Chương 489: Hai xạ thủ
Kull hít sâu một hơi, từ tốn cảm nhận lực lượng dâng lên bên trong cơ thể. Đó không gì khác hơn chính là Thần tinh. Săn g·iết một du hành giả sở hữu Thần cấp cao hơn mình, mang cho cậu lượng Thần tinh vô cùng dồi dào, tương đương với gần mười con quái cùng cấp độ.
Sức hấp dẫn như thế, đâu một ai lại muốn chối từ. Kull vì vậy cũng rất sẵn lòng hạ sát toàn bộ tổ đội này chứ không chỉ hai mục tiêu được yêu cầu trong nhiệm vụ. Dù sao thì g·iết hai hay g·iết bảy hay thậm chí là nhiều hơn đi chăng nữa thì phía sau vẫn sẽ có người thay cậu giải quyết mọi rắc rối.
Trừ phi là đối phương đành lòng để mọi sắp đặt từ trước đến giờ của mình đổ sông đổ biển hết cả. Đó là không thể nào xảy ra, so với bắt chính ông ta c·hết đi sống lại hơn trăm lần còn dễ chịu hơn.
– Ừm. Kha khá.
Kull nói nhỏ, tạm hài lòng. Với tiến độ hiện giờ, cậu chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ lần này rồi cùng Darmil du hành thêm một hai ngày nữa là đã có thể đạt tới giới hạn Thần cấp 10.
Có vẻ nhanh là vậy, đoán chừng Darmil vẫn sẽ là người đi đến bước đó trước Kull. Không có cách, khả năng săn g·iết quái của cậu ta quá đáng sợ, hoàn toàn không hợp lẽ thường. Nói bản thân cậu ta tồn tại đơn độc sánh bằng cả một tổ đội cũng không hề quá.
Nhưng mà, kì thực Kull cũng chẳng có ý định so bản thân với Darmil làm chi cả. Cậu chỉ đơn thuần cố đuổi theo cậu ta mà thôi, tránh để chính mình bị tụt lại phía sau, trở thành gánh nặng cho tổ đội. Lúc ấy, khó mà nói được Turan sẽ làm ra quyết định gì.
“Mà, không biết bây giờ đội trưởng đã đạt tới Thần cấp bao nhiêu rồi.”
Kull nghĩ thầm, lại nhanh chóng bỏ những suy nghĩ ấy sang bên. Cậu giờ cần tập trung giải quyết chuyện trước mắt đã. Sự ra đi của cô gái ma pháp sư coi như là trong im lặng, nhưng có thần Istrant mới biết là đối phương có nắm giữ phương thức liên lạc đặc thù nào hay không, ví như tự động kích hoạt khi có người g·ặp n·ạn vậy.
Dĩ nhiên là Kull đang lo xa. Vùng lĩnh vực của cậu vẫn luôn được duy trì cho tới bây giờ, và chẳng phát hiện ra bất kì dấu hiệu đáng ngờ nào.
Có chăng, là mọi việc diễn ra tới giờ thuận lợi đến lạ.
Chờ khi mọi sự tồn tại thuộc về cô gái biến mất đi hết, Kull mới quay người bước ra khỏi phòng. Cậu cũng chẳng buồn xem xét xem đối phương có để lại gì sau khi c·hết không. Những thứ ấy, đối với một sát thủ vẫn đừng nên động vào thì tốt hơn.
Căn phòng thứ hai, cũng là phòng đơn như căn trước, nhưng lần này lượng ma năng cảm nhận được là không đáng kể, chẳng khác gì là không có. Người ở trong xem ra khả năng cao là một trong hai xạ thủ.
Đối với xạ thủ, khó mà nói trước được điều gì, vì mỗi du hành giả thuộc chức nghiệp này đều có phương thức chiến đấu không giống nhau. Có người phụ thuộc hoàn toàn vào khẩu súng, có người lại cực kì cơ động, đôi khi còn giỏi võ, năng lực tự vệ theo đó cũng cao, khiến không ít quyết định nhắm vào xạ thủ trong chiến đấu trở thành tồi tệ.
Chẳng nói đâu xa, chính người đội trưởng của Kull là một kẻ không thể xem thường kể cả khi trên tay không phải là khẩu súng. Nhưng nghĩ tới, dường như Turan cũng chưa bao giờ nhận mình là xạ thủ cả. Có khi kỹ năng dùng súng của cậu ta chỉ là phụ, mặc dù cả khi dùng súng trường lẫn súng lục, cậu ta đều thể hiện ra tài năng vượt trội hơn hẳn những ai ba hoa rằng mình là một tay thiện xạ cừ khôi.
Đây lại gây cho Kull một chút ám ảnh. Cậu lo lắng rằng kẻ mình sắp đối mặt cũng như thế. Nhưng đó đến cùng vẫn chỉ là ý nghĩ thoáng qua, rất nhanh cậu liền chấn chỉnh tinh thần mà tiếp tục nhiệm vụ.
Với mấy thao tác tương tự lần trước, Kull dễ dàng giải đi những dòng năng lượng trên cánh cửa, nhẹ bước tiến vào phòng.
“Thú vị.”
Kull nói thầm, nhếch mép cười. Đối phương vậy mà đang ngồi ngủ, trên tay siết hờ khẩu súng lục không biết có lên đạn hay chưa. Tên này hoặc là cẩn thận quá đáng, hoặc là ngủ gục, nhưng dù có là gì cũng đã ngủ say rồi.
Tuy nhiên, khác với khi đối đầu với ma pháp sư, Kull không mạo hiểm đến quá gần tay xạ thủ. Ma pháp sư phụ thuộc nhiều vào ma pháp và các loại bùa chú để phòng thân nên cậu hoàn toàn có thể phát hiện ra chúng để tránh né nhờ vào kỹ năng ‘Lĩnh vực’.
Ngược lại, nếu tên xạ thủ này sở hữu phản xạ và cảm giác siêu việt thì tới quá gần sẽ chỉ khiến hắn ta dễ dàng b·ị đ·ánh thức hơn. Huồng hồ chi, Kull giờ đến vận dụng vùng lĩnh vực thêm mạnh một chút cũng là không dám.
Nói đến phản xạ và cảm giác, tên đồng đội Darmil của Kull quả thực là một con quái vật đội lốt người. Cậu đã từng thử không dưới mười lần tìm cách công kích cậu ta ở nhiều góc độ cũng như trong những tình huống khác nhau, và đều bị cậu ta phát giác ra cả, còn kịp thời phản ứng nữa. Những lần ấy, nếu chẳng phải cậu hô lớn câu đùa như mọi khi, giờ bản thân có lẽ đã phải c·hết không biết bao nhiêu lần.
Ở chung tổ đội với Turan và Darmil, nhận thức của Kull về trình độ chung của du hành giả quả thật là càng ngày càng lệch lạc. Vẫn chẳng biết là may hay rủi, trong những vụ á·m s·át do cậu thực hiện từ khi đột phá Nihr tới giờ, chưa từng gặp phải một kẻ nào như hai người họ.
Để cho những dòng suy nghĩ trôi đi, cũng như xác định quanh người đối phương không mang trang bị hay tồn tại hiệu quả bùa chú nào đáng lo ngại, Kull mới nâng tay lên, cầm chắc một khẩu súng ngắn đã được tăng cường hiệu quả giảm thanh.
Một phát súng là không thể nào g·iết được đối phương, Kull biết rõ điều đấy. Do sự chênh lệch Thần cấp đáng kể giữa hai bên, thậm chí một phát trúng đầu, xuyên vào sọ não vẫn có thể sẽ để cho hắn ta sống sót thêm vài giây. Mà đó là trong trường hợp phát đạn của cậu thật sự đâm thủng nổi hộp sọ của hắn ta.
Thế nên, viên đạn mà Kull bắn ra, mục đích chủ yếu là gây cho đối phương các trạng thái bất lợi. Cậu không cần thời gian của trạng thái kéo dài được quá lâu, vài ba giây đã đủ.
Rồi cứ thế, ngón tay của Kull nhẹ bóp cò. Từ họng súng lập tức phóng ra một viên đạn màu xanh xám bay về trước, nhào thẳng tới dưới cổ mục tiêu. Vị trí ấy hẳn không cần phải lo về việc có gây sát thương hay không nữa, mà hiệu quả tin chắc cũng là vượt trội. Lại nói, cậu cũng chẳng phải lần chọn phương án này.
Trúng đạn, tay xạ thủ liền mở bừng mắt, phản xạ vô cùng nhanh nhạy, lập tức một tay ôm cổ, một tay nâng súng muốn phản kích. Hắn ta thậm chí còn cố gắng kêu lên mấy tiếng không rõ ràng như muốn báo hiệu cho đồng đội. Chỉ tiếc là chỗ này đã không cho phép có âm thanh truyền đi. Ngay cả các loại vật dụng truyền tin còn khó sử dụng được nữa là.
Dù vậy, Kull không chủ quan. Cậu chiếm được ưu thế liền nhào về trước, sử dụng chính con dao đã kết liễu nữ ma pháp sư để công kích vào những vị trí hiểm yếu trên người tay xạ thủ. Hắn ta vùng vẫy, cố chống trả nhưng dưới sức ảnh hưởng ngày càng lớn đến từ c·hất đ·ộc gây t·ê l·iệt, trạng thái làm chậm và nhiều thứ khác nữa, trông chẳng khác gì đang quờ quạng lung tung.
Đến cùng, vẫn là có chút phiền phức. Kull phải tới nhát đâm thứ sáu mới kết liễu được đối phương, làm mất không ít thời gian. Cậu vội vàng kiểm tra xung quanh thông qua kỹ năng ‘Lĩnh vực’ và mấy món đồ đã sắp đặt từ trước, xác nhận rằng chưa có gì đáng lo ngại thì mới tạm an tâm.
Xong việc, Kull nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hiện tại đã giải quyết xong hai mục tiêu, nhưng chẳng có ai trong số đó là nằm trong danh sách mà nhiệm vụ yêu cầu.
Vậy lại chẳng ảnh hưởng tới bước tiếp theo của Kull. Vốn từ đầu, cậu đã xác định rằng phải hạ sát toàn đội. Dù cho hai đối tượng đầu tiên có lập tức khiến nhiệm vụ hoàn thành đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ vui vẻ đi g·iết nốt năm thành viên còn lại. Nghĩ đến, mọi người hẳn cũng là mong muốn c·hết cùng nhau hơn, đỡ phải kiếm cớ giải thích vì sao mình còn sống với phía trên, kết cục có khi còn tệ hơn giờ nhiều.
Mục tiêu tiếp theo của Kull, trong phòng đơn, cũng là một xạ thủ. Đối phương lần này tính cảnh giác kém hơn tên vừa rồi, nằm ngủ xem ra rất là ngon giấc.
Dù vậy, Kull vẫn thực hiện y nguyên cách thức đã dùng trước đấy. Có điều để cậu bất ngờ là tay xạ thủ trúng phát đạn thì nằm im lìm luôn, chừng như càng chìm sâu hơn vào giấc ngủ, chẳng chút nào phản ứng.
Tình huống lạ thường trông có vẻ là chuyện tốt ấy lại khiến Kull dè chừng, trong phút chốc còn nghĩ tới việc chuyển sang kế hoạch t·ấn c·ông trực diện.
Nhưng mà, tay xạ thủ thật sự đã ngủ rất ngon. Giấc ngủ này của hắn ta, hẳn là sẽ kéo dài tới tận vài ngày nữa đi, khi mà tỉnh dậy sẽ thấy bản thân đang ở một điểm tái sinh nào đấy.