Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 391




Edit: Linhlady

- -----------------------?

“Đẹp sao?” Người nọ thấy Mạc Vân Quả không trả lời mình, bèn tiến lên hỏi.

Mạc Vân Quả hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người tới.

Trên khuôn mặt đeo mắt kính không gọng, nhìn qua nhưng thật hào hoa phong nhã, nhưng trong trí nhớ của Mạc Vân Quả, lại không có ấn tượng với người này.

“Anh là?” Mạc Vân Quả hỏi.

Bạch Vinh Băng hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, cô là ai.”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả không cách nào đoán ra được có phải người này biết cô không phải nguyên chủ hau không, cô im lặng nhìn thẳng hắn, lấy bất biến ứng vạn biến.

Bạch Vinh Băng đặt mông ngồi ở bên cạnh Mạc Vân Quả, ánh mắt quét một lần qua Tu Khúc cùng Bạc Diệc Nhiên, sau đó mới đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Mạc Vân Quả.

“Mạc tiểu thư biết tuyệt đối vị giác là gì sao?” Bạch Vinh Băng dời đi đề tài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Mạc Vân Quả lắc đầu, cô không biết, hơn nữa ngay cả một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp kia cũng không biết.

Bạch Vinh Băng giống như rất vừa lòng với đáp án này, khẽ gật đầu, hai tay đan vào nhau, chưa tới vài giấy lại buông ra.

“Lại nói tiếp, cô có hứng thú với quá trình bọn họ nấu ăn không?” Anh ta nói như vậy, sau đó cũng không chờ Mạc Vân Quả trả lời, tự nhiên đóng cửa cửa sổ.

Lần này, căn phòng trong trạng thái phong kín, trong phòng, chỉ có hai người anh ta cùng Mạc Vân Quả.

“Ừm.” Mạc Vân Quả lên tiếng, cũng không có động tác gì.

“Vậy vừa lúc, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé?” Bạch Vinh Băng nhìn như đang dò hỏi, trên thực tế ngữ khí lại không cho người khác cự tuyệt, câu chuyện này, Mạc Vân Quả muốn nghe cũng phải nghe, không muốn nghe cũng phải nghe.

“Ừm.” Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại ký hiệu hưng phấn, những người đó cũng muốn nghe chuyện xưa.

“Lại nói tiếp, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc là anh em lớn lên với nhau tuef nhỏ, chỉ là mười năm trước……” Bạch Vinh Băng tạm dừng một chút, trong mắt tràn ra một tia ý cười cùng hoài niệm, đã từng có thời gian, ở trong mắt anh ta, lại là mỹ lệ cùng mê người như vậy.

“Mười năm trước, Bạc Diệc Nhiên cùng Tu Khúc đồng thời có hứng thú với mỹ thực, bọn họ cùng bái một sư phụ, tiếp thu dạy dỗ.”

“Lão sư kia cũng là một người đức cao vọng trọng,  được mỹ thực, cũng đã  mọi người kính yêu, lúc ấy, hắc ám liệu lý tuy rằng cũng tồn tại, nhưng tuyệt đối không hôm nay nổi danh lan xa như vậy, có thể nói, là Bạc Diệc Nhiên dùng thực lực bản thân, đem hắc ám liệu lý đưa lên đỉnh núi.”

“Chính là lúc ấy Bạc Diệc Nhiên, chỉ là một tiểu hài tử luôn bị lão sư trách cứ, mà Tu Khúc, lại luôn được lão sư tán dương, thậm chí là kinh ngạc cảm thán.”

“Tất cả những tương phản này, gần như bởi vì Tu Khúc là người có được tuyệt đối vị giác, mà Bạc Diệc Nhiên, còn lại là người có được vô tướng vị giác.”

Mạc Vân Quả:……

Tuyệt đối vị giác nghi hoặc còn không được lý giải, lại ra một cái vô tướng vị giác, Mạc Vân Quả tỏ vẻ, thế giới này có điểm kỳ ba.

Bạch Vinh Băng nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả lạnh nhạt, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên, anh ta cũng không muốn biết, nhiệm vụ lần này của anh ta, chỉ là đem câu chuyện này kể cho cô mà thôi.

“Cái gọi là tuyệt đối vị giác, chính là có thể đem hương vị vốn có phóng đại vô số lần, chua ngọt, đắng cay, khi hương vị này trộn vào nhau, hơn nữa ở trong miệng phóng đại vô số lần, vô luận lại đồ ăn ngon như thế nào, đều sẽ biến thành một loại tra tấn.”