Phi Hổ Thương

Phi Hổ Thương - Chương 38: diệt thú tướng




Triệu Vân một đà ngựa tiến, hai lần xuất chiêu, bốn tên Thú Tướng bỏ mạng, lúc này, Bách Thú Sơn Vương, ba tên tướng Tào và sáu tên Thú Tướng còn lại mới bừng tỉnh. Bách Thú Sơn Vương tức nghẹn họng vì thủ hạ bị giết ngay trước mắt, râu tóc vểnh ngược, gầm lên:







- Triệu Vân lếu láo, dám hại tướng ta, phen này ngươi tới số rồi.







Theo đà phất tay của Bách Thú Sơn Vương Đường Nhật Phong, Lý Điển, Vu Cấm, Nhạc Tiến và sáu tên Thú Tướng còn lại cùng vỗ ngựa vung vũ khí xông lên, bọn thú nô cũng hiểu ý chủ, đồng loạt phất cờ, cả đàn hổ báo, chó sói cùng rùng rùng chuyển động, quây xung quanh Triệu Vân.









Triệu Vân sau khi xuất hai chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm hạ thủ bốn tên Thú Tướng, theo đà ngựa không dừng lại mà tiếp tục lao thẳng tới trung quân kẻ địch, nhằm phía cây cờ hiệu của Bách Thú Sơn Vương do Đệ Nhất Thú Tướng Phi Hổ Tướng Đặng Ma Hoàn đang nắm giữ tiến đến. Chẳng mấy chốc, xung quanh Triệu Vân trùng điệp bóng dã thú gầm gào chực xông tới, còn bọn Thú Tướng và ba viên đại tướng Tào thì vũ khí múa tít, vây bọc kín như tường đồng vách sắt.







Tuy nhiên, thủ hạ Triệu Vân thì đâu có thể đứng yên nhìn chủ tướng lâm trận trong cô đơn, Tán Hồn Kỳ Hứa Hùng lúc này cũng đã vọt ngựa Ô Truy quay trở lại, vó ngựa hoang không hề biết sợ dã thú hùm beo, lướt trên đầu bọn dã thú mà tiến, hổ báo gì bị con ngựa Ô Truy nện gót đều vỡ đầu, lăn ra chết, chẳng mấy chốc, vệt đường tiến của Hứa Hùng đầy xác dã thú.







Tô Uyển Vân do cưỡi con ngựa thường, không tài nào thúc nó đối đầu với đám hổ báo được, đành xuống ngựa rút kiếm đứng thủ thế chặn sẵn nơi đầu cầu.







Đang vây quanh Triệu Vân, đàm Thú Tướng không khỏi kinh hãi khi nghe tiếng hổ báo gầm rống lìa đời trong đau đớn, vài tên vội ngoái đầu lại xem. Hứa Hùng lúc này vào trận dũng mãnh như thiên thần, Tán Hồn Kỳ dù rách và bị đập cong nhưng cũng không ản hưởng nhiều đến chiêu thức sát thủ, vó ngựa Ô Truy lại tăng thêm vẻ kiêu dũng, xác hổ báo nằm la liệt theo đà tiến của Hứa Hùng.







Không thể tiếp tục chiến đấu khi có kẻ địch sau lưng nên Đệ Tứ Thú Tướng Ưng Ma Bột Hoàng Hà, Đệ Bát Thú Tướng Vô Hình Viên Thú Tả Thiên Hình, Đệ Cửu Thú Tướng Tiểu Miêu Nữ Đông Phương Thục Trinh đành phải bỏ trận quần công, kéo cương ngựa đón đầu Hứa Hùng.







Đấu pháp này về mặt lý thuyết tuy hợp lý nhưng trong thực tế hiệu quả lại không như mong muốn, vì Triệu Vân quá kiêu dũng, có đủ ngần ấy binh tướng còn không làm gì được, huống chi lại giảm đi ba người.









Nhanh chóng nhận ra áp lực trận giảm đi rất nhiều, Triệu Vân mừng rỡ, hú lên một tiếng, công phu Sư Tử Hống phổ vào tiếng hú âm âm làm đám dã thú đang đà lao lên tấn công vội lùi lại, chùn bước. Chính lúc đó, Phi Hổ Thương và Thanh Hồng Kiếm cùng phát huy tác dụng, Phi Hổ Thương trong tay Triệu Vân lập tức sử chiêu tuyệt thương Nại Hà Khai Môn trong thương pháp Ngũ Hoa Khai Thương Thuật, mũi thương hoá thành hàng ngàn đoá hoa năm cánh, vung lên đánh dạt đám quần công. Triệu Vân như con hổ lạc vào bầy dê, một thương xuất ra đánh bạt đám Bách Thú Sơn Vương, cây Thanh Hồng Kiếm trong tay lập tức tiếp nối. Vẫn là tuyệt chiêu duy nhất Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm, Thanh Hồng Kiếm vung ra, Đệ Nhất Thú Tướng đầu lìa khỏi cổ, Đệ Thập Thú Tướng Tiểu Điệp Lã Thu Nương đứt lìa cánh tay phải, đau quá ngã lăn xuống ngựa ngất đi.







Bách Thú Sơn Vương đau đớn vì thủ hạ lần lượt gục ngã mà không động đến được một chéo áo của Triệu Vân, mặt đỏ tía tai, gầm lên hai tay vung hai cây Huyền Thiết Song Phủ thúc ngựa xông tới. Đường Nhật Phong mím môi, hai tay hai búa lăm lăm xốc tới,tay phải vung cây Dương Phủ chém chênh chếch từ phấing trái, mục tiêu là bả vai của Triệu Vân, Âm Phủ thúc thẳng tới, mục tiêu là ngực Triệu Vân.







Triệu Vân vô cùng bình tĩnh, Phi Hổ Thương khua lên, thân hình Triệu Vân hơi uốn cong, nhường cho đường búa thúc thẳng có chỗ bay sượt qua, Phi Hổ Thương lấy hết sức quật mạnh vào cây Dương Phủ đánh chát một tiếng. Đường Nhật Phong lạng hẳn người sau va chạm, cánh tay phải tên rần, mắt hoa lên, Dương Phủ như muốn tuột khỏi tay.







Cây Phi Hổ Thương của Triệu Vân sau đòn đó, lập tức uốn cong như rồng vượt biển, ngựa Bạch Mã phi sang phải một bước, Triệu Vân ngồi trên ngựa, vặn hông, xoay người, mũi thương lập loè như ánh sao đêm ào tới xuyên thủng bắp tay trái Đường Nhật Phong.







Bách Thú Sơn Vương đau đớn rú lên, cây Âm Phủ buông rơi đánh cạch xuống đất, cánh tay trái như rũ liệt. Triệu Vân quát lớn:








- Đường Nhật Phong, hôm nay ngươi tới số rồi.









Phi Hổ Thương sau tiếng quát, lập tức chênh chếch đâm xiên vào cổ Đường Nhật Phong, họ Đường chỉ còn biết trợn mắt chờ chết. Ngờ đâu, trong lúc sinh tử quan đầu, phúc tinh lại xuất hiện, đó chính là ba viên tướng Tào, lúc trước đang đờ đẫn trước sự kiêu dũng của Triệu Vân, nay thấy Đường Nhật Phong bị thương sắp chết, cả ba vội vung vũ khí đổ xô vào cứu.







Cây Tam Tử Thương của Nhạc Tiến vội đâm vào sau lưng Triệu Vân theo cái kế vây Nguỵ cứu Triệu, còn cây Luyện Tử Thương và cây Quỷ Đao của Lý Điển, Vu Cấm thì tạo thành một bức màn thép che chắn cho Đường Nhật Phong.







Lại nói Đệ Tam Thú Tướng Biển Bức Ma Thần Bạch Vân Long cùng hội quần công Triệu Vân, thấy không ăn thua, liếc mắt thấy Tô Uyển Vân đang đứng trơ trọi một mình bên cầu, trong lòng cho rằng tấn công một con mồi yếu ớt như thế chắc dễ dàng hơn, vả lại, nếu hạ được Tô Uyển Vân, chắc sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu của Hứa Hùng và Triệu Vân.







Nghĩ vậy, Biển Bức Ma Thần Bạch Vân Long mới lặng lẽ tách nhóm, lẻn lẻn xông về phía cầu. Bạch Vân Long sở dĩ xưng danh Biển Bức Ma Thần bởi hắn học được công phu Biển Bức Thần Công, tấm áo choàng làm bằng một loại tơ đặc biệt, khi được dồn Biển Bức Thần Công vào có thể căng phồng, nâng được thân hình Bạch Vân Long bay lượn trên không trung. Lần ra đến đầu cầu, Bạch Vân Long dồn công lực, tấm áo choàng căng lên, nương theo làn gió, Bạch Vân Long rời khỏi lưng ngựa, thân hình như một cánh dơi đen khổng lồ từ từ bốc lên, bay về phía Tô Uyển Vân.







Tô Uyển Vân đang lúc quan chiến, chợt thấy một tên tướng giặc thúc ngựa đến bên cầu, lập tức ngưng thần chuẩn bị, tay sờ đốc kiếm chuẩn bị chiến đấu.