ bị hôn đến mức tai tê tê, ngứa ngáy, trái tim cũng mềm nhũn ra…   

“Anh, anh làm sao vậy chứ…” Cô đẩy nhẹ vào ngực anh, nhìn người đàn ông trước mặt với khuôn mặt nóng bừng.   

Người đàn ông miễn cưỡng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mông lung phiếm hồng của cô gái, đôi mắt ấy như phủ một tầng sương mù.   

Thương Vũ nhíu mày, đưa một tay lên chạm vào bên má bạn trai.   

“Anh có phải uống say rồi không?”  

“Uống một chút thôi, không say.” Người đàn ông phủ nhận, nhưng giọng nói của anh dường như đã bị rượu cồn làm khàn đi,nghe thật khô khốc.

Thương Vũ càng nhíu mày chặt hơn: “Mẹ em có mật ong, em đi lấy cho anh—”  

Vừa mới bước chân đi, cả người bỗng nhiên được nhấc bổng lên—

Người đàn ông bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô lên bàn trang điểm.   

Đôi tay to lớn với các khớp xương rõ ràng của anh lại một lần nữa đặt lên đùi cô.   

Giống như lúc trước, khi anh xoa xoa chân cô dưới bàn.   

Chỉ là lần này mạnh mẽ hơn,cũng táo bạo,trực tiếp hơn.   

—Cả ánh mắt anh nhìn cô cũng vậy.   

Lúc này, ngay cả xương mày cao thẳng của anh cũng bắt đầu ửng đỏ…

Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái trong vài giây, yết hầu của Tông Duệ nặng nề trượt xuống.   

“Lấy mật ong gì”.   

Anh cúi xuống, giọng nói trầm thấp vừa quyến rũ vừa có chút hư hỏng.

“Cho ca ca uống thứ khác đi, được không?”   

“……” 

Lúc nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, môi răng của Thương Vũ tự động đáp lại.

Đầu lưỡi cũng như vậy…   

Cô cảm thấy mình đã bị người đàn ông này dạy hư.   

Những thành quả đạt được sau nhiều giờ bên nhau,ngoài kỹ năng hôn điêu luyện thuần thục của anh, còn có cả sự phụ thuộc ngày càng không muốn xa rời của cô.

Cô ngày càng hưởng thụ với việc cùng anh thân mật hôn nhau.   

Thích sự ẩm ướt nóng bỏng từ hormone của anh…   

Hai tay nhỏ bé của cô lần theo cổ áo vest sâu chữ V, ngón tay lướt qua lồng ngực săn chắc, rồi vòng lên cổ anh.   

Khi cô bắt đầu đáp lại, Tông Duệ càng trở nên mãnh liệt hơn.   

Bàn tay lớn nắm chặt lấy eo nhỏ của cô gái, tay kia đặt sau gáy cô, thành thạo gỡ chiếc trâm tóc lỏng ra.   

“Anh—” Thương Vũ nghiêng đầu tránh khỏi môi anh, “Lần nào cũng phải làm rối tóc em, sao anh lại có thói quen này vậy…”   

Ngón tay của Tông Duệ luồn sâu vào mái tóc dày của cô gái.   

“Anh ngược lại,muốn làm rối chỗ khác hơn.”  

Anh dán chặt vào cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói trầm thấp đều đầy sự ám chỉ mập mờ.   

“Em có đồng ý không?”   

“……” 

Hàng mi của Thương Vũ khẽ rung lên, cô mím chặt đôi môi ướt át không nói lời nào.

Người đàn ông ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô hai giây, thân hình cao lớn hơi lùi lại, một tay nóng rực như không chịu nổi, liền mạnh bạo kéo cổ áo vest.   

Lần này, cổ áo chữ V sâu đến mức khó mà nhìn nổi.   

Cơ ngực vốn như ẩn như hiện giờ hoàn toàn lộ rõ, cả hai khối cơ bụng phía trên cũng lộ ra…   

Cô còn chưa kịp suy nghĩ xem liệu bạn trai có đang muốn khiến mình thấy sắc liền mờ mắt hay không, thì cô đã bị ôm vào vòng ngực với bộ trang phục không ngay ngắn của anh.  

Lúc bị hôn một lần nữa, Thương Vũ bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh làm cho run rẩy không ngừng.

Khi tay của Tông Duệ sờ xoạng chạm vào khóa bên hông cô, cô lại giật mình một cái.   

“Không được…” Cô gái đặt tay lên cánh tay của anh, không dám nhìn vào đôi mắt nhiễm màu dục vọng của anh.   

“Em lát nữa còn có buổi phỏng vấn…”   

Tông Duệ không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt, sau đó lặng lẽ buông khóa ra.

Bàn tay lớn của anh không hoàn toàn rời đi, ở eo cô có chút không cam lòng mà vuốt ve hai lần.   

Anh ghé sát vào tai cô,thấp giọng nói câu gì đó..   

Những từ ngắn gọn nhẹ nhàng như vậy lại khiến tim Thương Vũ đập nhanh, cảm giác xấu hổ lập tức dâng trào.

“……”    

Răng nhọn từng chút từng chút sâu cắn vào cánh môi, cô gái chậm rãi gục đầu xuống,rồi chôn mặt vào ngực rộng mở của người đàn ông.   

Đôi tai đỏ bừng không có âm thanh là dấu hiệu cho việc ngầm đồng ý.

Tiếng hầu kết chuyển động càng thêm rõ ràng hơn, các ngón tay của người đàn ông khẽ co lại,kiềm chế nhưng đầy khao khát.   

Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, nhưng động tác ôm eo cô lại trở nên dịu dàng hơn.   

Cô gái trời sinh có vòng eo như đồng hồ cát,hai bên hông tạo thành hình chữ “C” đối xứng, làm nổi bật đường cong đầy nữ tính.   

Nhưng những đường cong tuyệt mỹ của cô không chỉ dừng lại ở đó.   

… …  

Lúc này, Tông Duệ cảm thấy mình mới thật sự say.   

Nếu không, sao anh có thể dễ dàng mất kiểm soát như vậy.   

Cơ thể anh dường như bốc cháy…   

Thương Vũ cuộn tròn trong ngực anh, không nhúc nhích.   

Cô cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào,nhưng thần kinh bị kích thích mạnh mẽ đang rung lên từng đợt như có dòng điện chạy qua.

Đôi chân treo lơ lửng đã mềm đến mức không còn cảm giác, lưng cũng tê dại, không thể ngồi yên được nữa…   

“Bảo bối.”  

Người đàn ông thì thầm gọi vào bên tai nóng bỏng của cô, tay còn rất hư hỏng cố ý nắm chặt ước lượng một chút: “Sao em lại mềm như vậy, hửmm?”  

Thương Vũ xấu hổ đến mức suýt khóc.   

“Anh ngậm miệng—”  

Giọng cô cũng đã thay đổi, giống như một chú mèo con: “Anh, anh buông ra…”  

Làm sao có thể.   

Người đàn ông chính là yêu thích cô đến mức không thể buông tay,làm sao có thể buông ra ‌..   

Thương Vũ đành phải nâng cánh tay mềm mại không còn sức lực của mình lên che miệng anh lại, ngăn không cho anh tiếp tục nói những lời không đứng đắn..   

Nhưng âm thanh lại vang lên từ cửa—   

“Thương lão sư?”  

Sau tiếng gõ cửa, có người bên ngoài gọi to: ” Thương lão sư có ở đây không?”  

Ổ khóa bị lắc hai cái, một giọng nữ quen thuộc hơn vang lên: “Sao lại khóa cửa vậy…”  

“Bé con”

Thiệu Nhất Lam gõ cửa mạnh hơn, “Bé con, con ở trong đó sao?”