Chương 594: Tiếp tục chuyến săn quái
Thời gian trôi qua, Darmil hơi có vẻ nhàm chán đứng nhìn đám người thu dọn chiến trường. Đối với việc này, nó quả thật khó mà làm tốt, cũng là không có hứng thú. Đơn độc săn g·iết quái như dạo gần đây, cơ bản nó chỉ thuận tay nhặt được gì thì nhặt, vốn chẳng dành hơi sức đi suy xét thiệt hơn làm chi. Thịt sói, da sói, hay cả lông sói, hiếm hơn có thể là nanh sói hay xương cốt, có nghĩ thế nào thì cũng không mang lại bao nhiêu giá trị.
Kì thực, Darmil nên sớm rời đi nơi đây, mau chóng tới khu vực chỉ định để tiến hành săn g·iết quái như mọi ngày. Có điều, nữ võ sư kia cứ một mực giữ nó lại, yêu cầu được phép trả ơn, mặc cho nó đã nhiều lần từ chối.
Từ chối là vậy, Darmil đối với lòng biết ơn của một người ngược lại rất trân trọng. Nó xem đó là một phần của những chuyến du hành mà mình luôn mong đợi được trải nghiệm. Phiêu lưu, săn g·iết quái, đánh bại kẻ xấu, giúp đỡ người g·ặp n·ạn, được tung hô và nhận sự kính trọng, quả thực khiến nó vô cùng vui sướng.
Hiện thực trước mắt mặc dù không phải là điều gì to tát, nhưng Darmil ưa thích. Nán lại đây một chút, nhận trả ơn rồi tiếp tục lên đường, hẳn cũng chẳng mất quá nhiều thời gian đi.
Nói đến nhóm du hành giả, số người giờ chỉ còn lại có bốn, một trong đó đang b·ị t·hương rất nặng, uống vào một bình thuốc hồi phục xong thì đang gắng chịu đựng nằm tựa người vào đống hành lý được chất lên ở cách Darmil chỉ vài bước chân. Người b·ị t·hương ấy trùng hợp lại là nữ thuật sư đã đến cản đường nó. Trông vào ánh mắt của cô ta giờ chỉ thấy toàn một màu sắc của tuyệt vọng và sợ hãi.
Du hành giả đến cùng không phải thật là thần, đối mặt với c·ái c·hết, dù cho biết bản thân thật có thể tái sinh vẫn chẳng có cách nào tránh khỏi được những cảm xúc đến từ bản tâm. Huống hồ chi, Darmil cảm giác được rằng đối phương dường như chưa từng c·hết qua bao giờ. Khó trách.
Nghĩ ngợi một hồi, Darmil bèn bước đến ngồi ở gần, cất giọng ân cần hỏi:
– Sợ c·hết sao?
Câu hỏi nghe chừng rất vô nghĩa lọt vào tai nữ thuật sư lại khiến cô nàng nhịn không được cả người run rẩy lên, gương mặt càng trở nên tái mét, trông chừng muốn nôn.
C·hết, là thật sự đáng sợ. Bất kể bình thường một người có nghĩ về nó ở góc độ nào đi chăng nữa, khi chân chính đối mặt rồi đều mới sẽ hiểu ra nỗi sợ ấy là không có cách gì thay đổi. Nữ thuật sư nếu không thể vượt qua được cú sốc lần này, e rằng sẽ chẳng bao giờ có thể cất bước du hành được nữa.
C·hết hẳn đi, có khi lại tốt hơn. Tái sinh rồi, người sẽ dần dà thích ứng được với cảm giác ấy, cũng gọi là chấp nhận c·ái c·hết.
Darmil thực tế phần nhiều chỉ là đoán, theo cảm giác mà nhận định. Nó cũng s·ợ c·hết, nhưng chiến ý dâng cao thì lại thường quên mất bản thân có đang gặp nguy hiểm hay không. Mất đi khả năng nhận thức điều đó, nên cũng không biết mình có đang cận kề c·ái c·hết.
– Nếu sợ, thì hãy trở nên mạnh hơn.
Darmil cất giọng trầm ấm, không có ý đả kích tinh thần đối phương hay cả an ủi gì. Nó như chỉ đơn thuần nói ra một sự thật.
– Chỉ có kẻ yếu, mới sẽ c·hết.
Nói đến đó thì ngừng. Darmil hít sâu một hơi, cảm giác được đối phương đã nghe rõ lời mình rồi thì đứng dậy, nâng thanh đại kiếm mang tên Thù hận của Sarauh lên vai. Đang lúc nó định bước đi thì âm thanh yếu ớt từ nữ thuật sư vang lên:
– Tôi có thể… mạnh lên…
Darmil đứng im hồi lâu. Nó không rõ lời của đối phương là đang tự khích lệ bản thân hay là một câu tự vấn. Ít nhất trong đó có một tia hi vọng nào đó le lói sáng lên.
– Cô phải tự mình quyết định.
Darmil không giúp được. Nó không biết cách. Có lẽ Turan sẽ có ý tưởng nào đó tuyệt vời giúp đỡ đối phương, nhưng nó thì hoàn toàn mù tịt. Huồng hồ chi, cũng không nhất định phải giúp. Người ta còn chưa có nhờ vả nó đâu.
Cuộc gặp ngắn ngủi của Darmil với nhóm du hành giả kết thúc bằng việc nữ võ sư thay mặt tổ đội tám người của mình nói lời cảm ơn chân thành, đồng thời đưa cho nó một túi tiền lớn cùng toàn bộ vật phẩm rơi ra từ đám quái mà cả nhóm vừa săn g·iết được.
Darmil tỏ vẻ ngạc nhiên. Nó không ngờ rằng đối phương sẽ cho mình nhiều như vậy. Bản thân nó cũng chỉ tham gia đánh g·iết có mỗi con Sói nanh bạc tinh anh mà thôi, còn là vào cuối trận chiến, khi con quái đã bị tiêu hao phần lớn sinh lực rồi. Nhưng hơi suy nghĩ lại, nếu là để trả ơn thì hoàn toàn phù hợp, cũng chẳng phải đang chia công.
Xong việc, Darmil bắt đầu sải chân chạy về trước, cố gắng bù đắp thời gian hao hụt. Lần này, nó thậm chí không thèm quan tâm đám quái mình đụng phải, cứ mặc chúng đuổi theo luôn; ngoại trừ thỉnh thoảng một số con có vẻ không nhịn được vượt trội so với bầy của mình nhào tới định t·ấn c·ông thì đành phải vung tay táng một phát cho tan thành vô vàn đốm sáng li ti.
Thực tế nhìn đến thì đám quái cũng coi như là thức thời, cả một đường chạy đuổi theo Darmil, chúng lấy vây công làm chủ, không có điên cuồng nhào tới công kích một cách vô tội vạ. Chúng dường như hiểu được rằng, con mồi mặc dù mạnh, nhưng chỉ cần theo sát, một khi đối phương hao hết sức lực thì đó sẽ là lúc tổng lực t·ấn c·ông.
Đương nhiên, đó là đối với những con quái chạy đủ nhanh để theo chân Darmil. Nó hiện tại đã là Thần cấp 14, mặc dù ưu thế bản thân không phải là tốc độ nhưng dựa vào chênh lệch Thần cấp là đủ để bỏ xa rất nhiều con quái.
Đuối theo được, phần lớn đều là sói. Xui xẻo là, không có con Sói nanh bạc hay cấp độ cao hơn nào. Dù sao thì chúng cũng là hiếm thấy, càng chẳng nói tới quái tinh anh. Hôm nay đánh g·iết được một con quái tinh anh đối với Darmil đã tính tương đối có thu hoạch. Chỉ tiếc là việc xảy ra quá dễ dàng, kết thúc nhanh gọn, đến mức nó còn ngỡ rằng con quái không phải là tinh anh.
– Đến.
Darmil thốt, khóe miệng vô thức vệch lên thành một nụ cười sắc bén và đầy tự tin. Xong, nó quay người, như phản xạ vung tay sớm đã cầm chắc thanh đại kiếm rực sáng màu đỏ thẩm kéo theo màn sương đậm đánh tới đám quái.
‘Nộ’. Trong tâm trí của Darmil thoáng hiện qua chút thông tin ấy. Nó cũng không phải đang nổi giận, ngược lại còn là vui sướng, phấn khích.
Thế nhưng thanh đại kiếm trong tay của Darmil lại dường như mang nặng cơn giận ấy, toàn bộ kích phát lên mục tiêu bị nhắm đến. Một nhát chém ngang thỏa sức, vung ra một luồng khí sắc lẻm và đầy lạnh lùng, cắt thân thể của chúng ngọt lịm.
Máu lan tràn. Thanh đại kiếm rung lên dữ dội, một lần nữa vung tới, lần này là về phía đám quái mới tới từ khu vực săn g·iết mà Darmil vừa đặt chân đến.
Bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh, kèm theo đó là âm thanh của xác thịt rơi trên đất, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu gào thảm thiết và âm u.
– Ha…! Ha!
Darmil liên tục vung kiếm, không hề biết mệt là gì. Gương mặt của nó mang lấy niềm vui sướng càng lúc càng mãnh liệt. Nó vốn nên cảm thấy nhàm chán trước cuộc chiến không có chút độ khó nào này, nhưng càng đánh lên, một luồng cảm xúc không cách nào kiềm chế càng bộc phát dữ dội.
Trong chiến đấu, Darmil dần hiểu. Nó cảm nhận thật rõ, đến mồn một mọi sự chuyển động của cơ thể và mọi tác động đến giác quan của mình.
‘Nộ’. Darmil hôm nay quyết định sẽ giải quyết toàn bộ đám quái mà mình có thể thấy được, không chừa một mống nào. Đó chính là thử thách, là độ khó.
Nhanh hơn, mạnh hơn, dữ dội hơn. Dồn dập. Darmil đánh, chém, vung kiếm, nện chùy, tóm lấy một con quái bóp nát, tóm lấy một con khác đập tới đồng bạn của chúng. Từng con quái một tan thành vũng máu rơi lại trên đường nó đi qua, lại phải mất rất lâu mới tan biến đi.
– Phải rồi.
Đây chính là mục đích mà Turan để Darmil đơn độc chiến đấu đi. Nó chưa từng thử cố gắng quá mức để dọn sạch cả khu vực săn g·iết quái, chỉ g·iết càng nhiều càng tốt. Nhưng thử thách, hay đơn giản hơn là để rèn luyện bản thân, nào chỉ có thể dừng lại ở đó được.
“Đánh g·iết lên đi”. Trong lòng Darmil bắt đầu hô hào không tự kiểm soát, nhưng trên gương mặt của nó vẫn là vẻ tươi cười đầy thích thú. Thật sự là sảng khoái.
Tuy nhiên, Darmil nhận định thử thách cho bản thân là một chuyện, hoàn thành được hay không thì khó mà nói trước. Nó bình thường chỉ săn g·iết nhiều lắm là gần một nửa khu vực mà thôi, giờ trực tiếp đẩy chỉ tiêu lên đến gấp đôi thì độ khó là không cần phải bàn cãi.
‘Cuồng’. Darmil lao đầu về trước, mặt cho hai con quái thành công công kích lên người, cứ thế lôi theo chúng càn phá về trước, sau đó mới thuận tay tóm lấy từng con một mà dùng như một loại v·ũ k·hí đập tới, hạ sát đám còn lại. Xong thì tiếp tục chạy lên, không có một hơi ngừng nghỉ hay dừng tay g·iết chóc nào.
Vung, đập, xé xác, rồi cầm chắc thanh đại kiếm bổ xuống như một quả pháo đánh ra làm cả một vùng trước mặt tan thành một đống hỗn độn xác thịt đầy máu me. Thù hận của Sarauh như rực cháy ngọn lửa màu đỏ thẫm, từ đó bộc phát ra xung quanh khí thế tàn ác vô cùng. Dẫu vậy, đám quái xung quanh, bao gồm cả những con ở rất xa lại nhờ đấy trở nên hung bạo hơn, đồng loạt lao tới kẻ địch duy nhất.
– Đánh!
Darmil hô lớn. Nó cảm nhận được chiến ý dạt dào trong người mình. Thử thách có hay không đã chẳng còn quan trọng. Nó sẽ đ·ánh c·hết hết toàn bộ đám quái ở đây, và ở mọi chỗ khác nữa.