Chương 592: Người phụ nữ
Darmil dần mất kiên nhẫn. Nó có thể chờ hàng giờ đồng hồ cho một cuộc hẹn hoặc tầm thường hơn là săn g·iết một con quái, nhưng tình huống hiện tại lại không khiến nó thấy là đáng. Bọn họ như đang diễn một màn kịch, gây phiền phức cho nó.
Lúc này, Darmil mới sực nhớ mấy lời là Kull đã từng nói qua. Đối với mấy kẻ xấu, cứ thẳng tay đập c·hết là được. Có chuyện gì xảy ra, đội trưởng luôn gánh nổi.
Darmil dĩ nhiên không định để Turan gánh rắc rối mà mình gây ra, nhưng chuyện thẳng tay đập c·hết kẻ xấu, nó là rất sẵn lòng. Trừ gian diệt ác, vốn là một trong những điều thú vị khi du hành mà. Nó ưa thích.
Nghĩ rồi, Darmil dấn bước tiến lên, mặc kệ tên đấu sĩ vẫn tiếp tục hung hăng quát tháo. Nó hơi nâng cánh tay của mình, còn chưa định lấy v·ũ k·hí ra. Dùng chùy, đại kiếm hay búa tạ, nhất thời muốn lựa chọn cũng không dễ.
Đúng lúc này, nữ thuật sư gương mặt bỗng biến thành thảng thốt, vội vàng quay sang nhìn lấy tổ đội của mình. Mấy người họ vẫn còn đang chìm trong trận chiến ngày càng dữ dội hơn. Không mất quá nhiều thời gian để cô nàng nhận ra có điều bất thường, liền nói lớn:
– Thôi. Chúng ta trở về. Nhường đường.
Tên đấu sĩ nghe xong, lại tưởng là lệnh công kích, chực lao tới rồi giật mình nhận ra ý nghĩa thật của lời nữ thuật sư, suýt nữa thì vì vậy té lộn cổ. Giận dữ chồng lấy bực tức, hắn ta không kiềm được mắng:
– Selena! Cô sợ thì trốn sau lưng đội trưởng đi. Đừng có mà hành xác tôi như thế!
Thế nhưng chẳng có ai ở đó nghe tên đấu sĩ la ó cả, nữ thuật sư tên Selena đã sớm chạy trở lại chỗ tổ đội của mình. Hắn ta đứng nghệch mặt ra, vẻ bối rối nhìn sang Darmil. Nó trước ánh mắt đó cũng chỉ đành nhún vai tỏ ý không biết gì.
– Ngươi chờ đó.
Chần chừ trong giây lát, tên đấu sĩ bảo rồi liền chạy đi. Hắn ta có vô tâm thì giờ cũng biết là không phải lúc đôi co với tên lạ mặt này. Tổ đội đang gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, Darmil vẫn không được loại bỏ khỏi diện dè chừng. Nếu nó tiếp tục tiến thêm, đi quá giới hạn thì tổ đội kia chắc chắn sẽ chẳng để yên, dù cho phải hai bề đối địch.
Darmil lấy làm tò mò, giương mắt ra xa để quan sát. Chiến đấu tới bây giờ, nó cũng đã được coi là kinh nghiệm đầy mình, thoáng nhìn cái liền biết con quái to bất thường kia là một con quái tinh anh. Đột nhiên xuất hiện một con quái như thế, chẳng trách bọn họ đành phải bỏ qua nó mà tập trung chiến đấu.
Darmil mỉm cười. Nó thấy hứng thú, chiến ý dần nổi lên. Cả tuần qua, nó chẳng biết có phải tại xui xẻo hay không mà chẳng gặp phải con quái tinh anh nào cả. Đây nhất định là cơ hội dành cho nó.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mục tiêu tới giờ vẫn là con mồi của tổ đội đối phương. Darmil vô cớ nhắm vào, không khéo sẽ trở thành c·ướp con mồi của người khác. Đây là điều không nên, Turan đã dặn kỹ. Nhưng nếu là con quái chuyển sang t·ấn c·ông nó, phòng vệ lại là điều hiển nhiên, Kull đã bày như vậy.
– Mọi người có cần giúp không?
Darmil cất tiếng. Giọng nói cùng sự xuất hiện bất ngờ của nó khiến cho cả tổ đội tám người giật bắn mình, suýt thì vì hốt hoảng mà bị vỡ đội hình. Hậu quả của chuyện đó thật không dám tưởng tượng.
Nữ thuật sư vẻ khó mà tin được nhìn sang Darmil. Tổ đội quá tập trung vào chiến đấu, thực sự không phát hiện nó đã đến gần như vậy. Nếu là đối phương có ý xấu, vừa nãy cả nhóm đã phải chịu thiệt hại nặng nề rồi.
Nhưng thế không có chuyện gì tồi tệ xảy ra lại chẳng có nghĩa là cô nàng có thể tin tưởng Darmil. Huống hồ chi, ở đây cô ta không có quyền quyết định, chỉ là bản thân tạm thời là người rảnh tay nhất thôi.
– Không cần. Cậu mau đi đi.
Nữ thuật sư vội vã đuổi người. Trong tình huống không rõ địch hay bạn, khiến đối phương tránh xa là tốt nhất. Dù sao tổ đội bây giờ cũng chẳng phải là không đối phó nổi con quái tinh anh.
Bị đuổi, nhưng Darmil vẫn đứng dửng dưng một chỗ. Nó không muốn đi. Ít nhất nó muốn trông thấy con quái tinh anh này b·ị đ·ánh bại như thế nào.
Đó là một con Sói nanh bạc, một chủng quái tương đối hiếm gặp trong khu vực, có cấp độ thông thường là 9 đến 10. Có điều, nếu là quái tinh anh thì cấp độ thấp nhất cũng phải từ 20 trở lên. Đơn thuần xét về chênh lệch cấp độ liền có thể thấy được tổ đội của nữ thuật sư đang phải gặp khó khăn không hề nhỏ.
Khó khăn là vậy, đánh bại con quái vẫn là nằm trong tầm tay. Dù sao họ có tới tám người, còn mục tiêu chỉ có một, chỉ cần giữ vững đội hình là có thể giải quyết gọn gàng.
Tuy nhiên, mọi người thật sự không thể nào an tâm tập trung chiến đấu được khi kẻ lạ mặt Darmil đây cứ đứng thừ một chỗ chẳng chịu đi. Ở thời khắc quyết định, nếu bị nó ra tay hãm hại thì toàn bộ thành viên tổ đội bị tiêu diệt sẽ là không thể tránh khỏi.
Việc không diễn ra như ý, nữ thuật sư rất muốn đứng ra thuyết phục Darmil một hồi, nhưng cô ta lại không thể phân tâm khi trận chiến đang trở nên ngày càng gay gắt. Thấy thế, người mà từ đầu tới giờ vẫn chưa hề ra tay làm gì thở dài một hơi vẻ chán chường pha lẫn với thất vọng, xong thì quay người bước tới chỗ Darmil.
– Cậu là ai?
Đối phương cất tiếng. Là một người phụ nữ, bên mắt có hình săm đè lên vết sẹo dài trông khá hung tợn, lại có chút hấp dẫn lạ thường. Cô ta quan sát Darmil một lượt xong thì nói tiếp trước khi nó kịp trả lời cái gì:
– Đi được tới chỗ này một mình hẳn là cũng có bản lĩnh không nhỏ. Nhưng tôi khuyên cậu đừng nên dại dột làm điều gì. Bọn tôi, cậu chọc không nổi.
Giọng điệu nghe rất chướng tai. Darmil không để bụng, thay vào đó hứng thú hơn với trận chiến đang diễn ra, nên chỉ thành thật bảo:
– Đừng lo, tôi biết chừng mực. Coi họ đánh xong rồi tôi sẽ đi.
Vẻ mặt đối phương lập tức biến thành cáu gắt. Darmil rõ ràng đã chọc giận cô ta. Lời nói mang hàm ý uy h·iếp như thế mà bị xem nhẹ thật khiến bất kì ai khó mà chịu đựng nổi. Cho tới giờ, người phụ nữ vẫn không ra tay chủ yếu là vì chưa xác định được người thanh niên trước mặt mình thuộc thế lực nào mà thôi.
– Cậu đến từ đâu? Là người của quân đoàn, hội hay tổ chức nào?
Người phụ nữ hỏi, cố giữ bình tĩnh. Cô ta không có chút lo lắng nào về tình hình của tổ đội mình, thay vào đó chỉ muốn tập trung giải quyết sớm tên phiền phức này.
Darmil mải tập trung quan sát trận chiến, mất một lúc mới nhận ra người ta đang hỏi mình, hơi suy nghĩ, đáp:
– Tổ đội Turan nha.
Ngắn gọn như vậy. Nó kì thực khá tự tin rằng tổ đội của mình cho tới hiện tại đã làm ra được chút ít thành tựu, hẳn là đối phương cũng có nghe qua đi.
Tiếc là Darmil đã lầm. Tổ đội Turan không hề nổi tiếng như nó tưởng. Một chút cũng không. Dù sao thì từ lúc tổ đội thành lập cho tới giờ chỉ mới trải qua có vài tháng mà thôi, hầu hết các tình huống lại đều là tổ đội hoạt động độc lập hoặc ẩn giấu danh tính nên muốn nổi tiếng là rất khó. Huống hồ chi, những ai biết về tổ đội của nó thực tế đều không dám đi rêu rao, sợ bị liên lụy, lại còn chưa kể đến hành động âm thầm của nhà Altoris hay mấy tổ chức khác.
Vậy nên người phụ nữ nghe xong, nhếch môi vẻ khinh thường bảo:
– Chưa nghe qua bao giờ. Xem ra cũng chỉ là hạng đầu đường xó chợ.
Darmil nghe thế thì nhíu mày khó chịu. Nó chẳng hề chọc giận gì đối phương, mà cho đến giờ cứ nghe được mấy lời uy h·iếp cùng miệt thị. Mọi thứ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu người phụ nữ không hạ thấp tổ đội của nó, bằng lời vừa rồi.
– Tôi muốn cô rút lại lời mình.
Darmil nghiêm giọng. Nó còn chưa có hoàn toàn nổi giận. Chỉ cần đối phương chịu lùi bước, nó sẽ bỏ qua. Giờ nó đang có một trận chiến cần phải quan sát.
Người phụ nữ nghe xong thì như bị kích thích, nhận ra mình đã nói đúng chỗ đau của tên thanh niên, được nước lấn tới mà vênh váo bảo:
– Tôi nói sai sao? Nếu cảm thấy tôi nói sai thì chứng minh đi. Còn không thì, sự thật rõ ràng.
Darmil là lần đầu tiên thấy có người thích tìm đường c·hết như vậy. Cách chứng minh mà nó nghĩ tới được chỉ có một mà thôi – một cách trực tiếp và dứt khoát.
Thế rồi Darmil đưa tay lên, không buồn cầm theo một mảnh trang bị nào làm v·ũ k·hí, cứ vậy vung mạnh sang ngang.
Động tác đơn giản ấy vào mắt người phụ nữ lại như một một quả tạ hàng trăm cân ném tới, khiến cô ta giật thót mình, theo phản xạ của một du hành giả giàu kinh nghiệm xoay người tránh né, cũng đồng thời nhảy lùi về sau. Dù vậy, sức gió gây ra bởi đòn t·ấn c·ông đầy uy lực vẫn khiến gương mặt của người phụ nữ trở nên tê rát, tưởng chừng chỉ trễ một chút nữa thôi thì cái đầu của cô ta đã chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Người phụ nữ vào trạng thái chiến đấu, sẵn sàng đón đỡ bất kì công kích kế tiếp nào của Darmil. Thế nhưng nó hoàn toàn không động đậy thêm nhiều, đơn giản rụt tay về, cùng nở một nụ cười đắc ý.
Đối phương lại không hề lấy đó mà cho rằng bản thân bị xúc phạm. Người phụ nữ biết cú vung tay, hay chính xác hơn là cái tát mà mất một lúc cô ta mới nhận ra đó, có ý nghĩa gì. Người thanh niên này, có thực lực cao hơn cô ta rất nhiều. Đòn đánh vừa rồi không phải là kịp tránh né, mà là chính kẻ ra tay cố tình hù dọa, chưa muốn tổn thương cô ta.
Áp lực nặng nề đè lên vai người phụ nữ, là loại áp lực mà chỉ có khi bị chọn làm mục tiêu của Darmil mới gây ra. Cô ta bây giờ, chính là một con mồi đang chờ bị săn bắt và xâu xé. Đáng thương hại.