Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 7




Tàng Huyền Thanh cô độc, cô ấy luôn cho bạn cảm giác này, mặc kệ phía sau đi theo bao nhiêu người, nhưng khi bạn nhìn thấy cô ấy, lập tức sẽ sinh ra cảm giác... Cô ấy cô độc. Vô thần mê ly, mơ mơ màng màng, xinh đẹp yêu dị, hoa nở đồ mị.

Lâm Tử Vận và Cố Dao xem như muội muội, Kinh Luân tính là trường bối, trừ bỏ ba người này, Tàng Huyền Thanh chưa từng có một bằng hữu chân chính, chỉ có thủ hạ, từ nhỏ đến lớn, đều là như thế. Ai nhận thức Tàng Huyền Thanh cũng biết, cô là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng là một phụ nữ cực độ nguy hiểm, giống như một đóa hoa anh túc, tuy rằng nở rộ, lại làm cho mọi người chùn bước.

Cuộc sống của Tàng Huyền Thanh rất có quy luật, giống như là Nhật Nguyệt Tinh Thần*, cho dù là ngày Tàng Thiên Hải gặp sự cố, cô vẫn giữ vững quy luật của mình. Chạng vạng 6h, là thời gian ăn cơm chiều, chờ người hầu dọn đồ ăn xong rồi lui ra, Tàng Huyền Thanh ngồi vào bàn, đồng hồ quả lắc phục cổ vừa vặn gõ gõ.

*ý chỉ các hiện tượng Thiên văn học Trung Hoa, ai muốn biết thêm thì mời tra Google

Hôm nay bất đồng, Tàng Huyền Thanh ngồi vào bàn, trước mặt còn đứng một Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi. Nhưng thế này cũng vô pháp đánh vỡ quy luật Tàng Huyền Thanh định ra, cô để Phật châu qua một bên, sau đó tay trái bưng bát, tay phải cầm lấy đôi đũa ngà trắng tinh từ giá đũa, động tác tao nhã đến cực điểm, cả quá trình xinh đẹp như một bức họa, luôn có cảm giác không chân thật.

Kẹp một khối rau, nhẹ nhàng phóng vào trong miệng, sau đó lại gắp một chút cơm trắng, nhai từ từ chậm rãi nuốt, nuốt xong, lại tiếp tục kẹp khối rau thứ hai, lơ đãng hỏi Mộ Dung Phỉ: "Trong nhà còn ai không?"

Mộ Dung Phỉ từ nhỏ yêu tha thiết màu đỏ, đỏ thẫm như máu, vì thế son môi đỏ của Tàng Huyền Thanh luôn hấp dẫn tầm mắt nàng, nhìn thấy Tàng Huyền Thanh ăn cơm tao nhã, nhìn thấy Tàng Huyền Thanh khi hỏi đôi môi đóng mở, thanh âm bình thản hồi đáp: "Không có, chỉ còn lại ta."

Tàng Huyền Thanh tiếp tục ăn cơm, giương mắt nhìn Mộ Dung Phỉ một cái, lại cúi đầu chìa đũa chuẩn bị kẹp khối rau thứ ba: "Vậy ngươi sống thế nào?"

"Bà nội ta bán ve chai nuôi ta đến hai năm trước, sau khi bà qua đời thì chỉ còn lại ta... Ta ly khai trường học, gần nhà ta có một khu phố, nơi đó là làng chơi, nam nhân lui tới rất nhiều, hơn nữa những nam nhân kia đều rất nhát gan, chỉ cần dí dao lên cổ bọn hắn, bọn hắn liền ngoan ngoãn giao ra tiền tài trên người." Ánh mắt Mộ Dung Phỉ nhìn chằm chằm mảnh son hồng, chậm rãi bình thản kể rõ, ngữ khí không bi thương, không hối tiếc, cũng không kiêu ngạo.

Đây là một cô gái hư hỏng! Người bình thường nghe thấy lời này nhất định sẽ nghĩ như vậy, nhưng Tàng Huyền Thanh thì không, chỉ có cô mới hiểu rõ nhất, trên thế giới này tồn tại rất nhiều người bất đắc dĩ, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, không làm cường giả cũng chỉ có thể làm kẻ yếu, bạn không thương tổn người khác, người khác sẽ thương tổn bạn, muốn mạnh mẽ một chút, giàu có một chút, cho nên phá hư một chút, ích kỷ một chút. Tàng Huyền Thanh nghe Mộ Dung Phỉ nói, cô nghĩ... Cô gái này rất thú vị, còn hiểu được cách sinh tồn.

Tàng Huyền Thanh nói: "Vậy ngươi chỉ có tri thức trình độ trung học cơ sở?"

Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Sách giáo khoa rất đơn giản, khi ta học cấp hai cũng đã xem xong sách giáo khoa của cấp ba rồi."

Tốt lắm, là một cô gái thông minh. Tàng Huyền Thanh nghĩ thầm, cô không thích kẻ ngốc, đối Mộ Dung Phỉ hảo cảm tiếp tục gia tăng, hỏi: "Bằng hữu thì sao?"

Mộ Dung Phỉ lắc đầu: "Không có."

"A? Vì sao?" Tàng Huyền Thanh bắt đầu chờ mong đáp án của Mộ Dung Phỉ, cô có dự cảm, Mộ Dung Phỉ nhất định sẽ khiến mình rất hài lòng.

Mộ Dung Phỉ đáp: "Người thông minh quá ít."

Tàng Huyền Thanh nở nụ cười, để đũa xuống, vỗ nhẹ tay hai cái, nói với người hầu ứng thanh mà đến: "Thêm một bộ bát đũa."

Chờ người hầu cầm bát đũa đặt ở đối diện Tàng Huyền Thanh rồi lui ra, Tàng Huyền Thanh nói với Mộ Dung Phỉ: "Ngồi xuống, ăn cơm."

Mộ Dung Phỉ không cự tuyệt, ung dung ngồi xuống, mới phát hiện trên bàn đều là thức ăn chay, hoàn hảo, Mộ Dung Phỉ đối với thức ăn cho tới bây giờ không có nhiều yêu cầu, thực vật, no bụng mà thôi, cần gì phải yêu cầu nhiều như vậy.

Tướng ăn của Mộ Dung Phỉ lại chiếm được hảo cảm của Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ ăn rất chậm, mỗi đũa cơm đều rất nhỏ, tuyệt không sẽ thô tục, ngược lại nhã nhặn thật sự. Tàng Huyền Thanh nhớ rõ mẹ đã nói qua, tướng ăn của một người đại biểu cho giáo dưỡng của người đó.

Hai người tương đối im lặng ăn cơm, cũng không có quá nhiều khác biệt so với dĩ vãng, nhưng Tàng Huyền Thanh lại cảm thấy bất đồng, ít nhất... Không còn nhàm chán nữa.

Tàng Huyền Thanh cơm nước xong, còn thích pha trà, chờ đợi người hầu thu thập hết thảy, một lần nữa mang lên một bộ trà cụ tinh xảo thanh lịch. Tráng ly, thêm trà, nấu nước, châm vào, cả quá trình động tác thuần thục tao nhã, hồn nhiên thiên thành, Tàng Huyền Thanh chỉ châm trà vào bảy phần ly, ánh mắt ý bảo Mộ Dung Phỉ tự lấy một ly, sau đó một tay lấy ngón cái cùng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út vuốt ly, đầu ngón tay nâng ly, khinh khẽ đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng mút một ngụm, hương trà Thái Hồ Bích Loa Xuân thấm sâu vào khoang miệng.

Tàng Huyền Thanh nhắm mắt lại tinh tế phẩm thường, cô nhớ lại những lời cha từng nói: "Trà bảy phần, cơm tám phần, rượu mười phần. Mặc kệ chuyện gì, đều phải nắm chắc mức độ. Mấy phần rỗng còn lại, không phải lưu cho người khác, mà là lưu cho chính mình, nhưng khi chạm đến nguyên tắc giang hồ, thì không cần lưu bất cứ phần nào!"

Mộ Dung Phỉ lẳng lặng nhìn Tàng Huyền Thanh pha trà uống trà, nàng chưa bao giờ thấy qua nữ tử tao nhã xinh đẹp như thế, đúng là không dính khói lửa nhân gian. Chờ Tàng Huyền Thanh uống xong một ly trà, nàng mới cầm lấy ly trà thuộc về mình, nhưng Mộ Dung Phỉ không hiểu uống trà, cũng không có điều kiện khiến nàng hiểu được, vì thế nàng một ngụm uống hết.

Tàng Huyền Thanh uống xong, nhẹ nhàng buông ly, thấy Mộ Dung Phỉ một ngụm uống hết, cô cười cười lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, lại giúp mình và Mộ Dung Phỉ châm thêm.

Hai người lẳng lặng uống trà, Mộ Dung Phỉ lần đầu tiên uống trà, hảo lãng phí thời gian, nhưng một chút cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại trong lòng bình yên rất nhiều, trong lúc nàng uống ly thứ năm, một nam tử ước chừng 30 tuổi, mặc âu phục, đeo kính tơ vàng, bộ dạng nhã nhặn đi đến, hắn hơi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phỉ một cái, sau đó đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, ngữ khí cung kính kêu một tiếng: "Đại tiểu thư."

Mộ Dung Phỉ trong đầu lập tức tìm tòi tư liệu, nàng ở chỗ Sở Thu gặp qua ảnh chụp của người này, hắn chính là trợ thủ đắc lực của Tàng Thiên Hải lúc sinh thời, Trần Dương.

Tàng Huyền Thanh đặt ly trà xuống, nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, sau đó đối Trần Dương gật gật đầu. Trần Dương khẽ cúi đầu, nhìn Mộ Dung Phỉ, mới nói với Tàng Huyền Thanh: "Tiền tháng này đã thu xong."

"Lấy tới đây." Tàng Huyền Thanh phân phó, chờ Trần Dương đi ra ngoài, cô vỗ tay gọi người hầu tới đem trà cụ đi, chỉ chốc lát Trần Dương dẫn theo bốn gã đại hán đang khuân hai cái rương to, bên hông mỗi gã đều giắt súng lục Desert Eagle.

Mộ Dung Phỉ híp mắt một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến trở về tự nhiên, lẳng lặng nhìn hai rương sắt trang bị khoá mật mã tinh vi.

Trần Dương nhập mật mã, mở rương ra, Mộ Dung Phỉ thấy bên trong đều là sổ sách, số lượng to lớn. Tim Mộ Dung Phỉ đập nhanh hai nhịp, nàng biết sổ sách ở đây cơ hồ ghi lại tất cả sinh ý của Thanh Liên Hội, nếu chiếm được đống sổ sách này, Thanh Liên Hội nhất định sẽ sụp đổ.

Bốn đại hán lấy sổ sách ra đặt lên bàn, chất đầy bàn giống như núi nhỏ. Trần Dương và bốn đại hán lui ra ngoài, lại không hề rời đi, mà là chặt chẽ bảo vệ ở cửa.

Tàng Huyền Thanh ngáp một cái, sau đó cầm lấy một quyển cẩn thận nhìn. Mộ Dung Phỉ im lặng ngồi bên cạnh, ngay cả một tiếng vang cũng không phát ra.

Tàng Huyền Thanh xem xong toàn bộ sổ sách, hai giờ đã trôi qua, cô kêu Trần Dương và bốn đại hán tiến vào đem sổ sách bỏ vào rương khóa lại, nói với Trần Dương: "Không có vấn đề, thông tri Lưu Tổ Thông bắt đầu rửa tiền tháng này, đem tiền tháng trước trở về."

Mộ Dung Phỉ luôn luôn lưu tâm quan sát hết thảy, lúc Tàng Huyền Thanh nhắc đến Lưu Tổ Thông, nàng lập tức phản ứng, người này cũng là trợ thủ đắc lực của Tàng Thiên Hải giống Trần Dương, Trần Dương phụ trách quản lý vũ lực, Lưu Tổ Thông phụ trách quản lý tài vụ. Mộ Dung Phỉ còn biết, từ ngữ "rửa tiền" là có ý gì, chính là "cho nó đi tắm trắng".

Trần Dương lui ra, Tàng Huyền Thanh ngáp dài, tựa hồ ban nãy xem sổ sách lãng phí rất nhiều tinh lực của cô, cho nên hiện tại mỏi mệt, cô nhìn Mộ Dung Phỉ hỏi: "Biết?"

Mộ Dung Phỉ lắc đầu, Tàng Huyền Thanh tiếp tục nói: "Ngươi thấy đó, bên cạnh ta không thiếu... Thủ hạ, cận vệ có Kinh Luân, pháp luật có Tử Vận, vũ lực có Trần Dương, tài vụ có Lưu Tổ Thông. Hiện tại ta chỉ thiếu một người, giúp ta mỗi tháng xét duyệt tài vụ, cho nên..."

Nói tới đây, Tàng Huyền Thanh dừng lại, hơi hơi nheo lại mắt, gắt gao dừng ở Mộ Dung Phỉ nói: "Cho nên, ngày mai ngươi bắt đầu học đi."

Mộ Dung Phỉ biết, bất kể là một công ty hay là một bang phái, trọng yếu nhất vĩnh viễn là vấn đề kinh tế, lão bản/lão đại coi trọng vĩnh viễn cũng là vấn đề tài vụ, cho dù trong công ty có Tổng thanh tra Tài vụ, trong bang phái có Quản lý Tài vụ, nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình xét duyệt, lão bản/lão đại mới có thể yên tâm.

Nhưng... Mộ Dung Phỉ lẳng lặng chống lại Tàng Huyền Thanh híp lại hai mắt, chẳng lẽ nữ nhân này tin tưởng mình nhanh như vậy? Hay là chị ta nắm chắc có thể tuyệt đối khống chế chính mình?

Editor *gào thét*: "Tui cũng muốn uống trà Thanh tỷ pha."

Tiểu Phỉ *phóng dao*: "Câm miệng."