Chương 457: Lần lượt đánh bại
Người đầu tiên đứng ra thách đấu là một nam đấu sĩ dùng thương, đến từ nhóm ủng hộ duy trì việc rèn luyện. Cậu ta có vẻ là nhóm trưởng của một nhóm khá mạnh thuộc đội Khiên xám, đang trong quá trình di chuyển tới hỗ trợ cho đội trưởng thì nhận được lệnh thay đổi kế hoạch. Hiện giờ Athenia vẫn còn chưa trở về nên cậu ta rất bất an, và từ bất an, cậu ta chuyển thành thù hận dành cho kẻ đang đứng trước mặt mình.
Nếu không có Turan, nếu không có cuộc du hành bất thường này, thì Athenia đã không cố chấp thử thách bản thân, để rồi rơi vào tình cảnh hiểm nghèo. Trách nhiệm thuộc về mỗi người, nhưng chính Turan lại đang ở đây huênh hoang, thật khiến người khác không thể không căm ghét.
Turan mỉm cười, thầm tán thưởng đối phương. Thông qua kỹ năng chủ đạo, nó biết được thông tin thuộc tính và kỹ năng của cậu ta. Tất cả đều ở mức cao so với du hành giả cùng Thần cấp, và nếu phải đánh giá bằng phẩm chất thì đó là ‘Tinh anh’.
Điều đáng tiếc là những kỹ năng của nam đấu sĩ không có độ tương thích lẫn nhau tốt, thay vào đó là bù đắp bằng điểm thuộc tính có được từ việc nâng cao Thần cấp. Đây là tình trạng khá phổ biến trong giới du hành giả, ưu điểm là giải quyết nhanh vấn đề, khuyết điểm là tự giới hạn tiềm năng bản thân.
Hiện tại, nam đấu sĩ có thể mạnh mẽ ở Thần cấp 15, nhưng lên đến cao hơn, Turan tin chắc rằng sẽ gặp nhiều khó khăn. Bản thân nó dù chưa từng trải qua những trận chiến kịch liệt của các du hành giả Thần cấp 20 hay hơn nữa, vẫn dễ dàng đánh giá được rằng trình độ của cậu ta hiện tại là không đủ.
Cụ thể, kỹ năng chủ đạo của nam đấu sĩ – ‘Chớp nhoáng’ giúp cho cậu ta bộc phát tốc độ hành động trong thời gian ngắn, đủ để một loạt đòn t·ấn c·ông áp đảo mục tiêu. Vấn đề là nếu bị đối thủ tránh thoát hoặc chống đỡ thành công, thậm chí đơn giản hơn là giữ khoảng cách, bản thân sẽ liền rơi vào thế khó.
Vậy nên nam đấu sĩ đã dồn phần lớn điểm thuộc tính của mình vào sức mạnh, để đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn, nhờ đó có thể xuyên phá nhiều lớp phòng thủ và kết thúc cuộc chiến trước khi hiệu quả kỹ năng chủ đạo mất đi.
Tuy nhiên, vẫn là không thể nào theo kịp kẻ địch đã di chuyển ra xa. Trong lúc cố gắng truy đuổi Turan, nam đấu sĩ thậm chí còn bị chới với trong việc chuyển hướng, tự đưa bản thân đi đến thất bại.
Trận thứ hai là với một nữ sát thủ đến từ nhóm mong muốn sớm đột phá giới hạn Thần cấp. Cô nàng mặc dù là sát thủ, lại chẳng phải loại chuyên về tốc độ, ngược lại so với nam đấu sĩ dùng thương.
Nữ sát thủ bắt đầu bằng việc rải các loại bẫy cài đặt sẵn ra xung quanh mình, bản thân thì tiến vào trạng thái ẩn thân nào đấy, chậm rãi di chuyển rời đi. Kế đến, cô ta từ những góc khuất phóng tới những chiếc phi tiêu hoặc là kim châm có tẩm độc t·ê l·iệt. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một chiếc liềm cùng xích bay tới, khá là khó đoán.
Turan nếu dựa vào khả năng theo dấu đã dùng trên con Sinh vật dị biến hình linh cẩu thì hẳn trận đấu đã kết thúc sớm. Nhưng nó tránh làm như vậy vì nhiều lý do. Thay vì thế, nó nắm bắt điểm yếu của đối phương rồi dựa vào đó đánh bại cô ta.
Thứ nhất chính là sức sát thương kém. Cô nàng thậm chí không có cách nào phá vỡ được lớp màn phòng thủ của Turan dù cho nó còn chẳng phải là một thuật sư. Kỹ năng của cô ta chỉ phát huy được khi chiến đấu cùng đồng đội, vì sẽ có lượng lớn sát thương bồi vào khiến cho lớp màn phòng thủ không thể duy trì quá lâu.
Thứ hai là nữ sát thủ không giỏi trong cận chiến. Để ý rằng cô nàng cứ liên tục dùng đòn t·ấn c·ông tầm xa, Turan đã lập tức tìm cách tiếp cận rồi dễ dàng áp đảo bằng loạt t·ấn c·ông tương đối đơn giản. Mặc dù cô ta có riêng cho mình cách thức để tránh thoát tình huống như vậy, nó vẫn không đánh giá cao. Nếu là một sát thủ tầm xa, v·ũ k·hí như một khẩu súng uy lực lớn một phát một mạng hoặc cung tên mới xem như thích hợp.
Cuối cùng, là tốc độ. Khá buồn cười khi một sát thủ Thần cấp 15 lại chỉ có tốc độ ngang ngửa với Turan. Cô nàng đã quá phụ thuộc vào khả năng ẩn mình, tự đưa bản thân vào thế khó.
Trận đấu thứ ba là với một nam pháp sư. Cậu ta sở hữu những ma pháp có tốc độ thi triển nhanh, nhờ vào đó liên tục t·ấn c·ông khiến Turan không có cơ hội phản kích. Trận đấu đã diễn ra gần như một chiều, nhưng thắng lợi lại thuộc về nó.
Nam pháp sư bị cạn ma năng. Cả đấu trường im lặng như tờ khi anh chàng đột nhiên ôm lấy ngực mình thở gấp, cả người tím tái rồi đổ gục nằm trên đất.
Turan đối với trường hợp này chỉ biết lắc đầu. Nếu nam pháp sư có thể thi triển ma pháp liên tục thì ít nhất cũng nên sở hữu một lượng hữu hiệu ma pháp làm chậm hoặc trói chân có khả năng tức thời tác động tới mục tiêu. Mặc dù bản thân nó vẫn có cách giải quyết tình huống như vậy, nhưng thật sự là bực mình khi không phải dùng tới.
Trận đấu thứ tư là với một người cầu khấn. Turan đã rất trông chờ vào lời cầu khấn mà đối phương sẽ sử dụng nên thậm chí còn chẳng có ý định nhào tới t·ấn c·ông khi trận đấu vừa bắt đầu.
Thế nhưng, nó đã phải thất vọng. Cô nàng quỳ phục xuống, cầm trên tay cặp vòng vàng và bạc, bắt đầu ngân nga nội dung lời cầu khấn. Thời gian để lời cẩu khấn được đáp lại và phát huy hiệu quả là gần năm phút, quá nhiều để cho bất kì ai lao tới đ·ánh c·hết tươi cô ta.
Chẳng những vậy, hiệu quả lời cầu khấn lại chẳng giúp ích được gì nhiều. Cô nàng và đồng đội xung quanh nhận được trạng thái gia tăng sự minh mẫn và sáng suốt, đồng thời khiến cho các đòn t·ấn c·ông tầm xa, đặc biệt là ma pháp đạt được hiệu quả cao hơn đến một nửa.
Vấn đề là cô nàng không có phương thức nào công kích Turan. Cô ta có một khẩu súng ngắn, lại chỉ dùng để phòng thân chứ trong chiến đấu thì chẳng bao giờ được lấy ra.
Turan kiên nhẫn, chờ đợi lời cầu khấn tiếp theo. Và càng thất vọng hơn nữa khi cô ta đáp lại nó rằng mình đã hết nguyện lực, nhận thua.
Lúc này, Turan mới phát hiện ra cô nàng tham gia không phải để thắng, mà là để thể hiện rằng bản thân có giá trị, dựa vào đó để được nó xem xét lựa chọn mang theo. Cô ta cũng có bảo là chính mình đã dùng hai lời cầu khấn trước đó trong lúc càn quét phó bản nên giờ chỉ dùng được một mà thôi.
Turan giấu một tiếng thở dài, cho mời người thách đấu kế tiếp. Nguyện vọng của cô nàng, nó ghi nhận, nhưng giờ thật không phù hợp. Và có vẻ như cô ta cũng chẳng thèm để ý tới lời trách móc của một vài thành viên cùng nhóm, chỉ mỉm cười cho qua.
Những trận đấu kế tiếp cứ tương tự mà diễn ra. Turan không thua bất kì một trận nào, cũng khéo léo lợi dụng trận đấu chỉ ra khuyết điểm c·hết người của đối thủ. Bọn họ trông chẳng lạ lẫm với điểm yếu của bản thân, nhưng rõ ràng là chưa bao giờ b·ị đ·ánh bại một cách triệt để như thế, còn là bởi một kẻ thua mình tận ba Thần cấp.
Không có trận thắng nào. Tình hình càng lúc càng trở nên căng thẳng, và hai nhóm du hành giả ở hai bên bắt đầu có chung tiếng nói và mục đích: nhất định phải đánh bại được Turan, ít nhất là một trận.
Họ bắt đầu tranh cãi, rồi bàn luận, lại tranh cãi. Mọi người đều muốn tiến lên, lại chẳng chịu nổi cảm giác rằng bản thân có thể sẽ thất bại thảm hại. Turan trong mắt họ giờ đã thành một tên khổng lồ hùng mạnh khó thể vượt qua, dù rằng nó còn chưa thể hiện ra bao nhiêu khả năng thật sự của mình.
Đội Khiên xám giỏi chiến đấu theo nhóm và đội hình đã luyện tập từ trước, nhưng Turan quả thật không ngờ rằng khi chiến đấu đơn độc mỗi người lại kém cỏi đến mức này. So với Darmil hay Kull, họ thậm chí chẳng có cơ hội chiến thắng nào. Cách biệt là lớn đến như vậy.
Lúc này, Tygerio bất ngờ đứng về trước, đối mặt với Turan, lên tiếng:
– Tôi muốn đấu.
Turan đã chờ sẵn nước đi này của cậu ta, nhưng vẫn tỏ ra chút ít ngạc nhiên, hỏi:
– Cậu cũng muốn đến lục địa phía Tây cùng tôi?
– Không. – giọng Tygerio dứt khoát – Tôi chỉ muốn đánh bại cậu. Ngay bây giờ. Cậu làm cho tôi phát ốm.
Anh chàng võ sư thật sự là thẳng thắn. Tuy nhiên, chỉ dựa vào đó mà muốn đánh bại Turan thì hoàn toàn là không đủ.
Kỹ năng chủ đạo của Tygerio là ‘Nhịp độ’ giúp cậu ta làm chủ nhịp độ bản thân, tới hay lùi, t·ấn c·ông hay phòng thủ. Ngoài ra, kỹ năng này cũng giúp cậu ta nắm bắt nhịp độ của đối thủ qua thời gian chiến đấu, từ đó tạo ra lợi thế cho bản thân.
Tygerio là một đối thủ mạnh, Turan biết như vậy. Cậu ta sở hữu những đòn t·ấn c·ông đầy uy lực và chuẩn xác, lại có thể tự bảo vệ bản thân khỏi hầu hết các loại công kích. Khi chiến đấu trong một nhóm, cậu ta gần như là bất bại nhờ sự hỗ trợ từ đồng đội.
Để đánh bại Tygerio, Turan cần kết thúc sớm trận đấu trước khi cậu ta quen với những đòn t·ấn c·ông của mình, hoặc là liên tục đánh ra những đòn mới mẻ, cũng như không ngừng thay đổi phương thức chiến đấu. Cách thứ hai dù dễ dàng hơn, lại là bất khả thi đối với nhiều người. Tuy nhiên, Turan không nằm trong số đó.
Đầu tiên, Turan dùng kiếm. Nó mượn tạm thanh kiếm của kiếm sư gần đó, là một thanh kiếm tốt. Tygerio gặp khó khăn ban đầu, nhưng không hề rơi vào thế yếu. Cậu ta bộc phát cả tốc độ và sức mạnh thông qua kỹ năng để bù đắp chênh lệch, rồi dựa vào kỹ năng chủ đạo để xóa nhòa chênh lệch ấy.
Khi Tygerio đã gần nắm bắt được cách thức vung kiếm của Turan, nó đổi sang dùng đao. Thanh đao thuộc sở hữu của Pangol, được cậu ta đưa cho nó trước khi tiến vào phó bản.
Đao không phải là sở trường của Turan, nhưng nó dùng tương đối tốt, đủ để giằng co với Tygerio thêm hẳn một lúc lâu.
Rồi khi nhận ra đối phương đã quen dần, Turan đổi về dùng kiếm. Lần này, nó còn cầm theo khẩu súng ngắn vừa mượn được, thỉnh thoảng bắn bồi vào sau cú chém hoặc khi tạo được chút khoảng cách.
Chỉ chút thay đổi đó lại khiến Tygerio gặp rắc rối. Cậu ta như phát rồ, đánh càng lúc càng hăng, hiệu quả lại chỉ giảm dần theo thời gian.
Là mệt mỏi. Võ sư thường có ưu thế về thể lực, nhưng nhu cầu tiêu hao thế lực của họ cũng lớn hơn người khác. Khi đối mặt với Turan, Tygerio chịu áp lực nặng nề, buộc cậu ta phải liên tục kích hoạt các kỹ năng, dồn hết sức vào chiến đấu.
Có lẽ, Tygerio sẽ có cơ hội chiến thắng nếu như cậu ta ra đòn cẩn thận và từ tốn hơn. Turan dù sao vẫn thấp hơn đối phương ba Thần cấp, nên muốn đánh bại Tygerio cũng là cần thời gian và công sức. Nhờ vào đó, cậu ta liền có thể sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình giành lợi thế.
Đáng tiếc, cơ hội vẫn là đã mất đi. Tygerio thất bại.