Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả thản thản nhiên để Lăng Khanh An quan sát, cô thật sự nghiêm túc trong lúc làm việc.
Nửa ngày sau, Lăng Khanh An bật cười, sau đó mạnh mẽ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả.
“Đi thôi.”
Nói xong lời này, hắn đứng dậy đi về hướng cửa, hắn nghĩ, Mạc Vân Quả nhất định sẽ theo kịp.
Nhưng mà, hắn nghĩ sai rồi……
Mạc Vân Quả chỉ nhìn theo bóng dáng Lăng Khanh An, sau đó lại quay đầu tiếp tục công việc của mình —— phát ngốc!
Lăng Khanh An đi ra ngoài sau đó mới phát hiện Mạc Vân Quả không theo kịp, lúc này tâm tình của hắn, ừm…… Khó có thể hình dung.
Lăng Khanh An có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vòng vèo đi tìm Mạc Vân Quả.
“Về thôi.”
Lúc này, ngữ khí của Lăng Khanh An cũng không còn tốt như lúc trước nữa.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Ahanh An nói: “Còn không chưa đến giờ tan làm.”
Lăng Khanh An:……
Lăng khanh an lập tức bị những lời Mạc Vân Quả nói chọc đến tức cười, người phụ nữ này, rốt cuộc thật sự không biết hay là giả vờ?
Chủ của quán bar này, chính là hắn, hắn nó lúc nào tan tầm là tan tầm.
Đương nhiên, những lời này hắn cũng không nó ra.
“Đến tan giờ tan làm rồi.” Lăng Khanh An ghé lại gần tai Mạc Vân Quả, dùng thanh âm cực nhẹ nói, “ Mẹ……”
Mạc Vân Quả theo bản năng đập lên ngực Lăng Khanh An một quyền.
Lăng Khanh An bị đập đau lui về phía sau hai bước: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ! / Quảng cáo Lăng Khanh An cho tới bây giờ vẫn không biết, mẹ hắn lại có sức lực lớn như vậy.
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, giống như muốn tìm ra được chân tướng.
Ở trong lòng có phỏng đoán nào đó, nghi ngờ này đã tồn tại mấy qua, hôm nay xem như đã có đáp án.
Lăng Khanh An xoa xoa ngực, nơi đó thật đúng là rất đau, hắn nghĩ như vậy, đồng thời nói với Mạc Vân Quả: “Con là ông chủ ở đây, con nói có thể tan tầm, người liền có thể tan tầm, hiểu không? Hiện tại, đi thôi.”
“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 30%.”
Giọng nói nhắc nhở của Đoàn Tử vừa vặn dừng nghi ngờ của Mạc Vân Quả, cô gật gật đầu, đi tới bên cạnh Lăng Khanh An.
Nhưng mà một loạt động tác này, lại làm Lăng Khanh An hiểu lầm.
Nếu Mạc Vân Quả không hỏi hắn, là bởi vì đã sớm biết hắn là ông chủ ở đây?
Nhưng vừa rồi vì sao lại không đi? Người phụ nữ này, không biết lại đang có chủ ý gì?
Lăng Khanh An lần đầu tiên cảm thấy, hắn cũng có lúc nhìn người không thấu, mà người này, vẫn luôn sớm chiều ở chung với hắn. “Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! Cái tên Lăng Khanh An này, quả nhiên là ông chủ!”
“Đúng đúng đúng, ngươi thông minh nhất!”
“Cho nên nói, hắn vừa rồi khẳng định ở chỗ tối âm thầm quan sát tiểu Quả Quả nhà ta, đồng ý xin mời gõ 1.”
“1”
“1”
“1”
…………
Mạc Vân Quả: Thật nhiều số 1.
Mạc Vân Quả đi theo Lăng Khanh An rời đi, quán bar mới khôi phục ồn ào lúc trước, còn chuyện vừa mới xảy ra……
Ừm? Vừa rồi có xảy ra chuyện gì sao?
Lăng Khanh An đi ở phía trước, còn Mạc Vân Quả ở phía sau đi theo, nện bước rất chậm, cũng vừa vặn có thể bảo trì khoảng cách một mét với Lăng Khanh An.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường đã rất ít người đi đường, ngẫu nhiên đi ngang qua một hai cái, cũng là vội vàng mà qua, không ai có ý định dừng lại.
Lăng Khanh An đi rồi một hồi, đột nhiên dừng chân lại.
Mạc Vân Quả nhận thấy được điểm này, cũng lập tức ngừng lại.
Lăng Khanh An chậm rãi xoay người, nhìn Mạc Vân Quả cách đó không xa, cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ.
Cố tình lại là một đứa bé ngoan như vậy, làm hắn có một loại dục vọng muốn phá hư.