Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 560: Đường hành lang vô tận




Chương 560: Đường hành lang vô tận

Nhờ vào sự chỉ dẫn từ miếng ngọc đính kèm cùng bức thư, Darmil chẳng mấy khó khăn tìm được đến chỗ hẹn gặp. Đó một căn nhà cỡ trung, nằm ở cuối một con đường tối om om, đến cả mấy ngọn đèn dọc dường cũng đều hỏng cả. Có điều, riêng căn nhà vẫn sáng bừng giữa đêm, trở nên vô cùng nổi bật, như đang chào mừng vị khách quý tìm đến.

Cửa nhà không khóa. Darmil bước tới trước, do dự trong giây lát mới đưa tay tóm lấy nắm cửa, đẩy nhẹ vào. Thật sự là bồi hồi.

Bên trong trống trơn, hay nói đúng hơn thì đó là một đường hành lang dài như vô tận. Darmil hít sâu một hơi rồi thở ra. Cô chị gái của nó lại định bày trò nữa rồi.

Không nghĩ ngợi nhiều thêm, Darmil bắt đầu nhấc chân tiến về trước. Cánh cửa phía sau lưng nó vừa bước qua liền biến mất đi, và tất nhiên chẳng để lại một lối thoát nào.

Ánh đèn mờ nhạt, khiến cả không gian như nhuộm lên một màu xám xịt, đầy u ám. Có điều, ở phía xa, dễ dàng có thể thấy được ánh sáng chói lòa ở cuối con đường, thật khiến người ta hướng tới.

Darmil nhớ lần cuối cùng mình đi trên đường hành lang này đã là ba năm về trước. Khi ấy, Đại Thánh Thế vừa xảy ra không lâu, cả nhà tổ chức một buổi tiệc mừng chẳng vì lý do gì hết. Nhưng khi nó đến nơi thì lại lọt vào nơi như thế này, sau đó mới biết được là do người trong nhà sắp xếp.

Đường hành lang, càng đi về trước, cơ thể sẽ phải gánh chịu một loại áp lực vô hình càng nặng thêm. Darmil không rõ áp lực đó là gì, và vì sao bản thân cần phải đi qua. Có lẽ cũng chỉ là một màn giải trí góp vui cho bữa tiệc thôi.

Vậy nên Darmil mới cho rằng chị Alique đang bày trò. E là giờ chị ấy đang trốn ở một góc nào đó mà quan sát một cách thích thú đi.

Darmil bước về trước đến bước thứ mười thì ngừng lại. Không phải là nó bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người đã quá sức chịu đựng hay gì, thậm chí còn là ngược lại.

Thật thoải mái. Nếu Darmil nhớ không lầm, ba năm trước, khi đi được vừa mới có năm bước, nó đã cảm thấy cả người nặng trĩu, như phải gánh lấy trên vai quả núi đến tận vài tấn rồi.

“Chẳng lẽ là do Thần cấp được nâng cao?”

Darmil chỉ có thể nghĩ đến lý do này. Dù sao thì nó đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, đặc biệt là lúc bản thân chỉ là một Nihr. Đương nhiên là không thể nào so sánh.

Nghĩ rồi, Darmil mỉm cười, vẻ tự tin hiện rõ. Trò chơi này của chị Alique, nó có thể giành được phần thắng. Đến lúc đấy, tha hồ mà trêu tức chị ta.

Tốc độ bước chân của Darmil dần tăng lên. Số bước chân nó đi được nhanh chóng tăng đến hai mươi rồi ba mươi bước.



Đi càng xa, đường hành lang cũng dần trở nên sáng sủa hơn, đã sớm không còn vẻ u ám ban đầu. Đặc biệt, khi đi tới bước chân thứ bốn mươi lăm, đường hành lang bất ngờ được nhuộm lên một màu xanh lục nhạt. Thứ màu sắc đó không quá rõ ràng, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khác biệt so với trước.

Đây cũng là lúc bước chân của Darmil chậm lại. Nó đã có thể cảm giác được áp lực đè lên vai mình. Mặc dù còn không tới mức đáng lo ngại, nhưng sự thay đổi ấy thật sự khiến nó bất an.

Phải biết, kết thúc của màn giải trí bằng đường hành lang ba năm trước, Darmil đã bị đè bẹp dí trên mặt đất, đến nghẹt thở, còn tưởng c·hết mất rồi cơ. Chỉ là khi giật mình tỉnh dậy thì đơn giản đang nằm trên sàn đá, ngay trước mặt mọi người trong nhà. Mọi thứ như là một giấc mộng vậy.

Hôm ấy, cả nhà đã được một bữa cười đùa vui vẻ, nhưng một cách mơ hồ, Darmil lại thấy được sự thất vọng, hụt hẫng lẫn với bi thương trôi nổi trong bầu không khí. Có lẽ, nó đã nên cố gắng tiến được xa hơn.

Năm mươi bước, sáu mươi bước, bảy mươi bước. Darmil từ tốn tiến lên. Sức nặng trên người trong vòng ba mươi bước kế tiếp chỉ tăng thêm đôi chút, hoàn toàn không giống với khi bước chân thứ bốn mươi sáu được cất ra. Đây hẳn là có ý nghĩa nào đấy.

Đến bước chân thứ chín mươi, Darmil khựng người lại. Nó có cảm tưởng rằng bước chân thứ chín mươi mốt sẽ không tầm thường. Đó rất có thể sẽ là điểm kết thúc.

Mặt khác, chỉ cần cẩn thận chú ý sẽ thấy được rằng đường hành lang bị nhuộm lên thứ màu sắc màu xanh lục đang dần có sự chuyển biến, đã nhiễm lấy một ít ánh sáng màu xanh lam nhạt. Darmil có ngốc hay không thì nó vẫn cảm nhận được sự thay đổi không thể xem nhẹ ấy.

Có điều, dù là chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Darmil cũng chỉ có một lựa chọn để làm ra mà thôi. Nó sẽ thành công tiến lên, hoặc gục ngã ở đây.

Sau một hồi do dự, Darmil rồi cũng nhấc chân lên, hướng về trước. Và ngay khi bàn chân của nó được đặt xuống, cũng là lúc cả người nó gánh lấy một sức nặng khổng lồ, tưởng tượng như có một bàn tay to tướng đang cưỡng ép đè nó bẹp dí vậy.

Darmil cắn chặt răng, gắng gượng đứng cho vững. Quả thật là khó khăn, nhưng bấy nhiêu đây hoàn toàn không thể khiến nó khuất phục được. Đường hành lang này còn rất dài, nó còn phải đi tiếp.

Đột nhiên, từ phía trước xông đến một luồng gió lốc màu xanh lam phủ lấy khắp nơi, cũng khiến cho màu sắc của đường hành lang hoàn toàn nhuộm lấy thứ màu ấy. Và như vậy, Darmil biết rằng mình đã thành công. Chỉ là, áp lực trên người nó hiện tại, thật sự quá dữ dội rồi.

Cố gắng lắm, Darmil vẫn chỉ có thể giữ cho mình đứng thẳng được, còn muốn bước tiếp, gần như là không thể. Nó cảm tưởng rằng bản thân chỉ cần hơi nhấc chân thôi, mọi thứ sẽ lập tức sụp đổ, bao gồm cả chính nó.

– Ngươi có muốn thành thần?

Bất chợt, trong cơn gió đang thổi tới đều đều kia vang lên âm thanh đầy uy nghi. Darmil không rõ đối phương có phải đang nói chuyện với mình hay không, nhưng có lẽ cũng cần đáp lại một tiếng:

– Ai đó?



– Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi chỉ cần trả lời ta mà thôi.

Giọng nói vang lên mang theo một áp lực phi thường, khiến cho cố gắng đứng vững của Darmil trở nên thật yếu ớt. Nó sắp không chịu nổi nữa.

Hơn hết là, Darmil giận. Càng chịu áp bức, nó càng khó kiềm được cơn giận trong người mình. Huống hồ chi, đối phương giờ lại xen vào cuộc chơi giữa nó với chị mình, thật không thể nào chấp nhận được.

– Ngươi có giỏi thì đấu với tôi một trận! – Darmil nói lớn – Trốn tránh mà gây áp lực cho người khác như thế thì có gì đáng tự hào!?

Bầu không khí sau lời ấy đột nhiên trở nên yên tĩnh. Gió cũng đã ngừng. Thậm chí, màu sắc tươi sáng màu xanh làm nhạt kia cũng dần biến thành ảm đạm.

Cuối cùng là tối tăm. Đen như mực.

Darmil vẫn cảm nhận được y nguyên thứ áp lực đang đè lên người mình, nhưng nó không còn có thể thấy được đường hành lang nào nữa cả. Quả đúng như nó đã nghĩ, mọi thứ đã sụp đổ, sót lại mỗi bản thân nó ở đây mà thôi.

Chỉ tiếc là, Darmil vẫn không có cơ hội đánh tên giấu mặt kia một trận. Hắn ta thực là quá quắc, giờ còn trốn mất, há không phải đang chọc nó điên tiết.

– Mừng em trở lại.

Giọng nói quen thuộc cất lên mang Darmil về với hiện thực. Nó giật mình, bản thân không biết từ khi nào xung quanh đã không còn là một vùng tăm tối nữa, mà đổi thành căn phòng có phong cách tao nhã với chị mình đang ngồi thưởng trà vẻ ung dung.

Darmil đứng thừ người ra trong giây lát, chậm chạp tiêu hóa mọi thứ vừa diễn ra. Có vẻ như màn giải trí được chị Alique dựng lên đã kết thúc.

– Em thắng rồi chứ? – Darmil thốt.

Lần này thì đến lượt người chị của Darmil thừ người ra. Chị ấy mất đến vài giây mới có thể hiểu được ý của em trai mình, cười bảo:



– Phải. Em làm rất tốt. Đến, ngồi đi.

Darmil vênh mặt lên vẻ đắc ý. Phần thắng quả nhiên là thuộc về nó. Em trai của chị Alique đã sớm không còn là tên nhóc đến mười lăm bước chân trong đường hành lang cũng không đi nổi nữa rồi.

Chờ cho Darmil ngồi ngay ngắn vào ghế xong, Alique mới cất tiếng hỏi thăm:

– Thế, thành tích của em là bao nhiêu bước chân?

– Chín mươi mốt!

Darmil thốt lên ngay lập tức. Nó chờ mãi câu hỏi này của chị mình. Nói ra được thành lời, quả thật là sung sướng.

Tách trà vừa được Alique nâng lên nửa chừng thì ngừng lại. Chị ấy cứ giữ nguyên như thế hẳn một lúc lâu, cảm tưởng như thời gian đã bị ai đó đóng băng. Cuối cùng, môi mấp máy, Alique thốt:

– Sao?

Darmil khó mà hiểu được vì sao chị gái mình có phản ứng như vậy. Trước câu hỏi đó, nó cũng chỉ đành nhắc lại lời mình:

– Là chín mươi mốt bước chân.

Alique nuốt vội một ngụm khan, lại đằng hắng một tiếng, cũng không quên đặt tách trà trên tay xuống, xong mới bảo:

– Thần cấp hiện tại của em là bao nhiêu?

– A. Cái này…

Darmil lộ vẻ do dự. Nó đã được Turan và cả Kull nhắc qua không ít lần, nhất định không được để người khác biết về Thần cấp bản thân, kỹ năng chủ đạo càng phải như vậy.

Alique cười nhạt, cố làm ra vẻ thoải mái, nói:

– Em có thể đưa ra một khoảng giới hạn, không nhất thiết phải là con số cụ thể. Biết đối đáp linh hoạt sẽ có lợi rất nhiều, hiểu chứ?

Darmil nửa hiểu nửa không. Nó cơ bản là không dám chắc, nên càng không dám hành động lung tung. Lời nhắc nhở đến từ đội trưởng, nó nhất định sẽ không xem nhẹ.

Xu hướng phát triển của cuộc đối thoại khiến Alique không khỏi chau mày khó xử. Chị ấy biết rõ em trai mình chưa bao giờ là một kẻ giỏi giấu giếm bí mật, càng chẳng nói đến chuyện nói dối. Thế nên sự kiên định đang thể hiện ra lúc này quả thật là ngoài ý muốn. Có lẽ những chuyến du hành đã tôi luyện Darmil thành vững chãi và chín chắn hơn rất nhiều.