Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, thật ra là là, với loại tình huống như thế này cô thật sự không biết nói gì. Từ trước đến nay cô đều không biết cách ở chung với người khác, nghĩ đến cô đã từng là người luôn bị cô lập, mới nghĩ vậy thôi mà hơi thở xung quanh cô càng lạnh lẽo hơn. Nhiếp Thanh thâm tình chân thành nhìn Mạc Vân Quả, hắn có đôi khi còn chê cười Vũ Trạch làm sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như vậy, hiện tại nghĩ đến, bản thân mình cũng không phải giống như vậy sao? Yêu một cô gái không hiểu tình yêu là gì, Nhiếp Thanh thở dài một hơi, nhưng có cách nào đâu? Hắn đã hãm sâu trong đó rồi. Vũ Trạch vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Liên, thẳng đến khi Bạch Liên có dấu hiệu tỉnh lại, Vũ Trạch mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Trạch ca ca, thực xin lỗi, để cho anh lo lắng." Vũ Trạch vội vàng lắc đầu nói: "Liên Nhi, em nói cái gì vậy? Với anh em vĩnh viễn không cần nói xin lỗi?" Lúc này Bạch Liên chỉ là cười cười, không nói gì. Mạc Vân Quả đứng ở trước giường bệnh, có chút không rõ tình cảm của hai người bọn họ là như thế nào. "Này, các ngươi biết tình yêu là cái gì sao?" Mạc Vân Quả lần đầu đưa ra một câu hỏi với phòng phát sóng, tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp liền nổ mạnh. "Vấn đề Tiểu Quả Quả hỏi thật hay, như vậy phải chậm rãi nghe lão phu nói rồi." "Ta X! Lầu trên đừng tranh với đại gia!" "Ai, tiểu Quả Quả rất ít khi hỏi người khác nha! Hằng ngày phải thổ lộ moah moah ~" "Tình yêu a, là một loại lực lượng thần bí a!" "Lại nói tiếp, ta yêu cô gái kia không biết khi nào cô ấy mới đồng ý đây?" "Các ngươi đừng lạc đề nha! Tiểu Quả Quả, ta đến trả lời vấn đề của ngươi! Tình yêu chính là ngươi yêu một người, sau đó người ngươi yêu, cũng yêu ngươi!" "Lầu trên nói rất có đạo lý, nhưng thật sự không rõ ràng gì hết." "Lầu trên ngươi đừng đi! Chúng ta tới đánh một trận!" "Hừ! Tiểu Quả Quả, xem ta xem ta! Ta biết! Tình yêu chính là một loại cảm tình!" "...... Ta có thể thấy một đám nói hưu nói vượn như lầu trên." "Ai, thật ra cái này khó mà có một câu trả lời hoàn toàn chính xác!" "Đồng ý với lầu trên, cái này quá khó định nghĩa được." ............ Mạc Vân Quả không tìm được đáp án mình mong muốn, chỉ có thể đem nó vứt ra sau đầu. Có lẽ, về sau trong phát sóng trực tiếp, cô có thể biết cái gì gọi là tình yêu đi? Ngay từ đầu, rõ ràng chỉ là bị uy hiếp cô mới tham gia phòng phát sóng trực tiếp, hiện tại, cô giống như thích cảm giác như vậy. Ừm...... Đến bây giờ, cô có thêm một mục tiêu mới, đó là học được yêu là như thế nào! Lúc này, Bạch Liên đã nói chuyện với Vũ Trạch xong. Đôi lúc ánh mắt Bạch Liên sẽ ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Vân Quả, ánh mắt kia ẽo ràng là có lời muốn nói, làm Vũ Trạch nhìn đến đau lòng. Cuối cùng, vẫn là Vũ Trạch bại hạ trận, hắn xoa xoa đầu Bạch Liên nói: "Liên Nhi, em muốn cùng Mạc Vân Quả nói chuyện sao?" Ánh mắt Bạch Liên sáng ngời, mạnh mẽ gật gật đầu, Trạch ca ca trước sau như một vẫn là người hiểu cô ấy nhất. Động tác Vũ Trạch xoa đầu Bạch Liên càng thêm mềm nhẹ hơn, "Anh ở đây nghe có trở ngại gì không?" Bạch Liên lắc đầu nói: "Không ngại." Vũ Trạch gật đầu mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Mạc Vân Quả, nháy mắt biến sắc mặt. "Mạc Vân Quả, Liên Nhi muốn cùng cô nói chuyện." Mạc Vân Quả:...... Tôi đã nghe được, không cần anh cố tình lặp lại một lần nữa! Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả, mỉm cười nói: "Mạc tỷ tỷ, lại đây ngồi." Mạc Vân Quả lắc đầu nói: "Có chuyện gì cô cứ nói đi." Vũ Trạch nháy mắt đen mặt, bảo cô tới đôi này thì tới đây ngồi đi, lại còn ra vẻ cái gì nữa!Edit: Ơn trời cuối cùng tiểu Quả Quả cũng nghĩ đến chuyện yêu đương rồi. ???????????? P/s: không biết Bạch Liên là tốt hay xấu nên cứ để cô ta, giờ cảm giác không tệ chuyển sang xưng cô ấy vậy.Hưm...Hưm... Được không ta?