Ông Chủ Ngu Ngốc Lắm Tiền

Chương 2




Tôi vẫn còn nhớ một sự việc cách đây năm năm, đó là tháng thứ hai tôi đi làm.

Tôi vừa bước vào văn phòng, mông ngồi lên ghế còn chưa kịp nóng, đã nhìn thấy một nữ minh tinh thân hình bốc lửa đi vào văn phòng hắn.

Tôi nhìn cảnh tượng này mà không cách nào giấu được nụ cười tà ác trên mặt, nhưng còn chưa đợi tôi nghĩ xong Tống Tấn sẽ làm cách nào thoát khỏi sự cám dỗ và sức quyến rũ nóng bỏng của nữ minh tinh kia, tôi đã thấy người phụ nữ đó bị ném ra khỏi.. văn phòng!

Chậc chậc, Tống Cẩm không thể nào như vậy chứ!

Lúc đó tôi lười ghê gớm, gác gối phải lên bàn, lòng bàn tay chống cằm hớn hở nghĩ.

Đột nhiên nghe thấy có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn thư ký nhé, cô ra khỏi đây đi!"

Tôi sợ tới mức lật đật đứng dậy hét "Dạ".

Tôi có thói quen liếc nhìn qua người nào đó một cái, thấy hắn ta đứng trước cửa văn phòng, sắc mặt u ám, cứ như ai đó mắc nợ hắn ta mười tám vạn vậy.

Kết quả là tôi bị hắn ta mắng té tát ở văn phòng chỉ hận không tìm được miếng tàu hủ đập đầu tự sát.

Không, không. Tôi không thể chết được. Mười mấy năm trước ba tôi đã nói mạng của tôi là để làm giàu, tôi phải giữ mạng để còn tiêu tiền xả láng nữa.

"Cô là heo hả? Giữ cô ở lại đây quả thật lãng phí không khí!"

"Ai cũng thả cho vào được, cô nghĩ tôi là ai!"

Anh mới là heo! Cả nhà anh đều là heo. Tôi nhịn không được phỉ nhổ hắn trong lòng.

Phỉ nhổ xong, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái thì thấy hắn lửa giận đầy mặt, dáng vẻ như cực kỳ bất mãn viết hết lên mặt.

Tôi lại âm thầm tố tội hắn lần nữa.

Tên tư bản độc ác Tống Cẩm này, thật biết cách chèn ép tôi, quá trời thư ký như vậy mà chỉ mắng có mỗi mình tôi

Đương nhiên, tôi là người hèn đâu có dám nói ra, trước mặt hắn vẫn phải trưng ra dáng vẻ vâng vâng dạ dạ vờ vịt phục tùng mà không dám hé răng.

"Bỏ đi, cô ra ngoài đi!"

Nghe hắn nói xong câu đó, lòng tôi tự nhiên nhẹ bẫng, cười lén rút ra khỏi văn phòng luôn.

Vừa ra khỏi văn phòng, tôi đã thấy một đám đồng nghiệp đang đứng ở cửa ngấm ngầm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi giải tán quay về chỗ làm việc của mình.

Sau đó mọi người đều bất thình lình gọi tôi từ một câu thư ký Tạ trở thành: "Thư ký heo, lấy tài liệu kia giúp tôi."

"Thư ký heo, cô giúp tôi.."

Tôi:.

Tống Cẩm, aaaaa! Tôi thề tôi và anh không đội trời chung!

Sau đó có một ngày khi hắn tan làm, tôi cố ý đi theo sau hắn, vờ như bất cẩn giẩm trúng đôi giày da cao cấp của hắn, đôi giày đó nhìn qua đáng giá vài tháng lương của tôi.

Sau khi giẫm xong, tôi làm ra vẻ mềm mại kêu lên một tiếng.

"A, thật xin lỗi, Tống tổng"

Tôi giả vờ thở dài: "Ôi, Tống tổng, tôi biết anh lòng dạ Bồ Tát nhất trong nhà họ Tống, anh nhất định đại phát từ bi mà nói với tôi không sao đâu nhỉ."

Vậy tạm biệt.

Éc éc éc éc, tôi vừa dứt lời liền trượt đi ngay một quãng xa, cho tới khi hắn ta không còn nhìn thấy tôi nữa, tôi mới không nhịn được mà cúi người cười như một con ngỗng.

Ngày hôm sau đi làm, tôi vinh hạnh được Tống tổng có tấm lòng bồ tát sắp xếp cho tăng ca..