Đường Khởi cảm thấy tâm thần không yên, cái cảm giác này từ sáng sớm nàng ra ngoài thì có, khởi đầu nàng cảm thấy là chính mình đa nghi, nhưng đến Quý thị, nàng rất nhiều lần hồi tưởng lại ánh mắt sáng nay Quý Hâm Thư nhìn chính mình, càng nghĩ càng kỳ quái, đến mức sự tình không có làm xong nàng thì lập tức rời đi công ty, lái xe đi đến phía biệt thự.
Còn cách một khoảng cách nàng liền nghe được thanh âm của xe cảnh sát bấm còi, nghe thấy được mùi khét của lửa thiêu. Tâm trạng Đường Khởi cả kinh, nàng đạp chân ga, nhìn địa phương bầu trời bốc lên khói đen, trong lòng đã có suy đoán. Đợi đến Đường Khởi trở lại biệt thự, chỉ thấy vệ sĩ Quý Hâm Thư an bài đều là một mặt dáng dấp lo lắng, bọn họ cũng là giữa đường nhận được điện thoại của Đường Khởi chạy về, thì ra sáng sớm, Quý Hâm Thư liền cố ý đem tất cả mọi người đuổi đi, chỉ vì một trận chào cảm ơn này.
Hiện trường loạn một nùi, xe cứu hỏa phái hai mươi chiếc xe tiến hành dập tắt lửa, cả tòa biệt thự từ trong ra ngoài bốc lên lửa lớn ngập trời, mùi khói dày đặc bị sặc Đường Khởi đau họng, nàng lại từ đầu đến cuối không chịu rời xa. Lúc này, mấy chiếc xe đứng ở cách đó không xa, nhìn Tống Ngôn Khê vẻ mặt vội vàng từ trên xe bước xuống, Đường Khởi đoán được nàng sẽ tìm đến, lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như thế.
"Thư ký Đường, ta cần ngươi cho ta một lời giải thích." Tống Ngôn Khê không nghĩ tới sự tình có manh mối, sẽ ở lúc này bất ngờ phát sinh chuyện như vậy. Vừa rồi nàng nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư, bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ có thể nghe được một chút tiếng thiêu đốt, Tống Ngôn Khê cảm giác được cú điện thoại này khác thường, nàng lập tức báo cảnh sát, đồng thời vận dụng thế lực của Tống gia, phái hai mươi chiếc xe báo cháy đến.
May mà Tống Ngôn Khê không có đoán sai, Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ xác thực xảy ra chuyện. Nàng bây giờ còn không hiểu nguyên nhân Quý Hâm Thư che giấu tung tích của Quý Thanh Cừ, cùng nàng ở nơi này, nhưng bây giờ chủ yếu nhất là cứu người, còn về đến cùng phát sinh cái gì, nàng căn bản không tâm tư suy nghĩ.
"Tống tổng, người của chúng ta theo tiếng chuông báo cháy đi vào, bên trong giám sát được hai dấu hiệu sinh mệnh, một người trong đó vô cùng yếu ớt, chúng ta chuẩn bị đem tường phá tan, xin bảo đảm rời xa." Người của Tống Ngôn Khê từ ống nói điện thoại phát tới tin tức, Tống Ngôn Khê dặn dò bọn họ bất luận như thế nào phải đem người cứu ra. Cũng không lâu lắm, căn nhà thiêu đốt bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó, mặt tường bị chùy thép to lớn đập phá, mắt thấy Quý Hâm Thư Quý và Quý Thanh Cừ mang trên mặt máy hô hấp bị người mang ra đưa lên xe cứu thương, Tống Ngôn Khê lúc này mới phát hiện quần áo sau lưng mình đều bị mồ hôi làm ướt.
Xe cứu thương đưa hai người đến bệnh viện gần nhất, hai người bởi vì ở khu bén lửa rất lâu, trong cơ thể hít vào lượng lớn khói độc, thân thể của Quý Thanh Cừ đúng là không có một chút xíu ngoại thương, cánh tay phải của Quý Hâm Thư bị vết bỏng, thêm nữa hít vào khói độc quá nhiều, không có thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Hai người cứ như vậy từ đám cháy được cứu ra, có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh.
Ngồi ở khu vực chờ, Tống Ngôn Khê sờ sờ túi, lấy ra một điếu thuốc, hoảng hốt nghĩ tới đây là bệnh viện, lại đem thuốc dụi tắt. Nàng nhìn thấy Đường Khởi bên cạnh đồng dạng bởi vì nghĩ mà sợ không hòa hoãn lại, xem ra đối phương cũng đối với hôm nay phát sinh hỏa hoạn rất bất ngờ, thế nhưng liên quan với chuyện của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, đối phương khẳng định biết chút ít gì.
Người của Tống Ngôn Khê mới vừa cùng nàng nói tình huống tìm tới Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, hai người nằm ở bên trong một cái lồng, trên chân bị dây khóa trói cùng nhau. Bọn họ dùng kìm đem dây khóa cắt ra, suýt chút nữa thì lãng phí thời gian cứu người tốt nhất. Trong phòng không có dấu vết người khác từng đến, ở dưới thân Quý Hâm Thư là một nút ấn, cũng là cơ quan gây ra trận hỏa hoạn này. Ai cũng có thể nhìn ra, người chế tạo trận hỏa hoạn này chính là bản thân Quý Hâm Thư, cô đút cho Quý Thanh Cừ uống thuốc mê, mục đích chính là để hai người đồng thời chôn thây biển lửa.
Hiểu rõ chân tướng của sự việc, Tống Ngôn Khê thì càng thêm không thể nào hiểu được hành động của Quý Hâm Thư, tại sao cô phải đem Quý Thanh Cừ nhốt lại? Lại tại sao muốn cùng Quý Thanh Cừ chết chung? Tống Ngôn Khê không có nghe nói Quý gia xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, mà Quý Hâm Thư quan tâm và thương yêu đối với Quý Thanh Cừ nhiều năm như vậy không phải giả, rốt cuộc là chuyện gì, sẽ để Quý Hâm Thư làm đến mức độ này?
"Thư ký Đường, ngươi không có gì muốn giải thích sao? Hai người bọn họ, một là tỷ tỷ ta từ nhỏ quen biết, một người khác là bạn chí thân của ta, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ta có quyền lợi biết rõ chân tướng sự thật." Tống Ngôn Khê cau mày nhìn Đường Khởi, người sau nghe được chất vấn của nàng, tâm trạng hơi đau. Kỳ thực nàng cũng không hiểu Quý Hâm Thư làm sao sẽ quyết tâm lại quyết tuyệt như thế, nàng thân là người ngoài cuộc có thể nhìn ra Quý Thanh Cừ đối với cô không phải không hề xúc động, nhưng mà.. Cuối cùng Quý Hâm Thư vẫn là chọn một con đường không quay đầu lại như vậy.
Một mặt, Đường Khởi cảm tạ Tống Ngôn Khê, nếu như không phải đúng lúc báo cảnh sát, e sợ hai người hiện tại đã không còn. Nhưng mặt khác, nàng làm thuê cho Quý Hâm Thư, cho nên nàng không có tư cách nói với Tống Ngôn Khê việc tư của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ, đặc biệt là chuyện này còn dính đến tình cảm của hai người.
"Tống tổng, ta cảm tạ ngươi cứu đại tiểu thư và nhị tiểu thư, nhưng liên quan với chuyện của các nàng, ta không có cách nào bàn giao với ngươi, chuyện này ngươi có thể dò hỏi nhị tiểu thư, Quý thị bên kia ta còn cần phải đi bận, trước hết rời khỏi." Đường Khởi để lại mấy người ở đây, mà chính nàng không thể không đi Quý thị an ủi người của hội đồng quản trị, hỏa hoạn lần này huyên náo không nhỏ, đã có truyền thông không căn cứ tra được manh mối, Đường Khởi không hy vọng sau khi Quý Hâm Thư tỉnh lại Quý thị trở nên hỏng bét, tình huống bây giờ chỉ có thể do nàng xử lý.
Sau khi Đường Khởi đi không bao lâu, Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư từ phòng cấp cứu được đẩy ra. Tống Ngôn Khê đầu tiên là đi nhìn Quý Hâm Thư, so với Quý Thanh Cừ, tình huống của cô càng bết bát một ít. Cô hít vào quá nhiều khói đặc, sặc hỏng lá phổi và cuống họng, hiện tại chỉ có thể an bài ở phòng cô lập bệnh nặng. Cánh tay phải cô quấn quít lấy băng gạc dày nặng, sắc mặt tái nhợt, mặc dù là ngất cũng nhíu chặt mày. Nhân viên chăm sóc sức khỏe đứng khu quan sát thời khắc trông cô, Tống Ngôn Khê ý vị thâm trường nhìn Quý Hâm Thư hồi lâu, lúc này mới quay người rời khỏi.
So với Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ chỉ là uống thuốc mê, hít vào một chút khói độc, trên người không có ngoại thương, trạng thái cũng không bằng suy yếu như Quý Hâm Thư vậy. Đợi đến thuốc mê qua đi, Quý Thanh Cừ chậm rãi tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, Thấy được vách tường trắng nõn xung quanh, lại nhìn tới Tống Ngôn Khê một bên, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc và hoảng hốt. Nàng hoàn toàn tách biệt với thế gian quá lâu, lâu đến bản thân nàng đều sắp quên đi mình bị nhốt mấy tháng, bây giờ nhìn thấy Tống Ngôn Khê, thậm chí có một loại ảo giác dường như đang mơ.
"Tống Ngôn Khê, ngươi.. Khụ.. Khụ khụ, tại sao ngươi lại ở đây?" Quý Thanh Cừ nhận ra đây là bệnh viện, càng thêm cảm thấy khó mà tin nổi, còn nhớ tới mình đang cùng Quý Hâm Thư ăn bữa tối ánh nến, uống mấy ly rượu sau đó thì đã ngủ mê man rồi, làm sao sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, nàng nằm ở bệnh viện, hơn nữa Tống Ngôn Khê còn tìm đến chứ?
"Ngươi cái gì cũng không biết sao? Tỷ tỷ của ngươi.. Nàng dùng thuốc làm mê ngươi, ôm ngươi ở dưới tầng hầm phóng hỏa, ý đồ tự sát." Tống Ngôn Khê có chút khó xử mà đem lời nói này nói ra khỏi miệng, nàng không biết Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ sinh ra mâu thuẫn ra sao sẽ để cô làm ra chuyện như vậy. Mắt thấy Quý Thanh Cừ nghe được phen lời nói này của chính mình đầy mặt kinh ngạc, sau đó sốt sắng mà ngồi dậy, Tống Ngôn Khê nhìn ra lo âu và khiếp sợ trong mắt nàng, vội vàng đỡ lấy nàng.
"Ngươi là nói, ta.. Quý Hâm Thư nàng.. Nàng ở đâu? Nàng không có xảy ra việc gì chứ? Nói cho ta biết, nàng ở đâu!" Quý Thanh Cừ tâm tình kích động, đặc biệt là nghe được hai chữ tự sát, nàng phản ứng đầu tiên chính là dáng vẻ Quý Hâm Thư trước đó ngã vào trong vũng máu, nàng cực sợ Quý Hâm Thư có chuyện, dù cho Quý Hâm Thư muốn chết cùng với mình chuyện này đã đầy đủ chấn động. Nhưng bây giờ nàng còn sống, nếu như Quý Hâm Thư xảy ra chuyện, mới là đả kích lớn nhất của Quý Thanh Cừ.
"Ngươi yên tĩnh một chút, nàng không có chuyện gì, nàng chỉ là hít vào khói đặc tương đối nhiều, bây giờ còn ở phòng cách ly bệnh nặng, ngươi nằm xuống trước, đừng nóng vội." Tống Ngôn Khê không nghĩ tới Quý Thanh Cừ sẽ kích động như vậy, nàng vốn tưởng rằng hai tỷ muội này náo loạn mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải là mình nghĩ đến đơn giản như vậy.
"Ta biết, ta không có gấp, ta chỉ là.. Chỉ là muốn thăm chị ấy." Quý Thanh Cừ bị Tống Ngôn Khê động viên, một lần nữa ngồi vào trên giường, chỉ là nàng không có ngoan ngoãn nằm xuống, trước sau nhớ nhung Quý Hâm Thư sát vách, đặc biệt là phòng cách ly bệnh nặng mấy chữ này nghe tới càng chói tai, Quý Thanh Cừ muốn biết tình huống cụ thể của Quý Hâm Thư, nghe người khác miêu tả là xa xa không đủ.
Tống Ngôn Khê rõ ràng tính tình của Quý Thanh Cừ, lấy vẻ quật cường mạnh mẽ này của nàng, phỏng chừng không nhìn Quý Hâm Thư một chút căn bản sẽ không bỏ qua, nàng chỉ có thể đỡ Quý Thanh Cừ, mang nàng tới phòng cách ly. Trong phòng bệnh không thể đi vào, bên ngoài chỉ có nhân viên chăm sóc sức khỏe giữ, thời khắc lưu ý tình huống của Quý Hâm Thư. Quý Thanh Cừ để Tống Ngôn Khê đỡ mình tới cửa sổ thủy tinh trong suốt một bên, trầm mặc nhìn chăm chú mặt của Quý Hâm Thư.
Người này vẫn là như cũ, Quý Thanh Cừ đã biết từ lâu, tỷ tỷ nhìn qua nhu nhược, nhưng trong xương một khi nhận định cái gì sẽ rất khó thay đổi. Nghe được Quý Hâm Thư muốn cùng chết chung với mình, Quý Thanh Cừ không cảm thấy bất ngờ, thậm chí cho rằng đây thật là chuyện Quý Hâm Thư sẽ làm ra. Nhưng mà nàng không tiết lộ điểm mấu chốt cho Tống Ngôn Khê một lời, Quý Hâm Thư ở khi bén lửa, gọi điện thoại cho Tống Ngôn Khê, cho dù Quý Hâm Thư không nói gì, nhưng mà Quý Thanh Cừ quá rõ ràng dụng ý đối phương làm như thế, cô vẫn là muốn để lại cho mình một đường lui cuối cùng.
Vào giờ phút này, nhìn Quý Hâm Thư nằm ở trong phòng bệnh nặng, trong lòng Quý Thanh Cừ nghĩ mà sợ càng nghiêm trọng, nàng bỗng nhiên ý thức được, nếu như mình được cứu trở về, Quý Hâm Thư lại vĩnh viễn rời đi, chính mình sẽ thế nào. Nàng thậm chí nghĩ, nếu như hai người cứ như vậy chết rồi cũng không phải là một chuyện không tốt, sống sót các nàng sẽ tiếp tục hành hạ lẫn nhau, mình cũng phải chịu đựng yêu thích của Quý Hâm Thư, rồi lại phải vì thân phận và huyết thống của hai người lần nữa từ chối cô thương tổn cô, như vậy.. Chẳng bằng cùng với Quý Hâm Thư rời khỏi thế giới này.
Đã từng, Quý Thanh Cừ cho rằng Quý Hâm Thư sẽ yêu mình là có quan hệ bệnh tật di truyền với mẫu thân, nhưng mà trong lòng nàng rất rõ ràng, Quý Hâm Thư xác thực yêu chính mình, đều không có quan hệ với bất kỳ nguyên nhân nào. Người này chỉ là quá coi trọng chính mình, cũng quá yêu chính mình, yêu đến không còn bản thân, cố chấp quá độ. Ánh mắt Quý Thanh Cừ rơi vào trên cánh tay bị thương của Quý Hâm Thư, nàng đau lòng lại tức giận, giận Quý Hâm Thư đem mình bảo vệ đến tốt như vậy, rồi lại làm thương bản thân cô.
"Chị a, tôi nên làm gì với chị mới tốt đây?" Quý Thanh Cừ dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa kính, dường như như vậy là có thể chạm được gò má của Quý Hâm Thư. Viền mắt nàng hơi ửng hồng, bên trong ứ đọng nước mắt. Tống Ngôn Khê đứng một bên, cho dù chỉ là một bên mặt, nàng vẫn là nhìn ra trong mắt Quý Thanh Cừ lộ ra ôn nhu, phần ôn nhu kia nhiều đến tràn ra ngoài, toàn bộ rơi vào trên người Quý Hâm Thư.
Tình cảnh này để tâm trạng Tống Ngôn Khê khẽ run, nàng tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Quý Thanh Cừ, luôn cảm thấy khí chất và khí tức trên người Quý Thanh Cừ thay đổi rất nhiều. Quý Thanh Cừ đã từng long lanh phô trương, nhưng nàng bây giờ, trên người tựa hồ đè ép món đồ gì, làm cho nàng trở nên sầu lo rất nhiều. Càng thêm kỳ quái là, cảm giác giữa Quý Thanh Cừ và Quý Hâm Thư để Tống Ngôn Khê cảm thấy rất ám muội.
Loại cảm giác đó hoàn toàn không giống như là tỷ muội, đặc biệt là ánh mắt Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư, ở trong đó không có tôn kính của một người muội muội đối với tỷ tỷ, ngược lại là.. Một loại thương tiếc và trìu mến.. Đây không phải giữa tỷ muội nên có.
Còn chưa đợi Tống Ngôn Khê hỏi cái gì, Quý Thanh Cừ đã rút về tay, để cho mình đỡ nàng trở về, dọc theo đường đi, Tống Ngôn Khê rất nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại đều bị ánh mắt của Quý Thanh Cừ dừng lại. Điều này làm cho Tống Ngôn Khê càng thêm xác định, Quý Thanh Cừ có chuyện gạt chính mình, hơn nữa, có quan hệ với Quý Hâm Thư.