Lăng U nhìn rừng Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực như lửa, trong lòng lại cảm thấy đau đớn. Cũng tại nơi này, chính cô đã nhờ Bạch Vô Thường mang đi đầu thai, chạy trốn khỏi hiện thực quá đau khổ.
Bạch Vô Thường thấy Lăng U nhíu mày, biết cô đang nghĩ tới chuyện cũ liền ngắt một bông hoa đặt vào tay cô. Lăng U chạm vào cánh hoa, cảm giác lạnh buốt truyền thẳng vào tay khiến cô khẽ rùng mình." Tiểu Lăng U, cô còn nhớ lúc cô đầu thai, toàn bộ Mạn Châu đến mùa rụng hoa trổ lá? Tính theo chu kỳ thì bây giờ vốn là mùa của lá."Lăng U liếc nhìn toàn bộ rừng hoa. Nếu bây giờ là mùa trổ lá vậy tại sao hoa vẫn rất tươi.... lại còn lạnh như vậy." Là Diêm Vương đại nhân, ngài ấy vẫn luôn cố giữ cho hoa không héo đến khi cô quay trở lại. Chỉ có điều lạnh như vậy là vì trái tim ngài ấy không được ấm áp như lúc cô còn ở đây. Những ngày vắng cô, một tay ngài ấy chăm sóc Bạch Dật không để một ai động vào. Vừa làm cha vừa làm mẹ chưa bao giờ dễ dàng cả. Tiểu Lăng U, tôi có thể thấy ngài ấy rất yêu cô. Theo cô lên tận Hạ giới, không ngại vì cô mà đối đầu với Thiên giới."Trở lại căn nhà nhỏ, Lăng U nhốt bản thân trong phòng không chịu ra. Cô cần thời gian xem xét, để biết bản thân có thật sự muốn cùng anh bên nhau hay không.Hạ giớiQuân Mạc Phàm vì không muốn bị gọi là yêu quái liền yêu cầu mọi người phải già theo thời gian. Nhìn cô được quỷ sai đưa đi, anh cũng vội vàng chuẩn bị mọi thứ để giao lại Quân thị cho Bạch Dật. Quân gia liên tiếp hai đám ma liền nhau, nhưng Bạch Dật- người thừa kế Quân thị tuyệt nhiên không rơi lấy một giọt nước mắt, không giống với cô em gái Quân Lăng khóc đến thương tâm. Bạch Dật ôm em gái vào lòng an ủi, ánh mắt hờ hững nhìn quan tài của cha được đưa đi. Khóc cái gì chứ, bây giờ người trong quan tài kia sợ là đã về nhà gặp người thương rồi." Bạch Dật, đừng quá đau buồn. Cháu bây giờ là chỗ dựa duy nhất của Quân Lăng, cháu phải mạnh mẽ lên." Kỷ Hà vừa lau nước mắt vừa nói." Cuộc họp lúc 2 giờ đã chuẩn bị xong chưa? Tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai xót nào. Cô trên tâm, cháu vẫn rất ổn." Bạch Dật nói với thư ký bên cạnh mới quay ra thản nhiên đáp lời của Kỷ Hà."....." Kỷ Hà nhìn nó, không biết nên khen nó nội tâm mạnh mẽ hay không.Quân Mạc Phàm vội vàng quay lại U Minh, trên đường đi vô số quỷ sai quỳ chào nhưng đều bị anh làm ngơ, trực tiếp đi qua đến căn nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên.Đứng trước cửa, Diêm Vương đại nhân lại lộ ra bộ mặt bối rối hiếm có. Lúc này trong lòng anh đang không ngừng sợ hãi, sợ cô sẽ giận dỗi rồi lần nữa xa anh nhưng nội tâm lại gào thét muốn được gặp cô, ôm cô vào lòng. Cánh tay đưa lên hạ xuống cả trăm lần vẫn chưa dừng lại, đám người hầu đứng đằng sau lén nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng quái dị. Hình như câu nói Lăng U cô nương không có nhà không lọt vào tai Diêm Vương đại nhân thì phải. Ngài ấy đứng đấy thì ích gì?