Chương 461: Mối đe dọa
Sau khi vụ việc xảy ra không bao lâu, Turan liền được mời tới căn lều chính, còn Pangol thì đã sớm được đưa đi cứu chữa. Cô nàng đội trưởng gặp lại nó có chút sớm, bản thân vẫn chưa kịp bình tĩnh sau lần gặp trước, giờ bối rối đến mức chỉ còn nước cúi đầu nhận lỗi, không dám nói lời nào.
Turan đứng nhìn đối phương, bản thân cũng là khó xử. Lỗi dĩ nhiên thuộc về Pangol khi cậu ta ra tay trước, còn bất chấp sự phản đối của nó. Có lẽ cậu ta đã nghĩ rằng chính mình chịu trách nhiệm là đủ, quả thật ngây thơ.
Tuy nhiên, Turan đoán là mọi chuyện hẳn chẳng tới nỗi tệ nếu như chim Len không đột nhiên lao ra. Tình trạng thê thảm của Pangol khiến cho mọi người khó mà tin được rằng cả hai chỉ đang có với nhau một trận đấu. Mặt khác, để giữ bí mật về sự tồn tại của chim Len, Turan tự nhiên không thể không xuôi theo diễn biến hiện tại.
Tóm lại vẫn là khổ cho Athenia đây.
– Ngồi đi rồi nói.
Turan cất tiếng, cũng tự ý ngồi vào ghế luôn. Nó mà không làm vậy thì chẳng biết tới khi nào Athenia mới ngừng cúi đầu. Thế nhưng vẫn phải mất đền gần phút sau đó cô nàng đội trưởng mới chịu làm theo.
– Phía Pangol, tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng, trừng phạt cậu ta thật nặng.
Athenia lên tiếng, đưa mắt dò xét b·iểu t·ình của Turan. Nó đáp lại bằng cái xua tay, nói:
– Chuyện đó tôi không để tâm. Mặc dù có hơi sớm, tôi vẫn muốn biết hơn về suy nghĩ của cô lúc này.
Athenia mím môi, nhưng cũng không có chần chừ quá lâu, bảo:
– Tôi sẽ rời đội.
– Cô không cần phải bận tâm chuyện xấu của Pangol. – Turan nói – Tôi không muốn nó làm ảnh hưởng tới quyết định của cô. Việc này rất quan trọng, cô hiểu chứ?
– Tôi hiểu.
Lời đáp chẳng có mấy sức thuyết phục, nhưng nhìn vào gương mặt kiên quyết của Athenia thì Turan lại không tiện nói thêm cái gì. Đây âu cũng là tốt cho cả hai bên.
– Thế, cô có vui lòng tạm thời chịu sự sai khiến của tôi không? – Turan hỏi – Hay là bản thân đã có ý định riêng?
– Ý cậu là đến chỗ tòa tháp? – Athenia thắc mắc.
– Không chỉ vậy. Trước khi mọi việc tôi dự tính được hoàn thành, cô cùng một số người nữa sẽ du hành cùng tôi, và một vài việc khác nữa. Bắt đầu chính là tiếp tục chuyến du hành hiện tại.
Athenia im lặng hồi lâu, cẩn thận nhấm nháp ý nghĩa lời của Turan. Trên gương mặt cô ta dần dà hiện lên sự lo lắng cùng bất an, chốc lại đổi thành khó hiểu lẫn với nghi hoặc.
– Tức là chúng ta sẽ càn quét phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’ chỉ với một tổ đội nhỏ? – Athenia thốt – Thế còn đội Khiên xám?
Cô nàng đội trưởng nắm bắt vấn đề cũng tính là nhanh. Chuyện này thực sự mà nói thì có chút vội vàng, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Turan.
– Đội Khiên xám cứ để cho Cartien lo liệu, tin chắc cô ta cũng đã biết một hai rồi. Về phần càn quét phó bản… Phải. Coi như là thử nghiệm xem hiệu quả thế nào. Mặt khác, tôi cũng muốn nắm rõ hơn khả năng từng người.
Athenia chẳng biết nghĩ gì, trầm tư một lúc rồi thì gật nhẹ đầu vẻ như tán đồng với ý kiến của Turan, bảo:
– Được. Không biết cậu đã chọn được những ai? Khi nào thì chúng ta bắt đầu? Và mục tiêu đầu tiên là gì?
Turan cười nhạt. Tính tình Athenia thật sự là tốt, lại rất nhanh liền bắt nhịp với quyết định của bản thân. Lựa chọn cô ta xem chừng là đúng đắn.
– Một người đã b·ị t·hương nặng… ừm, chính là cậu ta. Một vũ công, một võ sư, một sát thủ, một cung thủ, một thuật sư và thêm một người cầu khấn nữa. Đây chỉ là ban đầu, sau đó mới là quyết định cuối cùng. Cô nếu có đối tượng nào muốn đề xuất có thể nói, tôi sẽ xem xét.
– Ít như vậy?
Athenia nhăn mày khó hiểu. Tổ đội nhỏ trong suy nghĩ của cô ta hẳn cũng là phải không dưới mười người. Dù sao thì phó bản ‘Vùng đất hoang tàn’ không dễ giải quyết, lại còn có một con Sinh vật dị biến hình người cấp độ 20 đang hoành hành nữa.
– Không có chú Vrolm sao?
– Cô muốn đề xuất ông ta? – Turan hỏi lại.
– Chú Vrolm thật sự có năng lực vượt trội hầu hết thành viên đội. Thật khó mà hiểu vì sao cậu lại không chọn chú ấy.
– Lời đó không sai. Tuy nhiên, Vrolm, ông ta không phù hợp. Mặt khác, đội Khiên xám còn có ông ta thì sẽ bớt được nhiều phiền phức không cần thiết.
– Ra là vậy…
Vẻ mặt Athenia hiện lên chút buồn, nhưng chỉ là thoáng qua. Cô ta hẳn là hiểu dụng ý của Turan, vẫn khó mà dứt bỏ. Một cách mơ hồ, Turan còn cảm nhận được rằng cô nàng vẫn đang cố chấp gánh lên vai càng nhiều trách nhiệm với đội Khiên xám càng tốt. Đây giống hệt như một căn bệnh đã ăn sâu vào trong máu cô ta vậy.
Kì thực, Turan lại không thấy chiều hướng phát triển hiện tại có gì xấu cho đội Khiên xám. Họ mất đi người đội trưởng, nhưng cũng là nhận được nhiều cơ hội giá trị. Cartien mặc dù không có nói tới, nhưng chỉ qua vài lời có ẩn ý của Wyndur, Turan liền có thể xác định ít nhất tám phần khả năng là đã có sự chuẩn bị cho các thành viên tổ đội. Dù sao thì để cho một số lượng đến cả trăm du hành giả ở giới hạn Thần cấp 15 đột phá là chuyện không thể xem thường.
Ai mà biết được, có khi Turan cùng những người được nó chọn đi đến chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng xong rồi trở về, đám thành viên đội Khiên xám liền biến hết trở thành lực lượng chủ chốt của quân đoàn rồi.
– Nếu đã quyết định thì cũng mau chuẩn bị thôi. Danh sách những người tôi chọn ở đây. Còn lại thì nhờ vào cô xử lý.
Turan nói rồi đặt lên bàn một tờ giấy có viết sẵn những cái tên không mấy xa lạ. Chờ cho Athenia xác nhận không có vấn đề xong thì nó cũng lập tức rời căn lều.
Vừa ra ngoài, đi còn chưa được đến bước thứ năm, bên cạnh Turan đã lập tức xuất hiện một dáng hình quen thuộc áp sát vào mình. Mùi hương nhàn nhạt của cô ta lần này ngược lại chỉ khiến nó phát bực, không nhịn được gắt:
– Cô định làm cái trò gì nữa đây?
– Ấy! Sao lại quát người ta. – Shelah thốt – Tôi cũng là quan tâm cậu. Đánh tên cục súc Pangol ấy tới mức c·hết đi sống lại thì cậu chắc cũng b·ị t·hương đi.
– Không có.
Turan thuận miệng đáp, cốt yếu xua đuổi đối phương.
– Sao lại không có được! – Shelah phản bác – Tôi là y thuật sư, tôi biết!
“Biết cái đầu nhà cô!” Turan mắng thầm. Nó dừng bước, quay sang nhìn chằm chằm vào cô gái tóc màu hồng sẫm cùng nước da ngăm nổi bật, thấy cô ta rõ ràng chẳng có vẻ gì là sẽ chịu từ bỏ.
– Rốt cuộc cô muốn làm gì? – Turan hỏi.
– Hì. Thì… tôi qua rồi chứ? – Shelah cười nói.
– Tạm được.
– Vậy là qua rồi?
Shelah thốt, hai mắt sáng lên, cũng làm vẻ sốt sắng áp sát người Turan hơn nữa.
Turan nhăn mặt. Nó thật muốn chửi một trận cho hả dạ. Đây hoàn toàn không giống biểu hiện của một người đang có thành viên tổ đội b·ị đ·ánh cho gần c·hết chút nào, và phải biết rằng đội trưởng của cô ta đã phải rất khổ sở vì lựa chọn của bản thân. Nhớ đến, chính cô ta cũng đã chẳng dễ chịu gì cách đây còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
– Đứng đắn vào.
Turan chỉ đành nói như vậy, bất chấp rằng bao nhiêu bực tức đang dồn nén trong người. Shelah quả thật là giỏi chọc tức người khác, hay nói đúng hơn là một chuyên gia làm phiền.
Dĩ nhiên, Turan có thể phản ứng gắt hơn, thậm chí đưa ra yêu cầu bắt cô ta phải tránh xa mình. Thế nhưng nghĩ đến việc sau này cả hai sẽ làm việc với nhau tương đối nhiều, nó quyết định nhịn một chút. Dù sao thì hoàn cảnh hiện tại của cô ta cũng không tốt, có thể thông cảm.
Shelah cười hì hì vẻ thích thú, nhưng là cũng chịu chủ động giữ khoảng cách với Turan. Nó lúc này mới được thoải mái mà bước tiếp về trước.
Đi vội theo bên cạnh Turan, Shelah tò mò hỏi:
– Giờ cậu định làm gì?
– Tí nữa Athenia triệu tập mọi người thì cô sẽ biết. – Turan hời hợt đáp.
– Xì. Còn làm bộ bí ẩn…
Turan mặc kệ. Nó biết đối với loại người này không thể nói lý, chỉ có dùng phương pháp mạnh bạo, hoặc là làm ngơ. Mạnh bạo đã không thể dùng rồi thì chỉ còn phương án thứ hai.
– Thế giờ cậu đang đi đâu? – Shelah thắc mắc – Không chờ triệu tập à?
Turan liếc mắt nhìn cô nàng vũ công một chút, nghĩ rồi bảo:
– Cô muốn đi theo?
Nghe vậy, Shelah ưỡn ngực, vênh mặt lên vẻ như tự hào lắm, nói:
– Tôi đây vẫn là người bảo hộ cậu nhé.
Turan rất muốn phản bác lời này, rằng chính người bảo hộ này đây đã tự ý bỏ mặc đối tượng của mình, nhưng nghĩ lại chẳng muốn phí lời, đổi thành:
– Thế thì làm cho tốt nhiệm vụ của cô. Giờ, tôi đi gặp con quái hình người kia một lát.
– Ừm… Hả? Không được- Không được!
Shelah hốt hoảng thốt, thấy Turan vẫn không ngừng bước thì vội vàng chạy lên trước cản đường luôn.
– Cậu bị điên rồi sao!? Con quái đó, tôi đã từng chiến đấu với nó. Đó không phải là thứ có thể dễ dàng đánh bại đâu. Huống hồ cậu còn định đi một mình…
– Thì tôi có định đánh bại nó đâu. – Turan giải thích.
– Như thế cũng không được! Để bị con quái đó phát hiện thì không chạy thoát được đâu. Đến cả nhanh như chú Vrolm hay tên Tygerio cũng khó mà làm nổi.
Turan nhướn mày, hơi nghĩ ngợi lại thấy không phù hợp, thắc mắc:
– Vậy cô và Athenia làm sao thoát về được đây?
– Cái đó…
– Thí mạng?
Shelah không đáp, nhưng biểu hiện trên gương mặt cô ta đã trả lời hết cả.
Turan không thấy ngạc nhiên, chỉ là trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy khó chịu. Điều này kì thực giải thích được lý do vì sao Pangol lại cảnh giác tới mức tiếp tục giữ vững trạng thái chiến đấu mà canh phòng cho cả đội, cũng đồng thời khiến mối đe dọa là con Sinh vật dị biến hình người trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.