Chương 552: Trong mưa
Tình hình thực tế, Turan tò mò không hiểu vì sao năng lực cảm nhận linh và hồn của mình lại đột ngột có sự cải thiện, còn là rất lớn. Nó đã từng cố gắng rất nhiều, và biết rằng chuyện này là không bình thường. Theo tiến độ trước đó, nó dù có dồn hết sức cho việc rèn luyện hệ linh và hồn thì cũng phải mất ít nhất một năm trời mới may ra có thể đạt tới đẳng cấp này.
Đây lại chẳng liên quan đến việc học kỹ năng ‘Gọi hồn’. Cùng chung nền tảng, nhưng phương hướng phát triển của hai thứ này là khác nhau. Cảm nhận tốt, không có nghĩa là việc học kỹ năng sẽ tốt, nhiều lắm là thuận lợi thêm một chút mà thôi; và điều ngược lại cũng đúng. Tất cả, còn phải nhờ vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó, và trải nghiệm thực tế nữa.
Chẳng biết do đâu, Turan chợt nghĩ đến món quà mà tên Tử thần Sứ đồ nó gặp trong phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ đã từng nhắc tới. Sự liên quan hẳn là có, còn cụ thể thì nó vẫn chưa thể xác định.
“Thần c·hết. Linh và hồn.”
Turan nói thầm. Quả thật là nếu muốn đi theo con đường của một Tử thần Sứ đồ, am hiểu linh và hồn là điều tất yếu. Món quà như thế này, xem ra là rất phù hợp để một vị tiền bối dành tặng cho người mới như nó.
Turan bất giác thở dài một hơi. Nó lại chẳng muốn đi theo con đường ấy, cho tới giờ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Tình hình phát triển theo chiều hướng hiện tại, có khi qua vài năm, nó chẳng biết bao giờ đã biến thành một Tử thần Sứ đồ rồi.
Tốt hay xấu, Turan không tiện đánh giá. Nó bây giờ chỉ đơn giản là không mong muốn. Thần Syrathr, hẳn là có thể giúp chút gì đó đi.
Bỏ những suy nghĩ ấy sang bên, Turan đưa mắt nhìn về trước, quan sát trận chiến đã dần đi đến hồi kết.
Darmil hét lớn một tiếng, nhảy bổ vào một con Tinh linh mưa vừa mới xuất hiện trở lại sau khi bị Kull ném tới một quả lựu đạn gây nhiễu rồi kích nổ. Sự gây nhiễu đặc biệt có hiệu quả đối với các tinh linh, nhưng thời gian hiệu quả rất ngắn, hoàn toàn khác biệt so với tác dụng ngăn chặn du hành giả thi triển ma pháp hay bùa chú.
Darmil lại chỉ cần một khoảng thời gian ít ỏi như thế là đủ. Thanh đại kiếm của cậu ta vung xuống, dễ dàng cắt qua người con quái, từ đó xé toạc mọi thứ, làm nước vung ra ồ ạt như thể một cơn sóng vừa đập tới.
Con Tinh linh mưa vậy mà còn chưa có c·hết, phải chờ đến khi Kull bất ngờ xuất hiện đâm một nhát dao vào hình bóng lờ mờ đang cố gắng lùi ra sau thì mới khiến con quái tan biến thành vô vàn những đốm sáng li ti.
– Uầy. Mệt c·hết được.
Kull thốt lên, đưa tay lau đi không biết là nước mưa hay mồ hôi đã ướt đẫm khuôn mặt mình. Nguyên khí của cậu ta tiêu tốn cho trận chiến ngắn ngủi này tương đối nhiều hơn bình thường, chủ yếu là do các đòn t·ấn c·ông thông thường đều không có tác dụng.
Mặt khác, Kull cũng đã sử dụng không ít vật phẩm tiêu hao cho trận đánh. Nếu nhận định một cách tổng quan, thật sự là không đáng chút nào. Chắc cũng chỉ có Darmil là thích thú với mấy trận chiến đặc thù như thế này.
– Turan. Tôi vừa làm tốt chứ?
Darmil cất tiếng hỏi, vẻ háo hức. Cậu ta còn chẳng thèm để ý tới toàn bộ cơ thể đã ướt sũng hết của mình. Phải biết, đó là bao gồm cả tác động của kỹ năng ‘Xâm nhiễm’ đến từ bọn quái Tinh linh mưa, khiến cho du hành giả trải qua chẳng chút nào dễ chịu.
Turan không thể đánh giá là tốt, ít nhất là khi xét về độ hiệu quả. Tuy nhiên, khó mà đánh giá Darmil theo cách thông thường. Cậu ta sẽ luôn chiến đấu như vậy, và chiến thắng, đến mức có muốn xác định đâu là giới hạn cũng chẳng được.
Có điều, thực tế thì Darmil đã từng thất bại. Không ai khác hơn chính Turan là người đã đánh bại cậu ta. Nhưng nghĩ lại thì, nó đã phải dùng đến lời cầu khấn ‘Máu bạc’ nên cũng là có chút bất công, chẳng khác nào đang bắt một du hành giả phải đối đầu với kẻ vượt trên mình cả chục Thần cấp.
Nên biết rằng, không giống như Turan, người cầu khấn luôn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi thực hiện một lời cầu khấn, vì điều đó chẳng những tác động đến kết quả trận chiến, mà còn ảnh hưởng đến thái độ của vị thần. Nếu sử dụng một cách cẩu thả, thiếu đi sự kính trọng cần thiết, hay chỉ đơn giản là khiến vị thần không vui, sẽ khiến cho sau này rất khó mà lại thực hiện.
Chính bản thân Turan khi cất lời cầu khấn đến thần Zizra cũng đã lo lắng đến điều ấy. Nhưng đối phương cũng đã đáp lại, không rõ lý do là gì. Như lời thần Syrathr đã nói thì đó là một thử thách, trong lòng Turan lại chẳng dám tin tưởng.
Do đó, ở thành Junil vừa nãy, Turan đã thử gửi lời thỉnh cầu phán định có tội hay không đến cho thần Zizra. Đối phương phản hồi, kèm theo uy thế nên có của một đức Chính thần, hoàn toàn ngoài ý muốn của nó. Trong lịch sử, cũng chỉ có trong những nghi thức hoàng gia thì chuyện như thế mới xảy ra thôi. Nếu không thì đám người thuộc đội an ninh cũng đã chẳng tin tưởng Turan đến mức tuyệt đối vậy.
“Thần Syrathr sẽ nghĩ gì?”
Turan thầm thắc mắc. Thần Syrathr trước đấy có vẻ không vui lắm khi Turan cất lời cầu khấn đến thần Zizra. Bây giờ, nó thậm chí còn lựa chọn vị thần ấy để làm hậu thuẫn cho mình thay vì cô ta, có khi còn khiến cho thành điên tiết.
Hoặc là không. Suy nghĩ của một Chính thần, một tên du hành giả nhỏ nhoi như Turan mà đi suy đoán thật chẳng khác gì đang kể một câu chuyện cười cả. Nó chỉ nên cố tìm kiếm chút lợi ích cho mình trong hàng đống biến cố là tốt rồi.
Nhưng mà đến cùng, Turan không cho quyết định của mình là sai lầm. Thần Zizra sẽ là bước đầu tiên để nó định hình bản thân trên bàn cờ giữa các Chính thần với nhau. Thoát ra được khỏi sự kiểm soát có thể là điều xa xỉ, trở nên có giá trị hơn lại không giống. Sống với đúng thân phận một quân cờ, nghe thật chua chát, nhưng cũng là niềm hạnh phúc với một kẻ trân trọng sự sống hơn hết thảy như Turan.
– Turan?
Darmil cất tiếng gọi, đánh thức Turan khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu ta có vẻ đã chờ khá lâu rồi mới dám lên tiếng.
Trời đổ mưa như trút nước. Turan giờ khó mà nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ cần nhằm hờ mắt lại, tập trung, nó sẽ có thể thấy rõ ràng những chỉnh thể linh hồn đang tồn tại.
– Ừm. Xin lỗi. Chúng ta đi tiếp thôi.
Turan đáp. Nó vừa định quay người trở lại xe thì Kull đã bảo:
– Không tốt đâu, đội trưởng. Bọn quái một lần nữa tìm tới chúng ta rồi. Còn đông hơn trước.
Turan theo phản xạ nhìn sang, cười nhạt. Nó đúng là mất cảnh giác. Nếu nó đã có thể thấy được những chỉnh thể linh hồn, thì tất nhiên đó là quái xuất hiện. Nó gần như còn quên mất rằng bản thân đang ở giữa một khu vực săn g·iết quái.
– Để tôi thử xem.
Turan cất tiếng, hướng về trước bước tới.
Thấy vậy, Darmil và Kull liền hiểu ý tránh sang bên. Hai người họ biết đội trưởng của mình muốn thể hiện một hồi. Đây kì thực mà nói thật sự là không gì tốt hơn. Cả hai đã luôn muốn quan sát màn trình diễn của đội trưởng, chỉ là đồng thời lại không dám đối mặt với thực tế về chênh lệch giữa hai bên.
Turan lấy ra khẩu súng Mabatum, kiểm tra sơ qua tình trạng, xác nhận không có vấn đề gì thì mới chĩa về trước, nhắm thẳng vào một chỉnh thể linh hồn đang hiển hiện. Nó chẳng rõ chủng quái đó là gì, chỉ có Kull mới dám xác định chắc chắn. Nhưng điều đấy không hề quan trọng vào lúc này.
Vận chuyển nguyên khí, tập trung tinh thần, cảm nhận linh và hồn. Turan lần lượt thực hiện từng thao tác một một cách nhanh chóng. Nó vốn không vội, nhưng mọi thứ lại cứ diễn ra thật trơn tru, hoàn toàn nằm trong kiểm soát.
Cuối cùng, từ miệng khẩu súng Mabatum, một viên đạn lao ra với những tia sáng màu trắng nhạt có chút ánh vàng vây lấy xung quanh.
Âm thanh âm vang trong trẻo vang lên át hết cả tiếng mưa, đâm thẳng vào tâm trí của bất kì ai đang ở đây. Rồi ngay khi viên đạn bay đi trông như một tia sáng xuyên qua chỉnh thể linh hồn mà Turan cảm nhận được, tiếng động như kim loại gãy vỡ chợt phát ra, kèm theo đó là tiếng kêu rít đầy đau đớn.
Rùng mình. Turan cảm nhận được Thần tinh đang trôi vào trong cơ thể. Nó dễ dàng hạ sát được mục tiêu, không ngoài dự đoán.
Cứ thế, Turan tiếp tục nổ súng. Thao tác của nó mỗi lúc một thành thục và độ chính xác cũng được tăng cao, đến vài con quái cuối cùng thậm chí còn không để cho đối phương có cơ hội để kêu lên được.
– Hoàn tất.
Turan thốt. Nó cất khẩu Mabatum đi, quay người, bước trở lại chỗ hai người đồng đội.
– Ôi. Thế này thật không công bằng đâu nha, đội trưởng! Cậu lúc nào cũng nhẹ nhàng giải quyết đám quái như thế sao?
Kull bắt đầu kêu ca. Cậu ta hiểu rằng để làm như Turan là rất khó, nhưng ấn tượng đến mức này thật sự là gây chấn động. Sức sát thương lớn, độ chính xác cao, bất kể tình hình thời tiết, lại còn giải quyết một cách nhanh gọn, đây hoàn toàn không phải là một du hành giả có thể làm được, dù cho Thần cấp có chênh lệch thêm một vài bậc đi chăng nữa.
Hoặc là, bản thân Kull và Darmil quá yếu. Hai người họ đương nhiên sẽ không đi suy nghĩ theo hướng ấy. Đó chẳng khác gì tự làm nhục mình.
– Turan! Dạy cho tôi với. Làm như cậu ấy.
Darmil hào hứng hô lên. Cậu ta dường như quên mất luôn rằng bản thân là một đấu sĩ, giờ lại học đòi dùng súng.
– Đừng có nổi khùng. – Turan mắng – Thứ này không hợp với cậu. Ham hố linh tinh thì đừng mong có thể bắt kịp tôi.
Nghe vậy, dáng vẻ của Darmil nhanh chóng biến thành ảo não. Nhưng mà, có thần Istrant mới biết cậu ta đang buồn vì sực nhận ra chênh lệch với đội trưởng hay chỉ vì bản thân bị từ chối dạy bắn súng.