Siêu xe Pagani dừng lại trước vỉa hè.
Thành Mậu đặt hai tay lên vô lăng, nhìn bà lão xách chiếc giỏ nhỏ chậm rãi băng qua đường.
Bên đường, hai cô gái cầm ô lập tức tiến tới muốn mua bông hoa nhài trong giỏ của bà.
Bà lão nhanh chóng chọn hai chuỗi vòng tay hoa nhài đeo vào cho các cô gái, vừa mỉm cười trong miệng còn nhắc mãi: “Kiếp này cài hoa, kiếp sau xinh đẹp……”
Đây được coi là một cảnh tượng của Ngô Tô.
Con gái đến chơi thích mua hai bó hoa nhài đeo trên tay, Giang Nam sẽ thơm ngát suốt chặng đường.
Nhìn cô gái cài hoa đi xa, Thành Mậu cười cười, dừng xe sang một bên.
Cửa sổ hạ xuống, anh lấy điếu thuốc ra nhìn vào gương chiếu hậu.
Phải. Chính là cái bộ dạng như chết kia.
Người này từ khi lên xe liền không nói lời nào.
Gương mặt kia so với trận mưa như xé trời kia còn u ám hơn.
“ Tiểu gia của tôi làm sao vậy?”Thành Mậu lè nhè hỏi, “Người ta chiêu đãi cậu không thoải mái sao?”
Tông Duệ không nói gì, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào bà lão bán hoa ven đường.
Nhưng tâm trí anh lại lang thang về mấy ngày trước ——
Nếu không có ngày hôm nay, anh đã sớm quên mất cô gái vô cớ cởi quần áo trong phòng anh.
Càng sẽ không nghĩ đến, hóa ra lúc ấy, nơi đó không chỉ có hai người bọn họ ……
Vậy mà lại để cho người ta bắt gặp.
Hết đường chối cãi.
Người đàn ông khẽ tặc lưỡi một tiếng, nâng bàn tay lên che mắt lại,thở dài một hơi.
Nói thật, quen biết nhau nhiều năm như vậy,Thành Mậu rất ít thấy anh lo lắng thành như vậy.
” Lão gia tử nhà cậu ban quân lệnh gì cho cậu sao?Hay là bố cậu lại tới tìm cậu?” Thành Mậu thổi ra một vòng khói, cau mày nói: “Sao tôi nghe Tiểu Đỗ nói cậu nói với người ta là tới Ngô Tô là để ứng phó chuyện này, lập tức phải đi?”
“ Thật hay giả vậy người anh em? Cậu thật sự không sợ lão gia tử tức giận sao?”.
Tông Duệ duỗi tay sờ sờ xăm của mình, nhẹ “Ừm” ra một tiếng.
Thật sự tức giận.
Sau khi lấy lại trâm cài, người cũng quay đầu đi ra ngoài.
Chẳng trách khi nói lời cảm ơn cũng như kẹp thương mang côn, nhìn ánh mắt kia, giống như đang mang theo một cái móc nhỏ.
Cái móc nhỏ chọc vào người không đau——cùng với giọng nói kia của cô, câu lấy trái tim người ta tê tê ngứa ngứa…
Đây không phải lần đầu tiên một cô gái tức giận với anh.
Anh thừa nhận anh không hiểu rõ phong tình, đối mặt với người khác phái từ trước đến nay đều là trực tiếp cự tuyệt, càng không dây dưa.
Không giữ được sắc mặt, cũng có cô gái bật khóc,xấu hổ cũng có,mắng anh cũng có.
Tông Duệ cũng mặc kệ họ.
Nhưng lúc này, anh lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Bởi vì ——
“ Không biết cách dỗ dành….” người đàn ông lầu bầu một câu,lông mày rậm nhíu lại.
“Cậu không biết cái gì?” Thành Mậu không nghe rõ, “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Bà lão bán hoa nhài bên đường không biết đã đi đến từ lúc nào, trong gió xiên và mưa phùn, mái tóc bạc của bà ướt một nửa. Vẻ mặt cho thấy rõ ràng bà muốn mời bọn họ mua nhưng lại không dám đến gần chiếc xe thể thao.
Thành Mậu mở mui xe, vẫy tay ý bảo người qua đây.
Vừa định lấy hai nắm hoa nhài trong giỏ hoa thì một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đột nhiên từ phía sau đưa ra ——
Người đàn ông cầm lấy giỏ rồi đổ hết hoa nhài bên trong vào ghế phụ.
Sau đó, anh lấy ra vài tờ tiền màu hồng trên bảng điều khiển trung tâm, nhẹ nhàng bỏ vào lẵng hoa rồi đưa lại cho bà lão.
Bà lão từ chối, dùng tiếng Ngô Tô nói với bọn họ vài câu rồi mới nhận lấy sau đó rời đi.
“Hắc, cậu đừng nói ——” Thành Mậu cầm lên một chuỗi hoa nhài, treo ở đầu ngón tay, “Có mùi rất kỳ quái.”
Tông Duệ không nói gì, dùng ngón trỏ dài chậm rãi mở ra những bông hoa nhài, vặn xoắn những bông hoa.
—Nó trông rất giống đóa hoa Cát Cánh được khắc trên chiếc trâm cài bằng gỗ.
Đầu ngón tay dọc theo hoa văn tinh tế trên cánh hoa, nhẹ nhàng phác họa, khẩu hình miệng người đàn ông không tiếng động bật ra ba chữ:
Tông tiên sinh.
Bên môi nhếch lên, lông mày giãn ra,bỗng chốc mỉm cười.
“……”
Thành Mậu yên lặng nhìn chăm chú vào sắc mặt không ngừng biến đổi của người đàn ông, sợ đến ngây người.
“…… Đúng là trạng thái tinh thần của người mê muội.”
*******
Buổi chiều, đường Đông Nghi
Bình Đàn quán bất ngờ bùng nổ về mức độ nổi tiếng, trong quán vì ứng phó với lưu lượng khách tăng vọt, tất cả đều vội đến sứt đầu mẻ trán. Thiệu Nhất Lam thậm chí còn tạm dừng công việc kinh doanh của mình, mấy ngày nay, người một nhà bọn họ cũng chưa quay về khu nhà ở mới,cuộc sống mỗi ngày đều ở nhà cũ trên đường Đông Nghi.
Bàn ăn vẫn luôn là sân nhà của Thiệu Nhất Lam. Khi nói chuyện, chủ đề lại chuyển sang người ngoài.
“…Tôi nhờ người hỏi thăm, mấy ngày nay Tiểu Tông gia vẫn chưa về bên kia.” Thiệu Nhất Lam lắc đầu, thản nhiên nói: “Cậu ta thật sự không quan tâm,dụng tâm trước kia đều uổng phí…”
Ba người còn lại trong bàn ăn không biết gì về kinh doanh, chỉ lo ăn cơm của chính mình.
Thiệu Nhất Lam tiếp tục nói: “Nghe nói cậu ta suốt ngày đi chơi với các thiếu gia trong vòng vây của bọn họ ở phía bắc Bắc Kinh. Tôi nghe Tiêu Đỗ nói những người đó không được gia đình coi trọng, nên được gia đình cấp dưỡng.. Đáng tiếc lão gia tử của bọn họ,một người có bản lĩnh như vậy, lại không có người kế nghiệp…”
“Chưa chắc đâu.” Thiệu Tri Huyền đột nhiên chen vào nói nói, “Con cảm thấy anh ta không giống như mẹ nói.”
“ Làm sao con biết?” Thiệu Nhất Lam nghi hoặc.
“ Lần trước ở buổi tiệc trên thuyền có gặp qua”.Thiệu Tri Huyền lấy qua một con tôm bóc vỏ, chiếc đũa lại dừng lại, “Có cảm giác…… Người này không đơn giản như vậy.”
“ Ai biết được…” Thiệu Nhất Lam nhún nhún vai, “loại người có tiền như bọn họ, tâm tư đều rất khó đoán”.
“Mẹ còn nghe người ta nói a, cái vị tiểu Tông gia kia ban đầu ở nước ngoài chính là học ở học viện kinh doanh tốt nhất, kết quả học được một nửa, lại chạy đến học viện nghệ thuật gì gì đó.Ai các ngươi nói, sản nghiệp của bọn họ lớn như vậy, không học kinh doanh, học nghệ thuật làm gì,hay là muốn làm minh tinh?”. Nói đến đây,Thiệu Nhất Lam vui vẻ, “ Cậu ta làm minh tinh so với kinh doanh còn phát triển hơn—— lớn lên rất tuấn tú! Ngày đó thím Ngô còn nói, còn chưa từng thấy qua tiểu tử nào tuấn tú như vậy a!”.
“Thật vậy sao?” Thương Dịch cũng cười, hỏi lại vợ mình, “Có bao nhiêu tuấn tú?”
“Thật sự rất tuấn tú, giống minh tinh điện ảnh!” Thiệu Nhất Lam dừng lại, lại mặt mày hớn hở mà vỗ vỗ cánh tay Thương Dịch, “Bất quá vẫn là chồng tôi tuấn tú nhất!”
Thương Vũ: “……”
Thiệu Tri Huyền: “……”
“ Bảo bối”. Thiệu Nhất Lam chuyển hướng sang con gái.
Thương Vũ hôm nay ở trên bàn ăn rất yên tĩnh – cô không nói một lời khi chủ đề chuyển sang Tông Duệ.
“ Con gặp tiểu Tông gia ở Ám Hương viên khi nào?”
Thương Vũ vô thức sờ soạng chiếc trâm cài tóc bằng gỗ sau đầu: “ Là lần..con biểu diễn ở Ám Hương Viên”.
Ngày đó, tại sao anh lại nói anh gặp cô ở Ám Hương viên?
Bất quá muốn nói đến từ lúc lấy nhầm hành lý, lại giống như càng nói không rõ ràng được.
Nó thực sự… không phải ngẫu nhiên.
“ Hóa ra ngày đó cậu ấy cũng đến..thật trùng hợp”.Thiệu Nhất Lam cười nói, “ Chỉ đáng tiếc là chiếc sườn xám của con…Không giặt sạch được cà phê liền ném đi sao?”.
Thương Vũ theo lời mà nói: “Vâng, vứt đi rồi.”
“Cà phê gì?” Thiệu Tri Huyền bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Em đem sườn xám vứt đi sao?”
Nghiêng mắt đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia,trong lòng Thương Vũ lộp bộp một tiếng——Ngày hôm đó lúc cô ném quần áo, Thiệu Tri Huyền cũng thấy.
Rất lâu trước khi đến Ám Hương Viên…
“Ngày hôm đó lúc tiểu Tông gia rời khỏi, còn hỏi mẹ may sườn xám cho con ở nhà nào”.Thiệu Nhất Lam lại lần nữa mở miệng, “Hay là muốn bồi thường một cái mới cho con? Sư phụ người ta là cửa hiệu lâu đời, thật sự nghiêm túc, không biết có cho ‘nhà giàu số 1’ chút mặt mũi hay không đây?”
“ Không cần anh ta bồi thường”.Thương Vũ nhíu mày, lại dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe được lầu bầu, “Con chán ghét anh ta……”
Thiệu Tri Huyền quay đầu: “Cái gì?”
“……”
Thương Vũ quơ quơ cái thìa trong chén, không lên tiếng.
Cô bỗng nhiên cũng có chút không xác định được.
Chán ghét một người, tim đập cũng sẽ không tự giác đập nhanh như vậy sao……
“ Được rồi. Đừng lo nói chuyện nữa”. Thương Dịch mắt nhìn đồng hồ, buông đũa xuống “ Sắp đến giờ rồi”.
Sau khi Thương Vũ trở nên nổi tiếng, khách du lịch đến Bình Đàn Quán xem biểu diễn đều diễn ra vào buổi tối, buổi biểu diễn buổi chiều vẫn là âm nhạc truyền thống. Tuy nhiên, độ nổi tiếng của gia đình họ ngày càng tăng cao, thậm chí buổi biểu diễn buổi chiều cũng có nhiều người hơn. Tiểu sư muội hôm qua biểu diễn, cổ hát đến phát đau,Thương Vũ không đành lòng, chủ động xin ra trận.
Điều đáng ngạc nhiên là nhiều du khách có vẻ thích bài Bình Đàn thiên trường truyền thống, nhiều người trong số họ thực sự đã kiên nhẫn lắng nghe đến cuối buổi. Thương Vũ rất được khích lệ – cô cũng xem như là người tuyên truyền cho Bình Đàn rồi đúng không? Đây chính là điều mà bà nội và bố vẫn luôn mong muốn làm…
Sau khi xuống sân khấu,thấy thời gian còn sớm, Thương Vũ tâm tình rất tốt, thay quần áo đi đến nhà dì Tôn.
Dì Tôn là hàng xóm cũ và là một thợ may lâu năm nổi tiếng ở khu vực này. Một nửa số sườn xám mà các nữ diễn viên mặc ở Bình Đàn quán là do dì Tôn may – không thể so sánh với những bậc thầy sườn xám mà mẹ cô đã đến Cẩm Độ tìm, nhưng chất lượng tốt hơn, giá thành cũng rất rẻ.
Trên đường Đông Nghi có rất nhiều khách du lịch, nhưng dì Tôn không kinh doanh số lượng lớn với khách du lịch. Mỗi chiếc sườn xám đều được bà tự tay chỉnh sửa theo kiểu Tô Châu cũ. Cửa hàng của bà không sang trọng như những cửa hàng sườn xám khác, là một cửa hàng nhỏ và cũ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, thậm chí không có biển hiệu nên chỉ có khách quen mới có thể tìm thấy.
Thương Vũ vòng qua đủ loại dáng vẻ của khách du lịch, quen đường quen lối mà đi đến trước cửa tiệm may vá.Khi mở cửa kính, cô liếc nhìn cửa hàng đối diện – một cửa hàng hoa mới mở, trang trí là loại gỗ thô theo phong cách lãnh đạm đơn giản. trước cửa có hoa cẩm tú cầu và hoa hải đường.
Trước đây Thương Vũ đã vứt đi hai ba chiếc váy lót, lần này cô muốn nhờ dì Tôn may bù lại một lần. Lâu ngày không đến, dì Tôn lại lấy số đo của cô một lần nữa, lấy thước dây ra sau đó lại giống như lúc còn nhỏ trêu ghẹo mà véo véo cái eo nhỏ, xoa bóp mông, khen cô: “Lớn lên chỗ nào cũng đều tốt”.
Sau khi đo kích cỡ xong, Thương Vũ cũng không vội đi,lại bắt đầu xem nguyên liệu. Dì Tôn không đặc biệt quan tâm đến việc đó. Tất cả vải vóc đều chất đống trên kệ. Khách hàng đến may cũng không so đo, đến đây cũng tự mình đi tìm. Hôm nay Thương Vũ vận khí thực không tồi, không bao lâu đã tìm được một mảnh vải bông màu xanh khổng tước, hoa văn và màu sắc rất cổ điển, rất phù hợp để làm sườn xám.
Mới vừa đứng ở trước gương toàn thân, trên cửa lớn chuông gió bỗng nhiên kêu leng keng hai tiếng —— có người tới.
Thương Vũ không quay đầu lại, nhấc tấm vải lên ướm thử lên người mình. Tấm gương trước mặt phản chiếu một bóng người – người tới rất cao, chiếc gương không thể phản chiếu được toàn bộ cơ thể anh, cảm giác hiện diện quá mạnh mẽ. Chiếc gương chiếu đến đôi khuyên tai màu đen trên vành tai, cũng như hình xăm tinh tế ở một bên cổ.
Thương Vũ nháy mắt nín thở, lại nhìn mình trong gương, đôi mắt mở to.
Người đàn ông không nhìn cô, khóe miệng dường như cong lên.
“Xin chào”. Anh chủ động chào hỏi với bà chủ, giọng nói đầy lôi cuốn mang theo âm điệu Bắc Kinh.
Dì Tôn cũng có chút bối rối, tiệm của bà hiếm khi có khách du lịch, huống chi là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
“A…… Đến đây chơi sao? Nhìn xem, tùy tiện nhìn xem……” Dì Tôn vội tiếp đón, một bên hướng về phía Thương Vũ dùng khẩu hình miệng hưng phấn nói cùng Thương Vũ:
Soái ca a!
“……”
Thương Vũ dùng ngón tay siết chặt lớp vải, bình tĩnh quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương.
Trong ấn tượng của cô, anh ấy luôn ăn mặc đơn giản tùy ý, nhưng hôm nay rõ ràng không giống —— chiếc áo sơ mi trên người anh rất bắt mắt.
Rõ ràng là nền đen, rất tối… Nếu để ý kỹ, sẽ thấy những hoa văn được chạm khắc bằng những sợi tơ nhiều màu sắc, chính xác là Đêm đầy sao của Van Gogh.
Hầu hết đàn ông sẽ trông phù hoa tục khí(*) với những bộ quần áo như thế này, nhưng anh ỷ vào thân cao chân dài mà tùy tiện mặc, rất phù hợp với mái tóc đen dài một nửa, cả người trông rất kiêu ngạo quý phái.
(*)Phàm tục và phù phiếmKiểu đẹp trai này quả thực già trẻ đều ưa chuộng…
Như biết được ánh mắt âm thầm đánh giá mình trong gương,ánh mắt người đàn ông bỗng chốc di chuyển——
Thương Vũ cứ như vậy ở trong gương mà đối diện với ánh mắt của anh.
Nhìn thấy cô gái hoảng loạn dời tầm mắt, chóp tai đỏ bừng, bên môi Tông Duệ khẽ nhếch lên, quay đầu nói với dì Tôn: “Ở đây tôi có một bộ quần áo, dì có thể xem giúp một chút được không?”
“A…… Cái gì?”
Người đàn ông đưa hộp đóng gói trong tay ra, dì Tôn mở ra.
“Ồ, đây là váy lót!”
Thương Vũ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu liền nhìn thấy Tôn dì đang cầm một chiếc váy lót có dây đeo.
Cho dù đó là vải sa-tanh hơi ánh ngọc trai hay chỉ là tông màu hồng ruốc, bất quá đều quen thuộc với cô.
“……”
Trong lòng Thương Vũ lập tức dâng lên một trận tức giận.
“Soái ca mua cho bạn gái sao?”. Dì Tôn cười tủm tỉm hỏi,ở một bên tán thưởng,“Ai da, tay nghề thủ công này, nguyên liệu này, không thể chê a! Số đo này——”
Bà sờ tay so so váy lót,sửng sốt, quay đầu nhìn Thương Vũ:” Số đo này rất giống số đo của cháu a”.
“……”
Dì, có khả năng, đó là của cháu…
Khoảnh khắc xấu hổ không nói nên lời, chồng dì Tôn ở bên ngoài kêu lên hai tiếng bằng phương ngữ Ngô Tô, dì Tôn đáp lại, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tiệm may nhỏ vắng tanh.
Nhưng Thương Vũ càng cảm thấy chật chội hơn—— ánh mắt của người đàn ông phía sau cũng giống như đang chiếm giữ lấy không gian của cô…
Cô mím môi, lạnh lùng quay lưng lại, không nhìn vào ánh mắt anh, lặng lẽ gấp mảnh vải trong tay.
Tiếng bước chân từ sau lưng không nhanh không chậm đi đến bên cạnh,người đàn ông đặt hộp đóng gói quần áo lên bàn may.
“Ngày tôi từ Bắc Kinh trở về, sau khi dỡ hành lý ra, tôi mới biết mình đã lấy nhầm.” Tông Duệ thấp giọng nói: “Quần áo của em có chút ẩm ướt, nếu để trong vali suốt đêm, sẽ bị mốc, nên tôi mới đem nó ra ngoài phơi.”
Anh dừng lại, nhẹ chặc lưỡi,“Đương nhiên, lén động chạm vào đồ vật riêng tư là không thích hợp.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông ấn lên gói quần áo, chậm rãi đẩy về phía khuỷu tay Thương Vũ.
“Cùng em nói lời xin lỗi.”
“……”
Lông mi Thương Vũ run rẩy, ký ức lại ùa về: ngày cô rời Bắc Kinh, cô vội vàng thu dọn quần áo, nhét vào hộp mà không kịp phơi quần áo.
Nhưng…
“Không sao.” Thương Vũ quay người hướng về phía người đàn ông mỉm cười một cái, năm ngón tay nhỏ dài lại cầm hộp quần áo đẩy trở về.
“Nếu Tông tiên sinh đã đưa cho người khác, tôi cũng không đoạt lấy thứ người khác yêu thích”.
“……”
Tông Duệ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày của cô gái,không tiếng động cười.
Nhớ không lầm thì cô ở trước mặt anh, cười không quá hai lần.
Mỗi khi gương mặt tươi cười lướt qua,liền vèo một cái——buông ra lời nói lạnh lùng.
Rất sắc bén, gai góc.
Thì ra giọng nói mềm mại của Ngô Nông cũng có thể biến thành lưỡi giáo.
Nhưng anh cảm thấy một chút cũng không châm chích, ngược lại còn rất…
Kích thích.
Cũng giống như người thích hoa hồng, sẽ không bởi vì hoa có gai mà không thích nó nữa.
Hoa hồng có gai dài mới càng thêm sống động hơn, không phải sao?
Tông Duệ liếm khóe môi dưới:“Ngày đó em nhìn thấy cô gái trong phòng tôi, tôi không quen biết cô ấy, cô ấy tự mình từ cửa hông đi lên, muốn tôi xăm hình cho cô ấy.”
Thương Vũ không lên tiếng, đôi mắt ẩm ướt hơi nghiêng, nhìn vào một bên cổ người đàn ông.
Theo ánh mắt của cô, Tông Duệ cũng sờ lên đường cong trên cổ.
“Tôi không đồng ý với cô ấy nên cô ấy đã tự mình thay quần áo. Váy của em lúc đó trên tay cô ấy, tôi không để ý, cô ấy liền…”
——Cô gái kia có tâm tư gì, anh biết rõ.
Thương Vũ nghe cũng có thể hiểu được.
Có một số lời nói không cần thiết nói quá rõ ràng, nhưng điểm mấu chốt phải nói rõ ràng ——
“Sau đó tôi bảo cô ấy thay đồ,cô ấy liền bỏ chạy. Chờ tới lúc tôi xuống lầu, em đã đi rồi”.
“……”
Nghe hết lý do, cô gái vẫn im lặng. Một đôi mắt hạnh bất động thanh sắc xoay vòng, do dự, bán tín bán nghi.
Tông Duệ cười nhẹ, giơ tay cầm túi giấy lên, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp khác.
Chiếc hộp và chiếc váy lót được đặt cùng nhau. Người đàn ông không nói lời nào, ánh mắt sâu kín nhìn cô gái trước mặt.
Thương Vũ nhìn hai chiếc hộp trước mặt, sửng sốt: hai chiếc váy lót giống hệt nhau.
Giây tiếp theo, cô nhận ra sự khác biệt: bộ đồ vừa lấy ra rõ ràng là mới hơn, màu sắc ngọc trai cũng hơi khác một chút —— vải được trộn lẫn với những sợi tơ vàng cực kỳ mịn màng.
Giá của loại vật liệu này cao gấp mấy lần so với loại ban đầu của cô.
Thương Vũ hậu tri hậu giác lật hộp qua nhìn thử.
Mặt trên có con dấu thương hiệu của bậc thầy sườn xám thế kỷ trước.
“ Là chỗ này phải không?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.
“……”
“Anh….”Thương Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhất thời không nói nên lời, “Chỗ bọn họ đặt lịch rất lâu, sao anh lại…”
“Vận khí không tồi.” Tông Duệ nhàn nhạt nói.
Ngón trỏ thon dài của anh gõ lên hộp váy lót đẩy đến trước mặt cô gái: “ Vật về với chủ…”
Lại đem hộp váy lót mới đẩy đến trước mặt cô gái: “Nhận lỗi cùng em.”
Đôi mắt màu nâu của anh nhìn cô thật sâu, mang theo sự nghiêm túc, lại có chút không đứng đắn mỉm cười: ” Cho nên, có thể đừng tức giận nữa có được không? Thương tiểu thư.”
“Leng keng ——”
Chuông gió ngoài cửa chợt nhẹ nhàng vang lên.
Không có người.
Chỉ là cơn gió chiều thổi qua ngõ.
Thương Vũ thu hồi ánh mắt, tim đập rất nhanh.
—— tựa như một cơn gió thổi bay không chỉ có chuông gió mà còn cả nhịp tim của cô…
“ Chậc”. Tông Duệ khẽ tặc lưỡi,nghiêng đầu liếc nhìn cô gái đang rũ mắt không lên tiếng,” Xem ra vẫn còn tức giận a”
Anh ngồi xuống chiếc ghế trước bàn may, tùy tiện mở rộng hai chân: “Vậy, tôi có thể hỏi nhiều thêm một câu không?”
Thân hình cao lớn thu nhỏ lại một chút, cái nhìn chăm chú của người đàn ông càng trực tiếp hơn.
Anh chăm chú nhìn thẳng vào cô: “Em tức giận vì người khác mặc quần áo của em, hay là…”
“Tức giận vì cô ấy mặc như vậy trước mặt tôi?”