Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 117




Cảnh sát thẩm vấn không đơn giản chỉ là hỏi, tuy rằng chế độ hiện tại không cho phép sử dụng bạo lực, nhưng tấn công tâm lý và tinh thần, cũng không phải người bình thường có thể chống trả. Nói đơn giản, hai người luân phiên thẩm vấn 2-3 ngày không cho ngủ ngon giấc, đó không phải tra tấn hay sao.

Trước khi Sở Thu đi gặp Lý Hiểu Nhu, nàng đang nhận lấy đãi ngộ như vậy, 3-4 ngày không chợp mắt, tinh thần cực kém, ý chí cũng sắp hỏng. Lúc này đột nhiên bị Sở Thu đè nặng tâm lý, rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, cuối cùng vẫn là công đạo đi ra, nàng giờ phút này cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ nhanh lên chấm dứt, sau đó quay về phòng tạm giam ngủ một giấc.

Sở Thu vừa nghe vừa cau mày ghi vào quyển sổ màu đen, vị cảnh sát còn lại thì ghi chép vào trong hồ sơ. Tuy rằng Lý Hiểu Nhu không thể kiên trì, nhưng nàng vẫn để lại tưởng tượng, trong cả quá trình, nàng giấu hai chuyện, thứ nhất có nghe lén Mộ Dung Âm Âm và Chi Nhược Uyển đối thoại, thứ hai Lưu Tổ Thông sở dĩ sẽ đối phó Mộ Dung Âm Âm là do mình mật báo, nói mình biết tất cả chuyện này là vì bạn trai kể.

Lý Hiểu Nhu chỉ là phụ nữ quen dựa vào đủ loại đàn ông, nàng kỳ thật không ngu ngốc, nàng cũng có cân nhắc của mình. Nàng không nói chuyện Mộ Dung Phỉ là con gái Sở Thu, bởi vì nơi này trừ bỏ Sở Thu còn có tên khác, tư thông với tuyến nhân, hơn nữa sinh hạ hài tử, chuyện siêu hay, nàng không biết Sở Thu biết chưa, nhưng lại không thể trải qua miệng của nàng nói ra, nếu Sở Thu mất hứng, chính mình chẳng phải càng không dễ qua cửa? Điểm thứ hai càng đơn giản, nàng chỉ muốn giảm nhẹ tội, cho nên đẩy trách nhiệm ra ngoài, nói như vậy, nàng nhiều nhất chỉ xem như biết mà không báo thôi.

Lý Hiểu Nhu nói xong, tinh thần vẫn buộc chặt cũng buông lỏng xuống, một trận choáng váng mỏi mệt đánh úp lại, giống như đã dùng hết một thân tinh lực, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, ăn nói khép nép cầu xin: "Sở tổ trưởng, còn có vị cảnh quan này, cầu hai người thương xót, có thể thả tôi đi nghỉ ngơi không? Tôi thật sự mệt chết đi được."

Lời vừa nói ra, Sở Thu còn chưa nói chuyện, nhưng vị kia thật ra "hừ" một tiếng, trên mặt rất nhiều bất mãn, hắn có chút bực bội, mình và đồng sự vất vả luân phiên thẩm vấn, Lý Hiểu Nhu một câu cũng không chịu nói, hiện giờ Sở Thu đến liền mở miệng, nếu Sở Thu có tâm đem công lao hướng trên người lãm, hắn còn có biện pháp nào, nên cực kỳ bất mãn Lý Hiểu Nhu.

Lý Hiểu Nhu xem thần sắc của hắn, trong lòng sửng sốt cả kinh, chính mình không phải kể ra hết rồi sao? Nên có công mới đúng, rốt cuộc có chỗ nào đắc tội hắn, không nói gì, chỉ có thể cầu khẩn nhìn về phía Sở Thu.

Sở Thu trà trộn nhiều năm, vừa nhìn thái độ của tên cảnh sát đã đoán được hơn phân nửa, tuy rằng chiếm được khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, trong lòng không hề vui sướng, ngược lại càng phẫn uất, vụ án này vốn đã nên giải quyết sớm, bất đắc dĩ Lưu Tổ Thông của Thanh Liên Hội quá mức giảo hoạt luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, làm cho nữ tử tốt như Mộ Dung Âm Âm phải chết thảm. Hắn nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ gật gật đầu, ánh mắt ý bảo cảnh quan kia có thể phóng Lý Hiểu Nhu đi rồi.

Vị kia tự biết thất thố, cũng không dám tiếp tục biểu hiện ra ngoài, đối Sở Thu hơn cung kính một chút, thấy ánh mắt Sở Thu, liền vội vàng đứng dậy, mở cửa gọi bảo an mang Lý Hiểu Nhu đi. Hắn đóng cổng lần thứ hai, sau đó hỏi Sở Thu: "Sở tổ trưởng, làm sao bây giờ? Ngài hãy an bài xuống."

Sở Thu cũng biết việc này không nên kéo dài, nhíu mày trầm tư một hồi thì nắm thời cơ nói: "Như vậy đi, ta sẽ đến nhà Lý Hiểu Nhu lấy băng ghi hình, anh lập tức gọi cho vài vị đồng sự tới địa chỉ Lý Hiểu Nhu đưa, bắt bạn trai của cô ta, lấy băng ghi hình trên tay hắn ta về."

"Vâng." Cảnh quan tự biết vừa rồi nhất thời thất thố, sợ là đã để lại cho Sở Thu ấn tượng xấu, cho nên giờ phút này càng muốn biểu hiện một phen, không do dự liền đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Sở Thu một người đến nhà Lý Hiểu Nhu, tựa hồ không tốt lắm, bỗng nhiên bổ sung: "Sở tổ trưởng, chính ngài đi có phải hơi nguy hiểm không, hay để tôi gọi thêm mấy đồng sự bồi ngài đi?"

Mộ Dung Âm Âm là khúc mắc nhiều năm của Sở Thu, giờ phút này thấy cơ hội phá án ở gần ngay trước mắt, khiến hắn vội vàng, mày nhíu một chút, không giận tự uy, trầm giọng nói: "Không cần. Ta chỉ đi lấy một hộp băng ghi hình mà thôi, cũng không phải trừ hoạ ương dân, chắc sẽ không có gì nguy hiểm. Không cần lo lắng, nếu xảy ra chuyện, ta sẽ thỉnh cầu trợ giúp ngay. Việc này không nên chậm trễ, cứ làm như thế."

"Vâng!" Tên kia nghe Sở Thu nói như vậy, thấy có lý cũng không kiên trì liền nghiêm túc đáp ứng, sau đó hai người chia nhau hành động.

Tên kia gọi cho đồng sự, Sở Thu một mình hành động, khởi động xe, lấy tốc độ cao thẳng đến địa chỉ Lý Hiểu Nhu đưa, nhất thời nóng vội hắn cũng không chú ý tới, một chiếc xe đứng ở ven đường lặng yên đi theo, xa xa theo sát hắn.

Mộ Dung Phỉ nhìn chằm chằm đuôi xe Sở Thu không nhanh không chậm theo sát, theo dõi Sở Thu đã vài ngày, nhưng vẫn chưa động thủ, không phải nàng không dám, cũng không phải không đành lòng, nàng chỉ muốn làm việc này hoàn mỹ hơn một chút, nhịn xuống chưa động thủ, cẩn thận tìm kiếm cơ hội tốt nhất, nàng biết tội sát hại một cảnh sát cấp cao rất nặng, nàng không thể mạo hiểm, đơn giản là trong nội tâm nàng còn ghi nhớ Tàng Huyền Thanh.

Dĩ vãng Mộ Dung Phỉ vô dục vô cầu giống như người máy, nàng không để ý hung hiểm chấp hành mệnh lệnh của Sở Thu. Mà nàng lúc này đã có nhớ nhung mãnh liệt, nàng không muốn rời đi Tàng Huyền Thanh, còn muốn cùng Tàng Huyền Thanh giống như trước đây, bên nhau cả đời.

Sở Thu lái xe rất nhanh lái ra trung tâm, phía sau Mộ Dung Phỉ phát giác phương hướng này không phải là chỗ Sở Thu ở, hơn nữa càng ngày càng hẻo lánh, một bàn tay bất tri bất giác sờ hông, cách quần áo chạm đến chuôi đao, nàng cảm thấy cơ hội chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng đã tới, nàng rất nhanh sẽ có thể trở lại bên cạnh Tàng Huyền Thanh.

Mộ Dung Phỉ vô dục vô cầu, rốt cuộc có niệm tưởng, cũng bởi vì nó là duy nhất, khiến niệm tưởng trở nên sâu sắc, dần dần biến thành một loại chấp niệm nàng không thể thoát khỏi. Nàng nhìn chằm chằm đuôi xe Sở Thu, ánh mắt bắt đầu âm tàn, lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, không có một tia tình cảm mà nhân loại nên có, lạnh băng vô tình, giống như tử thần chuẩn bị bổ lưỡi hái.

Sở Thu lái xe rất nhanh, hắn rất bức thiết, cách mục đích càng gần thì hắn càng bức thiết, Mộ Dung Âm Âm cười tươi như hoa, dung nhan xinh đẹp chợt vụt sáng dần dần rõ ràng, mà ánh mắt Sở Thu khi thì ôn nhu, khi thì tràn ngập cừu hận, giống như nhập ma.

Đèn đường càng ngày càng ít, tiền phương chậm rãi tối đen, giống như mãnh thú to mồm sâu thẳm đáng sợ. Sở Thu nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén hơn, tốc độ không chậm lại, ngược lại đạp ga, phi nhanh hơn, gằn từng tiếng nặng nề lẩm bẩm: "Âm Âm, tôi rất nhanh có thể lấy được băng ghi hình, bắt giữ hung thủ hại em, giúp em... Báo thù!"

Ở bãi đỗ xe của Lưu thị, nam tử thọt chân vẫn là nấp ở xó âm u, sắc mặt lo lắng nhìn đồng hồ, hiện tại đã sắp 11h, mà chiếc xe hắn muốn chờ còn chưa xuất hiện.

Nam tử này chính là bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, hắn và Lý Hiểu Nhu đã đoạn tuyệt quan hệ, liên hệ cũng dần ít đi, nữ nhân như Lý Hiểu Nhu, hắn chưa bao giờ quý trọng, dĩ vãng hắn đi theo Lưu Tổ Thông cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Khi hắn bị thương chân đi cà thọt, Lý Hiểu Nhu cũng ghét bỏ hắn, hai người tự nhiên mỗi người một ngả, cả hai thủy chung không thể hoàn toàn phủi bỏ mối quan hệ, đó là vì ai cũng đang giữ một phần băng ghi hình.

Nam tử đã lâu không hỗn hắc đạo, hiện tại làm bảo vệ ở một nhà xưởng nhỏ. Hắn mấy ngày trước xem TV thấy tin tức truy quét, liền bắt đầu lo lắng Lý Hiểu Nhu bị bắt, không phải hắn lo lắng Lý Hiểu Nhu an nguy, hắn lo lắng chính là băng ghi hình, nếu Lý Hiểu Nhu nói ra hết thảy, chính hắn cũng đừng mong thoát thân. Hắn xin nghỉ phép, hỏi thăm tin của Lý Hiểu Nhu, quả nhiên Lý Hiểu Nhu đã bị bắt, hắn lại càng lo lắng, hắn không dám đến nhà Lý Hiểu Nhu, chỉ sợ mình cũng bị bắt.

Mấy ngày nay hắn không dám trở về nhà, cực cực khổ khổ ngồi xổm ở cửa Lưu thị, nhiều lần nhìn thấy xe Lưu Tổ Thông lái qua nhưng hắn đều nhịn được, tưởng tượng nếu Lưu Tổ Thông biết mình ngày đó giấu giếm băng ghi hình, sẽ đối phó mình như thế nào.

Cân nhắc đã nhiều ngày, cuối cùng cảm thấy nói cho Lưu Tổ Thông tốt hơn là bị cảnh sát bắt, hơn nữa có thể kêu Lưu Tổ Thông xuất ra một khoản tiền để mình đi địa phương khác qua nửa đời sau, chỉ cần trên tay giữ băng ghi hình, Lưu Tổ Thông sẽ không dám làm bậy, huống chi Lưu Tổ Thông là người có thân phận, làm việc cũng không tàn nhẫn như trước kia chứ?

Do dự vài ngày, nam tử càng ngày càng gấp, cuối cùng hôm nay nhịn không nổi, nhưng hắn không vào được Lưu thị, càng không cần phải nói gặp được Lưu Tổ Thông, vì thế hắn dùng phương pháp ngu ngốc nhất, ở đây chờ đợi.

Đột nhiên một đạo đèn xe chói mắt bắn lại đây, nam tử hoảng hốt vội vàng trốn vào góc, dừng một hồi lại lén lút nhô đầu ra, híp mắt, thấy rõ chiếc xe kia, lập tức kinh hỉ, đó chính là Lưu Tổ Thông, hắn ngồi xổm vài ngày, đã sớm nhận ra xe Lưu Tổ Thông.

Xe càng ngày càng gần, nam tử khẩn trương lên, âm thầm cổ vũ bản thân, chỉ cần nói việc này cho Lưu Tổ Thông, để hắn đi giải quyết phần của Lý Hiểu Nhu, mình cũng có thể dùng băng ghi hình đổi một khoản tiền, sau đó lập tức rời đi H thị, chỉ cần có tiền, mặc kệ đi chỗ nào đều tốt, nửa đời sau là có thể tiêu dao, rốt cuộc không cần làm bảo an ấm ức. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tựa hồ cũng nhìn thấy tương lai tốt đẹp, vì thế ánh mắt hung ác, chạy ra nơi âm u, chặn đầu xe, hai tay không ngừng huơ huơ, miệng hô: "Lưu lão đại, Lưu lão đại, ngừng xe, ngài còn nhớ rõ tôi không..."

Xe Lưu Tổ Thông là xe cao cấp, cửa xe đều đóng lại, phía sau cách âm rất hiệu quả, Lưu Tổ Thông vội vã một ngày, lúc này đang ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, xe đột nhiên phanh gấp, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt có chút thô bạo, giống như rất tức giận, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngồi ở bên cạnh hắn là một nam tử mang giày Tây, tuổi chừng 30, bộ dạng nhã nhặn, nhưng cũng không phải người thường, Lưu Tổ Thông đặc biệt mời về, là phụ tá của hắn cũng là hộ vệ của hắn, thỉnh thoảng giúp hắn xử lý một số việc không thể để lộ ra ánh sáng. Nghe Lưu Tổ Thông hỏi, hắn xoay người đẩy ra tấm kính dày, thanh âm không có tình cảm hỏi tài xế: "Làm sao vậy?"

Tài xế quay đầu, cẩn thận trả lời: "Có người đột nhiên chặn đường, hình như... Hình như nhận thức Lưu tổng."

Lưu Tổ Thông nghe xong, nhăn mặt nhíu mày, ngồi dậy, hạ cửa, sắc mặt bình thản, thoạt nhìn rất vô hại, thò đầu ra, nhìn người đằng xa, khẽ nhíu mày, suy tư một chút, trong mắt một tia chán ghét cùng âm tàn giây lát lướt qua, làm như thật vất vả nhớ tới, cười hữu hảo, sang sảng nói: "A, nguyên lai là thằng nhóc cứng đầu a, đã lâu không gặp ngươi, đây là... Có chuyện gì sao?"

Lưu Tổ Thông nói xong, đẩy cửa xe, nhưng không đi xuống, mà là ngồi ở trong xe, mỉm cười nhìn nam tử. Nam tử gặp được Lưu Tổ Thông, cũng không biết hắn nóng hay sợ vì trán phủ kín mồ hôi.

Nam tử ăn nói khép nép kính cẩn nghe theo, thần tình nô tài từng bước chuyển đến trước mặt Lưu Tổ Thông, cũng không dám đứng thân cận quá, mở miệng: "Lưu lão đại, ngài còn nhớ rõ tiểu nhân, thật sự rất vinh quang. Hôm nay tiểu nhân lỗ mãng ngăn đón ngài, thật sự là có việc gấp, ngài ngàn vạn lần hãy độ lượng."

"Nha, không có việc gì, đều là người quen biết cũ, chuyện gì ngươi cứ nói đi." Lưu Tổ Thông mỉm cười, một chút cũng nhìn không ra tâm tình của hắn.

Nam tử thấy Lưu Tổ Thông, khẩn trương một chút cũng không giảm bớt, đã đi theo Lưu Tổ Thông nhiều năm, tự nhiên hiểu biết hắn ta là người thế nào, chỉ có hắn tự mình biết, mồ hôi trên trán đều là mồ hôi lạnh, phía sau lưng cơ hồ ướt đẫm. Hắn cân nhắc một chút ngôn ngữ, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Lưu Tổ Thông, mở miệng: "Lưu lão đại, không biết ngài còn nhớ sự kiện của Mộ Dung Âm Âm không?"

Nghe được cái tên này, Lưu Tổ Thông tươi cười lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hờn giận, sao hắn có thể không nhớ rõ, nữ nhân mang đến cho hắn rất nhiều khoái cảm, đặc biệt là thanh âm và bộ dạng tận lực cầu xin cho đứa con, còn có thống khổ tru lên, đều cho hắn rất nhiều khoái hoạt. Chuyện này Lưu Tổ Thông luôn cho là ký ức tốt đẹp nhưng hắn không muốn người khác nhắc tới, giờ phút này ở trong mắt hắn hiện lên một đạo sát ý, giống như rắn hổ mang trành nam tử, âm lãnh hỏi: "Nhớ rõ, làm sao vậy?"

Bị Lưu Tổ Thông trành, nam tử bối rối lui hai bước, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, chân bắt đầu phát run, nhưng ở trước mặt Lưu Tổ Thông, lời kia vừa thốt ra, liền không còn đường quay đầu lại, hắn chỉ có thể kiên trì nói hết lời, lại không dám kéo dài, nơm nớp lo sợ nói: "Kỳ thật... Kỳ thật lúc ấy có mở camera, lưu lại băng ghi hình."

Lưu Tổ Thông nắm chặt tay, ánh mắt càng âm lãnh, khóe miệng cũng nở nụ cười, một tia tàn nhẫn, thanh âm giống như tới từ địa ngục: "Nha? Vậy bây giờ băng ghi hình ở đâu?"

Nam tử lúc này càng kinh hoảng, cái gì cũng chẳng quan tâm, ngay cả vội xin tha đều nói ra: "Lưu lão đại, lúc ấy... Tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ngài nhất định phải tha cho tôi. Băng ghi hình có hai phần, một phần ở chỗ Lý Hiểu Nhu, tôi giữ lại một phần... Lưu lão đại, ngài nhất định phải tha cho tôi, tôi hướng ngài thẳng thắn..."

Lưu Tổ Thông không nói lời nào, chỉ nhìn nam tử, ánh mắt không tình cảm, nghĩ cái gì, nam tử bị hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh túa ướt lưng, chân mềm nhũn, đứng không yên, không thể tưởng được, Lưu Tổ Thông lúc này đột nhiên thu hồi âm lãnh, thay vào đó là mỉm cười, hắn đi xuống xe, từng bước tới gần nam tử thân thiết vỗ vỗ bờ vai hắn, nam tử bị vỗ, chân run lên hai cái, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, lại nghe Lưu Tổ Thông chậm rãi nói: "Việc này ta sẽ không trách ngươi, ngươi theo ta cũng coi như trung thành tận tâm, không có công lao cũng có khổ lao, ta tự nhiên nhớ rõ a. Hiện tại ngươi hướng ta thẳng thắn biết mình sai lầm, sai lầm có thể sửa đổi. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi giao băng ghi hình cho ta, ngươi sẽ không có việc gì, như thế nào?"

Nói xong ba chữ cuối, Lưu Tổ Thông nắm chặt bả vai nam tử, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, một hương vị uy hiếp nảy ra, nhượng nam tử hết hơi, hắn tự nhiên không dám phản đối, thuận theo nói: "Đó là tự nhiên... Sẽ trả cho Lưu lão đại ngài, bất quá... Hiện tại việc này hơi phiền phức..."

Lưu Tổ Thông nghe lời này, nghĩ là nam tử uy hiếp mình, ánh mắt lại lãnh vài phần, nam tử không dám chần chờ, chỉ sợ mạng không được lâu, vội vàng giải thích: "Lưu lão đại, không... Không phải như ngài nghĩ đâu, bởi vì Lý Hiểu Nhu bị cảnh sát bắt, tôi sợ cô ta sẽ giao nó ra... Nếu cảnh sát lấy được băng ghi hình thì sẽ rất phiền toái, cho nên tôi mới nhanh chóng đến thông tri ngài..."

Nghe nói như thế, sát ý trong lòng Lưu Tổ Thông lại càng nặng vài phần, nghĩ người này tuyệt đối không thể lưu, chờ lấy được băng ghi hình, khiến cho người này biến mất đi. Muốn lấy nó uy hiếp mình, quả thật là không muốn sống. Cái này có thể có chút phiền toái, Lý Hiểu Nhu kia bị bắt, cần cần nhanh chóng lấy được băng ghi hình mới tốt, chỉ cần không có nó, chỉ còn nhân chứng, những tên cảnh sát kia cũng sẽ không làm khó mình.

Lưu Tổ Thông cũng hiểu biết pháp luật, có nhân chứng lại không có vật chứng, pháp viện sẽ không quá tin, trước kia cảnh sát không tra được hắn, hắn cũng không tin hiện tại nếu không có băng ghi hình, cảnh sát còn có thể xử trí hắn sao, nay không giống xưa, hiện giờ hắn là người có thân phận, là tổng tài một xí nghiệp trọng yếu ở H thị.

Trong lòng suy nghĩ, Lưu Tổ Thông không biểu hiện ra ngoài, hắn cười càng thêm thân thiết, nam tử muốn cái gì hắn như thế nào không biết, liệu định hắn ta cũng là bị cảnh sát bức mới có thể tìm đến mình, khéo léo hiểu lòng người nói: "Như vậy đi, ngươi đưa ta địa chỉ của Lý Hiểu Nhu, băng ghi hình ta sẽ tự mình đi lấy, phần ở trên tay ngươi cũng giao cho ta. Ta cho ngươi 100 vạn, ngươi cầm được tiền thì lập tức rời đi, như thế nào?"

Lời này chọt trúng tim đen nam tử, nhưng hắn không dám lập tức đáp ứng, hắn thật cẩn thận quan sát biểu tình của Lưu Tổ Thông, thật sự nhìn không ra cái gì, mới cẩn thận nói: "Hết thảy đều nghe Lưu lão đại, tôi cam đoan sau này sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa, không bao giờ... Ló mặt ở H thị nữa."

Lưu Tổ Thông cười hai tiếng, cái gì cũng không nói, thật sảng khoái từ miệng túi lấy ra chi phiếu mỏng, ký tên ghi 100 vạn, nhìn thoáng qua nam tử, không đem chi phiếu giao cho hắn, mà là xoay người giao cho phụ tá của mình, nói: "Ngươi đi với hắn lấy băng ghi hình, xong thì giao cho hắn."

"Vâng." Trợ lý tiếp nhận chi phiếu, mặt không chút thay đổi gật đầu, đáp ứng, đột nhiên thấy Lưu Tổ Thông làm động tác khảm nhẹ cổ. Trợ lý mỉm cười híp mắt gật đầu nói: "Lưu tổng, tôi đi ngay."

Nhìn trợ lý trở về bãi đỗ xe, sau đó lái một chiếc xe khác mang theo nam tử rời đi, Lưu Tổ Thông cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hừ, muốn chết!"

Lưu Tổ Thông leo lên xe đóng cửa xe lại, ngồi ở chỗ kia trầm tư, sau đó lấy điện thoại ra phân phó người bên kia: "Ngươi lái xe ra, đến đường Thủ Hoá chờ ta, nhớ rõ, mang theo công cụ của ngươi."

Cúp điện thoại, Lưu Tổ Thông phân phó tài xế: "Lái xe, về nhà."

Lưu Tổ Thông đến đường Thủ Hóa, xe không dừng lại, nhưng tốc độ xe lại trở nên thong thả, đang lướt qua một chiếc xe khác đứng ở ven đường thì cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Tổ Thông bước xuống, sau đó động tác nhanh chóng leo lên chiếc xe kia, đóng cửa. Xe cũ của Lưu Tổ Thông khôi phục tốc độ bình thường, như cũ chạy về nhà Lưu Tổ Thông. Mà chiếc xe kia không lâu cũng khởi động, rất nhanh vọt về một phương hướng khác. Tất cả chuyện này phát sinh rất mau, không người phát hiện, Lưu Tổ Thông quá cẩn thận.

Ông anh thọt chân à, ông anh ngu vê lờ -_-