Chương 492: Đuổi giết
Kull sau đó tìm đường trở về nhà trọ. Đêm nay đã chẳng còn việc gì để cậu phải bận tâm nữa.
Thế nhưng, khi Kull đi được nửa đường, cậu lại chợt nhận được một tín hiệu đặc thù truyền tới. Điều này khiến cậu ngạc nhiên, cũng có chút bất đắc dĩ. Đêm nay xem ra vẫn chưa thể cứ vậy mà kết thúc được.
Tín hiệu vừa rồi, chính là đến từ một chiếc bẫy Kull đã đặt ở căn nhà trọ nơi mà vụ á·m s·át diễn ra. Đối phương có hai người, và có vẻ đang vội vã chạy đi. Hai kẻ đó, không ai khác hơn là thuật sư và y thuật sư thuộc tổ đội bảy người mà tên giả dạng nhân viên kia đã cố bảo vệ.
Bọn họ hẳn là đã nhận được tin báo từ hai người đồng đội còn lại, liền tranh thủ rời thành Tailor trong đêm. Thuật sư và y thuật sư may mắn thoát nạn là một chuyện, họ vẫn không thể cứ thế từ bỏ trách nhiệm của mình. Huống hồ chi, đối phương chưa chắc gì đã biết về vụ việc.
Nghĩ rồi, Kull đạp chân, chuyển hướng, đồng thời kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình. Cậu giờ cần đánh nhanh thắng nhanh, tránh có sự tình ngoài ý muốn xảy ra.
Kì thực, quyết định này của Kull là rất mạo hiểm. Cậu hiện tại đang hành động không nằm trong phạm vi nhiệm vụ mà người kia đưa cho, tức là nếu có chuyện gì xảy ra, cậu phải tự chịu trách nhiệm.
Thế nhưng là, Kull chẳng thể dễ dàng từ bỏ cơ hội tốt đến vậy. Lại nói, dùng phương thức này để gián tiếp cảnh cáo ông ta một hồi cũng là không tệ.
Dựa trên tín hiệu nhận được, Kull chỉ có thể phần nào dự đoán hướng di chuyển của đối phương. Tuy nhiên, với hiểu biết của cậu về khu vực quanh cổng thành phía nam này, họ là chẳng có bao nhiêu con đường để lựa chọn cả. Kết hợp với kỹ năng ‘Lĩnh vực’ Kull tự tin rằng hai con mồi ấy đã nằm chắc trong lòng bàn tay của mình.
Quả như vậy, thậm chí còn là sớm hơn Kull dự tính, mục tiêu mà cậu nhắm tới chẳng mấy chốc đã rơi vào trong tầm của vùng lĩnh vực vừa mở ra.
Hai bóng người vội vàng chạy đi trong đêm, khoác lên hai lớp áo màu đen dày cộm chừng có khả năng ngăn chặn dò xét. Kull mặc dù không thể trực tiếp tra ra đối phương là ai, nhưng dựa trên những dữ kiện có được cho tới giờ, hẳn là không sai được.
Kull chạy theo với tốc độ không nhanh hơn mục tiêu của mình là bao. Cậu cần từ từ tiếp cận đối phương, cũng như phải xác nhận xung quanh không tồn tại mối lo ngại nào.
Dù vậy, quan trọng hơn cả vẫn là không thể để họ kịp chạy tới cổng thành. Đối phương khả năng cao là muốn rời đi trong im lặng nên mới không dùng xe, nhưng ra đến bên ngoài, khó mà đảm bảo rằng họ không có ai tiếp ứng. Từ đây tới thành Junil vốn không phải là một đoạn đường ngắn, còn chưa kể đến hàng đống quái nguy hiểm xuất hiện về đêm.
Kull tiếp tục mở rộng vùng lĩnh vực. Cậu cho tới giờ vẫn chưa phát hiện có gì đáng lo ngại. Đối phương xem ra là chỉ đơn giản đang chạy đi, không có mưu tính gì khác. Nghĩ đến. cậu rõ ràng là đa nghi quá mức. Nếu tồn tại kẻ khác xung quanh hỗ trợ hai người họ thì đã chẳng cần phải dùng phương thức chạy trốn trong im lặng làm chi. Ngược lại, nếu là nhằm vào cậu thì hoàn toàn không có khả năng, cùng lắm là e sợ kẻ đứng sau chưa chịu từ bỏ.
Vậy nên, bước chân của Kull liền trở nên thoăn thoắt, tốc độ theo đó được tăng cường không ít. Cậu giờ thậm chí kích hoạt luôn cả kỹ năng ‘Lao đi’ và ‘Bứt tốc’ không cho phép mục tiêu của mình đi thêm bao xa nữa.
Bất chợt, hai bóng người ngừng lại. Kull chẳng lấy đó làm ngạc nhiên, cậu biết nếu mình vận dụng tốc độ cao nhất tìm đến đối phương, bị phát hiện sẽ chỉ là sớm hay muộn. Tới bây giờ, đã tính là có chút thuận lợi rồi.
– Là ngươi?
Chất giọng nam hơi khàn của một người đàn ông đã có tuổi vang lên. Đó hẳn thuộc về dáng người cao hơn, giờ đang đứng che chắn cho dáng người còn lại nép sau mình.
Kull từ tốn bước tới. Khoảng cách giữa hai bên lúc này chỉ có chừng hai mươi mét, không tính quá gần, nhưng đủ để ngăn chặn bất kì kẻ nào chạy thoát.
– Ai cơ?
Kull hỏi lại. Cậu tuyệt đối không tin là đối phương có thể nhận ra mình. Hắn ta thậm chí còn chưa phải đối diện với lưỡi dao của cậu. Lời vừa rồi hẳn là có dụng ý khác.
– Bỏ qua bọn ta, thế nào?
Đối phương có lẽ là đang cố tình kéo dài thời gian, Kull đoán như vậy. Dù sao hai người họ muốn rời đi là phải có người tiếp ứng, chỉ là giờ chưa kịp xuất hiện mà thôi.
– Tại sao muốn như vậy? Tôi được lợi gì?
Kull thắc mắc. Cậu tò mò muốn biết người đàn ông định làm gì tiếp theo. Vùng lĩnh vực của cậu đã sớm phủ rộng khu vực này, và vẫn chưa phát hiện có gì bất thường. Lại nói, cậu tự tin chính mình nếu rơi vào thế yếu, thoát đi là không ai có thể cản được.
– Lợi không có. – người đàn ông đáp – Ta biết kẻ như người không gì có thể thỏa mãn được. Chỉ có mối đe dọa đủ lớn mới khiến ngươi chùn bước.
– Ông như rất hiểu tôi? – Kull thốt, giọng có ý châm chọc.
Người đàn ông không có vẻ để tâm tới lời của Kull, chỉ bảo:
– Tin ta. Mục tiêu ngươi đang nhắm vào này, ngươi không gánh nổi hậu quả.
Kull nhướn mày. Cậu đã từng g·iết qua rất nhiều đối tượng, hiển nhiên cũng từng nghe qua không ít lời giống như trên. Tuy nhiên, lời cất ra từ người đàn ông này, nghe cảm giác rất khác. Ông ta không xin tha, càng không cầu mong sự thấu hiểu, mà đơn thuần chỉ đang cảnh báo.
Hơn hết là, Kull cảm nhận được đối phương thật sự e ngại cậu. Không có nhiều người dám chắc về năng lực g·iết chóc của cậu trước khi ranh giới của sống và c·hết hiện ra dưới chân họ. Huống hồ chi, Thần cấp của ông ta, lẫn người đang đứng phía sau ấy, đều không hề thấp.
– Nếu như nói về hậu quả, thì tốt nhất ông nên bày ra cho tôi thấy. Thế, tất nhiên là thuyết phục hơn.
Kull vẻ hời hợt đáp. Cậu không định chỉ vì vài lời của đối phương mà thu tay về. Việc cậu xuất hiện ở đây, ngay trước mặt họ đã xác định rõ một điều rằng một trận đánh sống mái phải diễn ra. Không nhất định là có n·gười c·hết, nhưng thường là chẳng tránh khỏi.
Người đàn ông nghe vậy thì lựa chọn không nhiều lời với Kull nữa, quay sang nói nhỏ gì đó với người phía sau. Mặc kệ đối phương nói có nhỏ đến mức nào, cậu là vẫn có thể nghe được.
– Cô chủ, người có cơ hội thì chạy thẳng cổng thành, ngay lập tức sẽ có người tiếp ứng.
– Không thể. Ông với ta cùng đi.
– Kẻ này không tầm thường. Nếu có thể sớm tránh thoát nanh vuốt của hắn ta, tôi nhất định sẽ đuổi theo ngay, cô chủ không cần lo lắng.
Vài lời kế tiếp nữa, Kull liền không quan tâm. Đến cuối cùng, kết quả cũng chỉ là dáng người nhỏ hơn chạy đi mà thôi.
Còn lại người đàn ông đứng đối mặt với Kull, ông ta liền lấy ra một cặp liềm trông cấp độ và phẩm chất có lẽ là không tệ, ít nhất cũng phải ‘Tinh anh’. Bản thân là một thuật sư, quả thật là bất ngờ khi giờ lại định cận chiến.
Kull thấy đối phương đã sẵn sàng, cũng chẳng chần chừ thêm, nghiêng người, sải chân lao đến với tốc độ vượt trội. Cậu cần sớm giải quyết chuyện này.
Người đàn ông không chút nao núng nhảy bổ tới, cắm xuống hai chiếc liềm của mình. Đối diện đòn t·ấn c·ông, Kull mơ hồ cảm nhận được một cơn ớn lạnh ở hai bên vai, như thể báo hiệu rằng chúng đang gặp nguy hiểm.
Chỉ là, Kull không đón đỡ đòn t·ấn c·ông ấy. Cậu khéo léo lách người, kích hoạt kỹ năng ‘Lao đi’ và ‘Bứt tốc’ một lần nữa, tránh thoát đi.
Người đàn ông quay sang, muốn chạy theo lại bị ném một khúc gỗ đến trước người, còn chưa kịp phản ứng thì khúc gỗ đã p·hát n·ổ tạo ra một đám khói cay xè. Nhưng như thế là không đủ để ngăn cản đối phương. Ông ta nhanh tay kích hoạt một tấm bùa làm phủ lên mình một lớp màn mỏng, vô hiệu hóa hoàn toàn tác dụng của đám khói.
Rồi cứ thế, người đàn ông sải bước lao về trước, muốn lần nữa công kích Kull. Tiếc là ông ta còn chưa bước ra đến bước thứ ba thì đôi chân đã không còn di chuyển được nữa. Chúng giờ đã bị kẹp lấy bởi hai cặp hàm bằng kim loại, chẳng gây được nhiều sát thương, nhưng sức nặng thì đến cả đối tượng vượt trên Thần cấp 15 cũng khó mà chịu nổi.
Kull lúc này thì đã trên đường đuổi theo dáng người nhỏ hơn kia. Cậu từ đầu là muốn hạ sát cả hai mục tiêu, vậy thì kẻ bỏ chạy lại còn kém trong khoản chiến đấu tất nhiên là nên bị nhắm tới trước. Cậu đến cùng là sát thủ, không phải đấu sĩ.
Tính ra, tốc độ của đối phương cũng là chậm. Kull chẳng mất bao lâu đã có thể bắt kịp dáng người đang hớt hải chạy đi ấy.
Y thuật sư, thông thường là không có khả năng đánh trả. Họ thường đầu tư mọi thứ cho năng lực chữa trị và hỗ trợ của mình. Những y thuật sư có chút thành tựu về mặt chiến đấu thì chẳng nghi ngờ gì là yếu kém, chữa trị và hỗ trợ không tốt nên mới cần phải bù lại.
Tuy nhiên, trông thấy một thuật sư chiến đấu như một đấu sĩ vừa rồi, Kull không dám xem nhẹ y thuật sư này. Đâu ai dám chắc rằng đối phương sẽ không đột nhiên lấy ra một khẩu tiểu liên và nã liên tục vào cậu.
Nhưng là đến cùng, chuyện đó cũng không có xảy ra. Kull dễ dàng tiếp cận mục tiêu, đánh ra một tấm bùa khiến chuyển động và phản xạ của đối phương chậm lại, sau đấy lách người đến phía bên cạnh, nắm chắc cán dao đâm ngay vào hông, một nhátcắm sâu đến gần hai tấc.
Có tiếng kêu thé cất lên, nhưng rất nhanh liền im bặt. Nghe giọng, đối phương hẳn là một cô gái. Cô ta rõ ràng là nhận phải sát thương rất lớn, thế mà chẳng có chút biểu hiện e ngại nào, chỉ đơn giản tránh sang một bên, ném ra một miếng ngọc rồi tiếp tục chạy.
Kull khựng lại trong giây lát, vẻ dè chừng nhìn lấy miếng ngọc rơi trên đất rồi nảy lên, chuẩn bị sẵn tinh thần phản kháng. Thế nhưng, để cậu khó hiểu là chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đó trông như chỉ là một miếng ngọc bình thường.