Chương 557: Đấu kiếm
Jingur nhấc bước tiến về trước. Dáng người cao lớn của ông ta gây cho đối thủ một áp lực không hề nhỏ. Dù cho bây giờ chênh lệch Thần cấp giữa hai bên đã được cân bằng, có vài thứ vẫn còn chưa thay đổi.
Một kẻ từng bước một đạt đến địa vị hiện tại như Jingur, tất nhiên đã trải qua vô vàn thử thách, đối đầu với hàng đống chướng ngại, mạnh mẽ vượt qua. Thật khó mà hiểu nổi hà cớ gì ông ta nhất định phải thách đấu Turan. Đánh bại nó, vốn cũng đâu có gì đáng tự hào. Huống hồ chi, thắng hay bại vẫn còn chưa thể xác định.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng mười mét, Jingur mới dừng chân. Ông ta lấy ra thanh kiếm của mình, thứ v·ũ k·hí đã cùng chinh chiến qua không biết bao nhiêu năm, cả từ trước khi Đại Thánh Thế xảy ra đã sớm nổi tiếng. Quả thật là sẽ không nương tay.
Thanh kiếm dài hơn mét, có lưỡi dát mỏng về hai bên, thân lại khá dày. Không bàn về độ sắc bén, loại kiếm này dùng để đơn đấu có phần không phù hợp, ngược lại dùng để săn g·iết quái hoặc hòng gây sát thương lớn sẽ tốt hơn. Có lẽ là liên quan đến kiếm thuật của bản thân Jingur đi.
Lưỡi kiếm của chiến binh dũng mãnh, một cái tên khá bình thường cho món v·ũ k·hí đạt phẩm chất ‘Anh hùng’ cấp độ tối thiểu cũng phải là 20. Thông qua kỹ năng chủ đạo, Turan lập tức xác nhận thanh kiếm có cấp độ là 23, cực kì mạnh mẽ. Đây ở thời đại hiện giờ đã là khó có được rồi, càng chẳng nói tới việc thanh kiếm đã tồn tại từ trước Đại Thánh Thế. Quả là một thanh bảo kiếm.
Turan cười nhạt, có hơi xấu hổ lấy thanh kiếm của mình ra. Đó chỉ là một thanh kiếm cấp độ 15 và phẩm chất là ‘Tinh anh’ hoàn toàn chẳng đáng là gì khi so với của Jingur. Thậm chí, đến cả tên của thanh kiếm còn là không có, chỉ đơn thuần biết đến là kiếm Ahkian, theo như tên kim loại chính tạo thành nó.
“Mong rằng trận đấu sẽ không làm hỏng mất thanh kiếm.”
Turan nhủ thầm. Số tiền cần có để mua một thanh kiếm cấp độ 15 phẩm chất ‘Tinh anh’ là không hề nhỏ. Trận đấu này kể cả có thắng cũng chẳng mang lại cho nó chút tiền nào cả, nếu thanh kiếm bị hỏng, sẽ là trực tiếp chịu thua thiệt.
Vấn đề là đối đầu với một thanh kiếm vượt trên cả cấp độ lẫn phẩm chất, việc bị hỏng là tương đối dễ xảy ra. Thế nên Turan sẽ cần phải thật khéo léo vận dụng kỹ năng của mình để tránh đi điều đó. Trong tình huống xấu nhất, nó phải lập tức đổi một thanh kiếm khác trước khi mọi chuyện quá muộn, bất chấp rằng sẽ càng đặt bản thân vào vị thế yếu hơn nữa.
Trận đấu bắt đầu mà chẳng có một tín hiệu nào nổi lên, chỉ đơn thuần bằng việc nhận định đối thủ đã sẵn sàng.
Jingur là người ra đòn trước tiên. Ông ta đạp chân, phóng v·út tới với tốc độ đáng kinh ngạc, lại gần như chẳng gây ra chút tiếng động nào. Nếu không phải do thân hình đối phương cao lớn và thanh kiếm cũng có kích thước dễ dàng nhận biết, Turan có khi đã mất dấu ông ta. Chỉ cần một khoảnh khắc như thế đã quá đủ để nó gánh chịu sát thương chí mạng.
Đòn đánh là một nhát chém chéo từ trên xuống. Đây là một đòn cơ bản, không ẩn chứa bất kì kỹ thuật cao thâm nào.
Đáp lại, Turan vung kiếm sang ngang, hơi chếch lên một chút, nhắm thẳng vào lưỡi kiếm của đối phương. Đây cũng là một đòn cơ bản, thường phát huy hiệu quả tốt để chống đỡ thế công như của Jingur bây giờ.
Dĩ nhiên là Turan có thể lựa chọn tránh né. Nhưng đây vốn là một cơ hội tốt để nó đo lường sức mạnh của đối thủ. Nếu bỏ qua, tiếp theo gặp phải những đòn t·ấn c·ông phức tạp hơn, sẽ rất khó giải quyết.
Sự v·a c·hạm nhanh chóng xảy ra. Hai lưỡi kiếm đánh vào nhau làm văng ra những tia lửa, và chỉ trong chốc lát Turan đã có thể thấy được chênh lệch giữa hai bên.
Tay của Turan tê đi bởi rung động truyền đến từ thanh kiếm. Không chỉ thế, lưỡi kiếm của nó đã xuất hiện vết mẻ. Có điều, nó vẫn là thành công chống đỡ đòn đánh của đối phương.
Jingur sở hữu thuộc tính sức mạnh cực kì cao, Turan có thể xác định như vậy, kể cả khi ông ta đã giới hạn Thần cấp của mình. Đây có lẽ bao gồm cả điểm thuộc tính cộng thêm, thứ mà cho tới giờ Turan vẫn chưa quyết định nên dùng vào đâu.
Về tốc độ, hai bên hẳn là tương đương nhau. Vừa rồi, Jingur nhiều khả năng đã sử dụng một kỹ năng để gia tốc trong thời gian ngắn. Chênh lệch về kỹ năng khó mà bù đắp được, lại không hề bị ảnh hưởng quá nhiều từ việc giới hạn Thần cấp.
Vẻ mặt Jingur hiện lên sự tự tin thấy rõ sau đòn vừa rồi. Ông ta lập tức nâng kiếm, thừa thế tung ra đòn kế tiếp.
Lại là một nhát chém cơ bản, nhưng sức mạnh chứa đựng trong đòn đánh đã được tăng thêm đáng kể. Turan không nhất định có thể đỡ được, và một điều chắc chắn là thanh kiếm của nó sẽ mau chóng bị hỏng nếu cố gắng.
Vậy nên, Turan lựa chọn tránh né. Một nhát kiếm với sức mạnh quá lớn sẽ khó mà chuyển hướng được sau khi đã tung ra, càng chẳng có cách nào thu hồi. Không phải ai cũng như Darmil, luôn có thể thực hiện những đòn t·ấn c·ông không hợp lẽ thường.
Cú lách người kết hợp với kỹ năng ‘Tránh né’ của Turan vừa đủ để nó đạt được mục đích, nhưng ưu thế thì hoàn toàn không chiếm nổi. Jingur sau nhát chém của mình đã vội nhấc chân di chuyển sang bên một khoảng nhỏ, khiến nó không tìm được sơ hở của đối phương mà công kích.
Do đó, quyền chủ động vẫn thuộc về Jingur. Ông ta hơi nghiêng người, vung kiếm. Lần này là một nhát chém ngang.
Chém ngang có độ phủ rất lớn, gần như không cách nào tránh né được, tốt nhất nên lùi về sau giữ khoảng cách. Việc ngả người hạ thấp cơ thể hay cả nhảy lên đều sẽ tạo cơ hội cho đối thủ ra đòn chí mạng. Hành động mạo hiểm như thế chỉ phù hợp với những ai có dáng người nhỏ và có ưu thế vượt trội về tốc độ mà thôi.
Turan lựa chọn lùi về sau. Nó cũng chẳng phải đang bị dồn ép vào chân tường.
Jingur như đoán trước được điều đó, nhát chém ngang còn chưa hoàn toàn kết thúc thì đã sải bước, tiếp tục tung ra một đòn chém ngang nữa.
Turan lại lùi. Đối phương có thể tùy ý truy đuổi theo cách này, nó không sợ. So về thể lực và nguyên khí tiêu hao, không cần nghĩ cũng biết được là ai tiêu tốn nhiều hơn.
Đến nhát chém ngang thứ tư, Turan không khỏi nhướn mày, lấy làm lạ. Đòn đánh của Jingur đã nhanh hơn, mặc dù không quá nhiều, nhưng vẫn là có.
“Kỹ năng?”
Turan chợt nghĩ, trong lòng nổi lên chút cảm giác buồn bực. Chênh lệch về kỹ năng mà hai bên sở hữu, thật sự là khó mà bù đắp.
Thế rồi, Turan quyết định phản công. Nó dồn một lượng lớn nguyên khí vào kỹ năng ‘Chống đỡ’ của mình, lại nhắm ngay khi lưỡi kiếm của Jingur vừa đến gần mình thì vung kiếm.
Hiệu quả là có. Thế công của vị quân đoàn trưởng bị chững lại, dù chỉ trong chốc lát nhưng hoàn toàn đủ để làm ra chuyển biến.
Turan nhấc chân, rướn người, bổ một nhát từ trên xuống.
Tự tin với sức mạnh của bản thân, Jingur vung kiếm chống đỡ. Va chạm lần này, phần thắng thuộc về Turan. Có điều, nguyên khí của nó cũng bị tiêu hao không ít. Chỉ mong thanh kiếm không bị hư hại quá nhiều.
Tận dụng lợi thế, Turan tung thêm một nhát kiếm nữa, chéo sang bên.
Jingur lại đỡ. Ông ta không cảm thấy mình sẽ thua được.
Nhát kiếm thứ ba rồi cũng rơi xuống. Jingur tiếp tục đỡ, hơi dồn lực hòng tìm cơ hội phản công, nhưng thất bại.
Turan mỉm cười. Nó cảm thấy thật hưng phấn. Đối thủ càng mạnh, càng kích thích chiến ý bản thân. Nó muốn chiến thắng.
Nhát kiếm thứ tư lại tăng thêm sức mạnh, vừa đủ để nỗ lực chống đỡ của Jingur không tạo ra được hiệu quả mong muốn. Cứ thế, đến nhát thứ năm rồi thứ sáu.
Turan dần nắm bắt được lực lượng mà đối thủ của mình sở hữu, bao gồm sức mạnh, tốc độ và cả kỹ thuật. Đây chưa thể là toàn bộ của đối phương, nhưng hẳn cũng là phần lớn. Còn lại, đều là những kỹ năng chưa được thi triển ra.
Trong trận đấu kiếm này, hai bên ngầm hiểu rằng sẽ không được phép sử dụng những kỹ năng không thuộc về dùng kiếm, như là ‘Cào’ và ‘Đấm mạnh’ hay ‘Gây choáng’ và ‘Di vật’. Ngược lại, kỹ năng giúp bổ sung lực lượng cho đòn đánh, để tránh né và di chuyển, hay cả tăng tốc sau mỗi đòn đánh nối tiếp nhau như Jingur đều là hợp lệ.
Vậy nên, Turan tất nhiên là đang chịu thiệt. Nó chẳng sở hữu bao nhiêu kỹ năng, đều toàn dựa vào kỹ thuật dùng kiếm và vận dụng nguyên khí của bản thân mà bù đắp. Ngược lại, Jingur rất có thể còn chưa tung ra những kỹ năng mạnh mẽ nhất của mình.
Kiếm của Turan đánh tới lần thứ chín. Sức mạnh của nhát kiếm này đã đạt tới mức khiến Jingur e ngại, lựa chọn tránh né.
Turan lập tức theo sát, vung kiếm chém ngang. Đối thủ của nó buộc phải lùi về sau.
Turan chỉ chờ có thế, hơi thu người, co chân lại, rồi bất ngờ lao đến, khuỷu tay thì dần kéo ra sau, chuẩn bị cho một cú đâm kiếm đầy uy lực.
Jingur nhăn mày, trừng mắt. Ông ta biết chính mình không thể né, nhưng cũng không có nghĩa là đã thất thủ. Bằng cách rướn người và tung một nhát kiếm chém lên với toàn bộ sức mạnh có thể của mình, đòn đánh tạo ra đã làm chệch hướng cú đâm của Turan đi một chút, khiến nó chỉ có thể gây được một vết dài và hơi sâu trên lớp giáp của Jingur.
Lượt này, Turan thắng. Nhưng để cho ra kết quả trận đấu thì còn chưa đủ.