Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Cá Mặn Hút Mèo

Chương 8




Mèo đen ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng, thấy được sự lạnh lùng với khinh bỉ trong đôi mắt, nhìn kỹ thấy được hoa văn màu vàng xinh đẹp.

Khúc Kỳ đi vòng qua bọn quỷ hồn đang run lẩy bẩy, một tay che dù, một tay chắp sau lưng, chất vấn:

"Mèo con xấu xa, giải thích tại sao ngươi hay chạy đi lung tung ở đâu thế?"

Nàng phút này không để ý tới ngữ điệu của mình giống như phi tần bị giam trong lãnh cung đang u oán, uất hận.

Mèo đen nghe thấy thế, nghiêng đầu một chút. Giống như không hiểu tại sao nàng hỏi vậy, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn thẳng vào nàng.

Khúc Kỳ cảm giác mèo con thần bí nghe hiểu được tiếng người. Có lúc nó biểu hiện như một động vật có trí khôn: không giống bọn mèo bình thường phát ra tiếng 'gru gru" khi thoải mái, tự chơi với cái đuôi, hay liếm lông tắm táp thân mình; và nó không vì miếng ăn mà bày trò lấy lòng con người.

Mèo đen ngồi một mình tịch mịch trong bóng tối, với sự việc xung quanh không chút hứng thú. Kể cả bây giờ, nó biết nàng sinh khí nhưng nó thờ ơ lạnh lùng.

Khúc Kỳ đôi tay nắm chặt: "..." Nam mô a di đà Phật! Không được tức giận, ta phải giữ đầu lạnh, không thể vì một con mèo mà phá hình tượng được.

Mèo đen như cảm ứng được cảm xúc nàng kịch liệt, bỗng tiến lên cắn váy nàng, giật giật muốn lùi phía sau.

Khúc Kỳ: "?"

Quai hàm nó hơi nâng lên, không chút tốn sức lực cắn lấy mép váy, kéo nàng chút một đi phía trước. Khúc Kỳ không tưởng được sức lực động vật nhỏ bé này lớn như vậy, bản thân tốt xấu gần năm mươi cân, vậy mà bị kéo đi một cách dễ dàng.

Thấy không giữ thăng bằng được nữa, Khúc Kỳ nhanh ngăn lại:

"Đừng, đừng, ngươi chậm chút, để tự ta đi! Ta sắp té!"

Lúc này mèo con mới buông nàng ra, ngừng lại, quay lại nhìn nàng. Bản thân nó là con mèo, chỉ cần động tác ngồi xuống thôi toát lên vẻ ưu nhã cùng quý phái.

Khúc Kỳ ý đồ khách sáo: "Ngươi dẫn ta đi đâu?"

Mèo con meo một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu, ra hiệu nàng hướng phía sau mình nhìn.

Không nghĩ tới Khúc Kỳ bông đùa nói: "Ta không thèm nhìn, ta còn đang tức giận."

Mèo đen: "..."

Khúc Kỳ chống nạnh hai tay, nghĩ mình giờ trông rất lạnh lùng nhìn nó:

"Ta nói nghe, bây giờ ngươi muốn nịnh nọt ta thì vô dụng, không thật lòng là ta không tha thứ cho ngươi."

Mèo đen ngẩng đầu nhìn mũi nàng, dừng một chút, con ngươi màu đen sâu thẳm đảo qua một lượt, như đang tính toán gì đó. Nó bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên Khúc Kỳ.



Khúc Kỳ: "Làm gì thế?"

Mèo đen dừng bên cạnh, thân thể mềm mại nhẹ nhàng cứ quẹt qua chân một chút, rồi cái đuôi màu đen cuốn lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nàng.

Khúc Kỳ: "!!!!!!!!"

Nó nhẹ nhàng một tiếng "meo", mặt thì cam chịu không tình nguyện nhưng thân thể lại thành thực cọ qua cọ lại hai chân con người kia.

Khúc Kỳ dưới sự nịnh nọt của mèo con nhịn không được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó. Rồi đám lông xù xù nằm trên mặt đất, cho phép nàng sờ thoải mái từ đầu sờ đến đuôi.

Khúc Kỳ sướng rơn cả người, vui vẻ vuốt xong mèo cũng hết giận. Nàng rất thoả mãn gật đầu:

"Hảo đi, ta đây quyết định tha thứ ngươi."

Thật sự, ai mà có thể từ chối khi mèo lông xù chủ động cuốn người?

Tất nhiên là nàng không thể thoát khỏi mị lực của nó.

Mèo đen chịu nhục bị nàng sờ tới sờ lui, toàn thân run nhè nhẹ, dứt khoát đứng dậy cắn Khúc Kỳ váy, ra hiệu nàng đuổi theo.

Lần này Khúc Kỳ nghe lời đi theo mèo đen đi về phía sau núi, nàng bỗng nhiên thấy bia vô danh phía trước, chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một hình thù đen như mực.

Mèo đen kéo Khúc Kỳ đến động bên cạnh, ra hiệu nàng nhìn xuống.

Khúc Kỳ cúi đầu nhìn, biểu tình dần dần từ kinh ngạc thành mờ mịt:

"... Đây là thứ quỷ gì?"

Cửa hang hình tròn rộng chỉ bằng kích thước một người, ở phía dưới động có một cửa ngầm đã được chốt cài.

Cửa ngầm nửa khép nửa mở, một tia sáng cũng chiếu đến như cái vực sâu không đáy, lộ ra hơi thở âm lãnh mà điên cuồng, im lặng mà hấp dẫn người qua đường.

Trực giác Khúc Kỳ nói đây không phải chốn tốt lành gì.

Nàng bản năng muốn chạy thì bị mèo đen kéo lấy, nửa bước khó đi.

Khúc Kỳ: Bật trạng thái bảo toàn sinh mệnh....... jpg.

Nàng chống nạnh, phong thái muốn dạy dỗ mèo con:

"Meo meo, ngươi sai lầm rồi. Cổ nhân nói khi chết đi rất kinh khủng, chúng ta phải tôn trọng người chết, không thể tùy tiện xâm nhập nơi nghỉ ngơi người khác."

Hồn linh xung quanh:...

Mèo đen:...

Ngươi ngày nào cũng ở mộ người ta ăn đồ nướng rồi đọc tiểu thuyết, nói ra lời này không xấu hổ sao.

Mèo đen duỗi ra móng vuốt nhẹ nhàng đẩy cửa ngầm, khi mở ra âm khí lạnh lẽo ùa ra tràn trề. Nó đi vào sau đó quay người đứng ở cửa nhìn Khúc Kỳ, ánh mắt như mời chào nói:

Đại gia, mau vào chơi nha ~ mau tới nha ~

Khúc Kỳ không hiểu, đoán nói:

"Ngươi muốn ta cùng ngươi đi vào?"

Mèo đen: "Meo."

Khúc Kỳ đầu nhảy ra tâm kế, thân thiện nói:

"Muốn đi vào không phải không thể được, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

Mèo đen: "Meo?"



Khúc Kỳ: "Đeo vật này lên."

Nàng móc ra Vũ Lâm Linh, cầm trong tay lắc lắc cho nó nhìn. Ánh mắt mèo đen rơi vào lòng bàn tay của nàng, trầm mặc.....

Khúc Kỳ lấy lý do giải thích:

"A, ngươi suy nghĩ đi, cổ mộ xung quanh mênh mông, rất nhiều cơ quan ngầm ở đây. Vạn nhất hai chúng ta lạc đường, không tìm thấy đối phương nên làm cái gì? Rất đáng sợ nha! Ta thì không sao, nhưng một mình ngươi mèo nhỏ như vậy nhất định sợ muốn chết!"

"Nếu đeo lục lạc lên, chúng ta liền biết vị trí đối phương, ta thuận tiện tìm tới ngươi. Thế nào, không tệ chứ? Có phải rất có lý đi?"

Mèo đen nói: "... Meo."

Khúc Kỳ: "Ngươi đồng ý đúng không? Ta mặc kệ, coi như ngươi đã đồng ý."

"Meo!?"

Thấy nó không phản ứng gì, Khúc Kỳ ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo đen. Cảm nhận được đầu ngón tay người kia dễ ngửi một mùi hương thư giãn thơm mát, mèo đen không khỏi thất thần, lỗ tai nhỏ nhẹ nhàng giật giật.

Một giây sau, sợi dây đỏ nhanh chóng vòng qua đeo lên cổ nó.

Mèo đen: "..." Đúng là nữ nhân giảo hoạt.

Nó cúi đầu, cảm giác dây đỏ tinh tế nhẹ nhàng siết trên cổ, nhịn không được muốn nhe răng chửi mắng, lục lạc lách cách theo đó.

Khúc Kỳ mặt mày cong cong: "Meo meo thật ngoan ~" làm như không thấy biểu tình mèo con dữ tợn.

Quỷ hồn xung quanh ăn dưa xem trò vui, suýt nữa thì trợn lác cả mắt: "!"

"Nàng không có cào xé nữ nhân kia?!"

"Ai nha nha thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không nghĩ tới một ngày Đại ma vương chịu nhu thuận nghe lời!"

Mèo đen mặt không đổi sắc chằm chằm nhìn Khúc Kỳ, ánh mắt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, im lặng nhắc nhở nàng đi cùng bản thân.

Khúc Kỳ trấn an: "Hảo hảo hảo, đừng nóng giận, ta đi tới."

Nàng không phải là người lật lọng, đi theo sau lưng mèo đen đến gần cửa ngầm.

Đến chỗ cửa yên tĩnh đến không có một tia gió, giống như nhân vật chính trong phim kinh dị đều tự tìm đường chết chui vào đường hầm, chắc chắn xuống dưới sẽ đụng thứ rất kinh dị, ví dụ như Anna Bell hay sát nhân cuồng cưa điện hay bộ xương khô bạch cốt gì đó.

Khúc Kỳ nhịn không được nuốt nước miếng, ý nghĩ muốn bỏ chạy. Nàng trơ mắt nhìn thân thể mèo con nhỏ gầy chìm trong bóng tối, cắn rứt lương tâm liền dứt khoát thừa thắng xông lên đi theo sau.

Mới tiến vô trong bóng tối, nàng nghe vèo một tiếng, ánh lửa đỏ đột nhiên thắp lên, lưu loát từng cái một, nháy mắt hành lang u ám được chiếu sáng. Chóp mũi ngửi được mùi hương ẩm mốc ẩm ướt của đất, như bãi cỏ xanh um sau cơn mưa.

Khúc Kỳ: "!"

Hành lang chỉ vừa đủ hai người, trần nhà thấp bé cách Khúc Kỳ rất gần, cảm giác ép người có chút thở không nổi. Nàng theo dõi hai bên hành lang trên vách tường, lóe lên một loạt ngọn nến xếp ngay ngắn, nhiều đám sáng tỏ thiêu đốt lên.

Một trận gió lớn thổi vô hành lang, ánh lửa bập bõm chợt sáng chợt tắt, bóng người trên tường theo đó lúc to lúc nhỏ, cho người ta một loại rợn cả tóc gáy rất kinh dị.

Mèo đen dừng cuối đường nhìn nàng: "Meo."

Khúc Kỳ đi nhanh đến cạnh người nó, chà xát da gà nổi trên tay, nhỏ giọng nói: "Meo meo, nơi này âm khí thật nặng, quá đáng sợ."

Nếu không phải nàng có thể chất cực âm, chỉ sợ trụ không nổi nơi này. Bản thân đâu phải là đi ngộ nhập phó bản quan trọng? Loại sự tình này không muốn a! Nàng vẫn muốn trụ đến cuối cốt truyện mà!!!

Mèo đen nhìn nàng xong quay người tiếp tục đi. Nó bốn chân chạm đất lặng yên không một tiếng động, chỉ có tiếng chuông bạc trên cổ vang leng keng, ở hành lang yên tĩnh nghe rất rõ.

Khúc Kỳ đi sau nó, một bên nhìn xung quanh, một bên không ngừng nói chuyện:

"Meo meo ngươi nói chủ nhân mộ huyệt là hạng người gì nha? Trên tấm bia tên không có, quỷ hồn xung quanh không dám tới gần, theo lẽ thường đây chính là pháo hôi đại lão."



"Ta đến nơi này lâu như vậy, chưa gặp qua chủ mộ linh hồn, người này sẽ không phải là khủng bố đấy chứ?"

"Cái này huyệt mộ xây rất kỳ quái, một con đường mà phải quẹo trái quẹo phải, muốn đánh lạc hướng bọn trộm mộ sao?" Nói đến đây, Khúc Kỳ chắp tay trước ngực, một mặt thành kính, "A Di Đà Phật, thí chủ, ta cũng không phải trộm mộ, ta chỉ đi cùng con mèo nhỏ xuống dưới tham quan một lần, tội qua tội qua."

"Ha ha ha ha ha, meo meo ngươi trông đen quá. Nếu không phải ở đây có ngọn nến, ngươi và bóng tối là anh em chí cốt, tối như vậy ta thì hoàn toàn không thấy được ngươi nha."

Mèo bị chê đen thui: "... Meo."

Khúc Kỳ nhìn xem cái đuôi dài lông hơi xù, có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Khụ, ngượng ngùng, ta có chút sợ hãi. Ta mỗi lần khẩn trương thời điểm liền không nhịn được nói rất nhiều rất nhiều lời..."

Mèo đen bỗng nhiên dừng lại. Phía trước một cánh cửa đá chặn đường đi các nàng, trên cửa đá bị phủ một tầng sặc sỡ rêu xanh, tựa như đã kinh qua năm tháng dài đằng đẵng lắng đọng.

Khúc Kỳ lúc này xung phong nhận việc: "Để ta tới!"

Nàng không thể nhát như cáy, trốn sau lưng một con mèo đúng hay không?

Mở cửa là việc khó khăn, để cho con người tới làm là hợp lý!

Mèo đen nghe vậy ngồi xuống, nghiêng nghiêng đầu nhỏ, cuối cùng thể hiện lên chút hào hứng. Ngược lại nó muốn xem xem nàng làm nên trò trống gì.

Khúc Kỳ tiến lên một bước, nhẹ nhẹ đẩy cửa.

Quả nhiên không có đẩy được.....

"A, hóa ra có chút thử thách, ta là người rất thích khiêu chiến cực hạn."

Khúc Kỳ nhíu mày, dứt khoát dồn sức lực, dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng: "Mở!!!!!"

Đồng thời dùng hết sức bình sinh, hai tay dùng lực hướng về phía trước đẩy --

Cửa đá vững như Thái Sơn, thậm chí một hạt tro bụi cũng không có rơi xuống.

Mèo đen xem dáng đứng tấn của nàng muốn "Mềm nhũn", muốn nói lại thôi.

Khúc Kỳ: "." Xong rồi, nàng trước mặt meo meo bị mất tôn nghiêm của con người. Tâm tình xấu hổ ngắm nghía bốn phía, trực nếu có hố nàng không do dự nhảy ngay xuống tại chỗ.