[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô

Quyển 1 - Chương 10




Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống lúc sáng sớm, khán đài Đấu Trường Sư tử đã được org lấp đầy.

Quá trình giao đấu sẽ được bắt đầu, cho đến khi tìm được kẻ chiến thắng mới ngừng lại, bởi vì quy tắc của mỗi mùa đấu lại khác nhau, nên cũng không ai biết phương thức chiến đấu ra sao, làm thế nào để kết thúc.

Org đến xem cùng với chó cảnh của mình chờ ở trong khán đài, chuẩn bị xem trò vui, org có chó săn dự thi thì cùng chó săn tụ tập nhìn về phía đỉnh khán đài.

Đỉnh khán đài có một không gian cách biệt mà rộng lớn, bên trên có thuỷ tinh bao phủ, có thể từ trên nhìn xuống đầu trường một cách rõ ràng.

Lần này có hơn mười org dự thi, trong đó có bao gồm cả Tinh Hoa và Thanh Hồi.

Trong phòng bao cho org nghỉ ngơi ở đỉnh khán đài -

"Xin hỏi ngài muốn đánh cược không?"

Tiểu Thái Đao đang giãn gân cốt, nghe được âm thanh AI đang hỏi một org trong phòng.

"Đánh cược gì?" Cậu hỏi Tinh Hoa.

"Org đến xem hoặc dự thi đều có thể đánh cược trên chó săn đang dự thi, nếu thắng có thể nhận được tiền thưởng rất nhiều! Ngươi có thấy Kim Trừng rất được không? Hắn chính là dựa vào cái này mà có thể dựng lên được cả toà Đấu Trường Sư tử này đấy."

"Đúng là trò nhàm chán."

"Vậy sao? Ta vừa mới đặt một khoản tiền cược chúng ta thắng đó." Tinh Hoa cười nói

"Ngươi đúng là ngu ngốc!"

"Hai người đừng cãi nhau nữa được không? Em... Em lo chết đi được." Ngược lại với Tiểu Thái Đao bừng bừng sức sống, Mai Mai lại ôm chặt lấy Tinh Hoa, cả người run rẩy: "Bọn họ có phải sẽ đuổi theo em, sau đó đánh em nhừ đòn không vậy?"

"Cái này thì căn bản không cần lo, còn chưa biết ai mới là người bị đánh." Tiểu Thái Đao hừ một tiếng.

Tinh Hoa rất đồng cảm.

"Ngươi chỉ cần nhớ rõ, thấy có chó săn công kích ta liền nghĩ biện pháp đánh lại, ngươi muốn phá hỏng cái gì, đánh thế nào cũng không quan trọng. Ngươi mà bị công kích thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi." Tiểu Thái Đao vuốt đao bên hông, kiên định nói.

"Tiểu Thái Đao.... Anh nhất định phải bảo vệ em đó!" Mai Mai nước mắt nước mũi giàn giụa ôm chặt lấy Tiểu Thái Đao.

"Biết rồi, biết rồi! Ngươi đừng có ôm ta như vậy! Nước mũi, nước mũi dính hết lên người!"

Lúc này, chủ nhân Đấu Trường Sư tử đang tiếp khách,

Kim Trừng bề ngoài một vẻ cao quý, cả người mặc trang phục màu trắng và vàng kim rất hợp với dung mạo và khí chất của hắn. Bên người hắn còn mang theo một chó cảnh đặc biệt, Hồ Điệp Quân.

Trước khi giải đấu bắt đầu, hắn thân là chủ nhân mang theo Hồ Điệp Quân cùng nhau trò chuyện với những người tham gia, tất nhiên, đám người Tinh Hoa cũng không ngoại lệ.

Trong lúc Tiểu Thái Đao còn đang cãi nhau với Mai Mai, Kim Trừng và Hồ Điệp Quân đã đi về phía họ.

Tinh Hoa theo bản năng sờ tóc mình, đến lúc này mới ý thức được màu tóc của hắn đã sớm không phải là màu tóc nguyên bản, vì thể hắn hơi thả lỏng rồi cởi áo khoác ra.

"Ta là Kim Trừng, chủ nhân của Đấu trường Sư tử." Kinh Trừng mỉm cười nói

"Tinh Hoa."

Kim Trừng nhìn Tinh Hoa, rồi lại nhìn Tiểu Thái Đao và Mai Mai.

"Ngươi chỉ dẫn theo một chó săn ư?" Kim Trừng nhíu mày, khó hiểu cười.

"Không, cả hai đều là chó săn của ta."

"Vậy ư..." Kim Trừng đầy mặt nghi hoặc, nhưng không tiếp tục truy vấn, chỉ là ánh mắt nhìn Tinh Hoa lại điểm thêm chút đồng tình.

Đối phương chắc chắn là đã hiểu lầm điều gì rồi.

"Hy vọng lần ngày ngươi lại có cơ hội chiến thắng trận đấu, lúc đó sẽ có một khoản phần thưởng vô cùng phong phú, có thể đủ tiền cho ngươi mua được nhiều chó săn hoàn mỹ hơn."

Quả nhiên là đã hiểu nhầm rồi. Tinh Hoa chỉ cười cười, cũng chẳng muốn phủ nhận. Thật sự là phiền toái.

"Giới thiệu với người, đây là chó cảnh mà ta yêu thương nhất, Hồ Điệp Quân." Kim Trừng nhìn chó cảnh bên cạnh, nói.

Hồ Điệp Quân hình thể có thể coi là ở giữa Tiểu Thái Đao và Mai Mai, nhìn gần sẽ thấy ngũ quan của nàng rất hấp dẫn. Tinh Hoa phát hiện ra, Tiểu Thái Đao của hắn lại đang cùng Hồ Điệp Quân nhìn nhau.

"Giải thưởng lần này cũng bao gồm cả chó cảnh này của ta, ta cũng là nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích đó". Kim Trừng mỉm cười, cuối cùng gật đầu: "Cho nên, dù cho có yếu thế, lần này cũng phải dùng toàn lực thắng được trận đấu."

Tinh Hoa cũng gật đầu.

Sau khi chào hỏi, Kim Trừng mang theo Hồ Điệp Quân đi xuống hướng về một người dự thi khác, Hồ Điệp Quân thì quay lại nhìn vào mắt Tiểu Thái Đao.

"Tiểu Thái Đao! Người đừng có mắt qua mày lại với người phụ nữ đó, muốn nhìn thì nhìn em đây này! Anh đã nói là muốn bảo vệ em mà!"

"Ta, ta đâu có mắt qua mày lại với phụ nữ nào! Đừng có luyên thuyên!" Tiểu Thái Đao vội vàng phủ nhận.

Tinh Hoa quay sang nhìn Tiểu Thái Đao, khẽ thở dài, hắn có hơi phiền lòng...

Kết thúc cuộc nói chuyện với người dự thi, Kim Trừng mang theo Hồ Điệp Quân đi lên khu khán đài, org ở đây đều có thể nhìn thấy hắn qua lớp thuỷ tinh trong suốt.

"Quy tắc dự thi rất đơn giản, giống như bình thường, các vị org dự thi có thể phái ra ba đến bốn chó săn tinh nhuệ nhất của mình, đương nhiên, nếu người chỉ có hai.... Hoặc một chó săn cũng được, chỉ cần người có chó săn để phái ra, chúng ta đều nhận đăng ký."

Nghe nói như thế, Tinh Hoa có cảm giác rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.

"Sau khi phái ra chó săn, chúng ta sẽ đưa chó săn của các vị đến trường đấu, mà ngoài phần giao tranh thể hiện thực lực của chó săn là giống với trước kia, lần này chúng ta còn có quy tắc mới."

"Chúng ta sẽ đặt một ấu trùng "Lam Thiên Sứ" tại một nơi bất kỳ trong trường đấu, chó săn sau khi tiền vào đấu trường sẽ phải nghĩ cách lấy được ấu trùng đó, rồi đem con mắt của nó mang về. Chó săn mang được mắt của ấu trùng về sẽ trở thành chó săn xuất sắc nhất của giải đấu lần này.

"Đương nhiên, con mắt của "Lam Thiên Sứ" chỉ có một, nếu có chó săn đã lấy được con mắt đó, những chó săn khác sẽ dùng đủ biện pháp để cướp đoạt, trường đấu chỉ có quy tắc chó săn không được giết hại lẫn nhau, những việc khác đều là hợp lệ."

"Lam Thiên Sứ là gì? Rất đẹp sao?" Mai Mai hưởng Tiểu Thái Đao hỏi.

Tiểu Thái Đao nghiêng đầu cười: "Đúng vậy, vô cùng "xinh đẹp"."

"Trông như thế nào vậy?"

"Một lời khó nói hết, ngươi cứ nhìn là sẽ hiểu thôi."

"Trận đấu của chúng ta sẽ bắt đầu sau vài phút, mong các vị sẽ chiến thắng trong trận đấu lần này."

Kim Trừng cuối cùng tuyên bố, sau đó trong tiếng vỗ tay của các org, mang theo Hồ Điệp Quân xuống đài, đi đến phòng bao dành riêng cho mình.

Chó săn dự thi cùng org chủ nhân của mình nối đuôi nhau đi từ khu nghỉ ngơi ra.

Tinh Hoa cùng với Tiểu Thái Đao nhìn xung quanh, rồi lại nhìn nhau. Bọn họ đều là lần đầu dự thi, nên không hiểu những trình tự trước khi đấu.

Chỉ thấy những org chủ nhân đứng ở trước mặt nhóm chó săn, nhóm chó săn quỳ một gối, sau đó cùng lúc hôn lên ngón tay chủ nhân org.

"Ngươi không biết sao? Đây là nghi thức trước trận đấu, chó săn sẽ hướng đến chủ nhân thể hiện lòng trung thành, thề sẽ lấy về được thắng lợi cho chủ nhân của mình." Nhìn thấy Tinh Hoa ngơ ngác đứng ở đó, Thanh Hồi ở bên cạnh cười khẩy, nói.

Tinh Hoa gật đầu, thì ra là như vậy.

"Đừng có đùa!" Tiểu Thái Đao mắng.

Làm sao có thể yêu cầu Tiểu Thái Đao tâm cao khí ngạo làm hành động như vậy chứ?

Mai Mai lại không thèm để ý, nó nắm tay Tinh Hoa, quỳ xuống, nét mặt ngây thơ hỏi: "Làm thế này sao?"

Tinh Hoa cười, sờ đầu Mai Mai:"Chúc em thi đấu thuận lợi."

Về phần Tiểu Thái Đao — Tinh Hoa cầm áo khoác lên, nhìn cậu.

"Nhìn cái gì, đừng mong ta sẽ quỳ xuống hôn tay ngươi..." Tiểu Thái Đao còn chưa nói xong, đột nhiên bị Tinh Hoa kéo đến gần, mặt bị hai bàn tay hắn ôm lấy, sau đó tiến đến.

Tiểu Thái Đao bị Tinh Hoa dùng miệng hôn một cái vào môi, không phải khẩu khí hoặc chỗ khác, mà là dùng môi giống như môi của cậu.

"Ngươi làm gì đó......"

"Tiểu Thái Đao, nhất định phải đánh thắng cho ta." Tinh Hoa mỉm cười nói với Tiểu Thái Đao, cười đến mức Tiểu Thái Đao phát cáu lên.

Tên org đáng chết này!

Hành động của Tinh Hoa khiến tất cả org xung quanh đều trợn mắt nhìn, có org còn phát ra tiếng từ khẩu khí. Áo khoác dùng để che tầm mặt nhưng lại chỉ che được một nửa, thật ra không khó phán đoán đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc như thế này xảy ra không thể tuỳ tiện suy đoán, bởi vì làm sao có thể... làm sao có thể có org làm việc như thế này với con người.

Thanh Hồi không nhìn nổi, đang muốn làm khó dễ Tinh Hoa, đèn báo bắt đầu trận đấu lại sáng lên, nhóm chó săn kéo nhau cùng người dẫn đường đi về phía trước.

"Ngươi liền ngoan ngoãn đợi đi!" Tiểu Thái Đao bỏ lại câu này cho Tinh Hoa rồi cũng đi mất.

"Ừ!" Tinh Hoa mỉm cười, gật đầu.

Không có Tiểu Thái Đao bên người, giống như lập tức cảm thấy vô vị.

Ngay lúc Tinh Hoa nhận ra bên cạnh chỉ có những org khác, tự nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Lẳng lặng trở lại chỗ ngồi đối mặt khán đài, Tinh Hoa hy vọng không có bất cứ org nào đến bắt chuyện với hắn, nhưng...

"Không nghĩ tới Tinh Hoa đại nhân sẽ muốn tới tham gia giải đấu này." Thanh Hồi tiếp cận bằng một câu hỏi ra vẻ ân cần.

Tinh Hoa chỉ mỉm cười gật đầu.

"Mục đích của ngươi là gì?"

"Hả?"

"Ta đang hỏi, ngươi vì phần thưởng nào mà tham gia."

Tinh Hoa biết không thể nói cho đối phương hắn muốn quả cầu kể chuyện kia: "Cái này..."

"Ta biết, là vì cái đó đúng không?" Thanh Hồi ánh mắt giống như đã nhìn thấu hết thảy. "Hồ Điệp Quân, ngươi chính là muốn chó cảnh kia đúng không? Khó trách khi đó ngươi hỏi chuyện về Hồ Điệp Quân, cuối cùng đi đến Yên Chi Lâm lại chỉ mang về một con chó cảnh đang phát dục." Thanh Hồi hừ hừ cười hai tiếng.

Tinh Hoa có chút nới lỏng khẩu khí, tên org nhìn có vẻ hoàn hảo trước mắt này hoá ra không thông minh như hẳn tưởng tượng.

Tinh Hoa chỉ mỉm cười không nói lời nào, muốn đuổi Thanh Hồi đi, nhưng tên kia không những không rời đi, đột nhiên còn vươn tay ra cầm lấy tóc của hắn.

"Ngươi thật là kỳ quái, tại sao lại muốn nhuộm tóc thành màu này?" Thanh Hồi hoài nghi hỏi.

Tinh Hoa kéo tóc mình lại: "Ta chỉ không muốn thu hút sự chú ý của org khác." Hắn không biết rằng chỉ nói thế sẽ không đủ để thuyết phục Thanh Hồi.

"Không muốn thu hút sự chú ý? Org đi qua 2 thành phố trước đều trở thành tiêu điểm, hẳn là không có tư cách nói điều này nhỉ?" Thanh Hồi nhướn mày, khí thế bức người.

Đúng lúc này, trên màn hình thuỷ tinh chạy ra thông tin cứu Tinh Hoa khỏi mối phiền phức này.

Thông tin đó chính là số tiền đặt cược lần này, chó săn được chú ý nhất chính là Ron nhận được số tiền đặt cược nhiều nhất, quá nửa số org đều cược rằng hắn sẽ thắng.

Về phần Tiểu Thái Đao thì —

Tất cả số tiền đặt cược lên người Tiểu Thái Đao đều là Tinh Hoa bỏ ra.

Nhìn thấy số liệu này Thanh Hồi bật cười, quay sang nói với Tinh Hoa: "Tuy rằng rất muốn chúc ngươi chiến thắng, nhưng rất tiếc, Hồ Điệp Quân cuối cùng sẽ về tay ta thôi, ngươi nên để nhóm chó săn của ngươi chơi vui vẻ đi! Cẩn thận đừng để bị đánh cho quá thảm."

Thanh Hồi vui vẻ rời đi, Tinh Hoa một mình ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình thuỷ tinh.

Xem ra lần này ngoài phần thưởng hắn hướng tới ra, còn có thể nhận được một lượng lớn tiền cược.

Nhóm chó săn đến nơi bị đặt ở các phòng trong suốt ngăn cách nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy đối phương, mà bên ngoài kính thuỷ tinh chính là trường đấu.

"Em, em vẫn rất sợ!" Các chó săn khác đều đang vận sức chờ bắt đầu trận đấu, Mai Mai vẫn đang gắt gao ôm Tiểu Thái Đao không buông.

"Không việc gì phải sơ." Tiểu Thái Đao không biết an ủi người khác giống như Tinh Hoa, bàn tay vỗ vỗ lên đầu Mai Mai nhìn trông giống như đang an ủi mà giống như đánh người.

Mai Mai càng khóc to hơn.

Bỗng nhiên, cách vách truyền đến tiếng gõ, Tiểu Thái Đao cùng Mai Mai nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy phòng bên cạnh chính là Ron cùng chó săn đồng bọn của hắn.

Ron đang dùng chuôi kiếm gõ tầng thuỷ tinh ngăn cách hai phòng.

Tiểu Thái Đao khoanh tay trước ngực trừng Ron, chỉ thấy đối phương khinh miệt cười, dùng khẩu hình miệng nói: "Nhóm, ta, thắng, chắc, mấy, con, chó, xấu, xí, cứ, chờ, xem!"

Mai Mai hỏi Tiểu Thái Đao: "Hắn nói gì vậy?"

Tiểu Thái Đao quay đầu sang, nghiêm túc nhìn Mai Mai nói: "Hắn nói ngươi quá xấu, xấu đến căn bản không ai muốn, được nhặt về cũng là vì chủ nhân của ngươi xấu, bởi vì giống nhau nên hắn mới nhặt ngươi về. Còn nói ngươi không chỉ xấu, cũng không có khả năng thắng được cuộc thi đấu. Bọn họ sẽ đem hai người chúng ta đánh cho te tua."

"Hắn nói nhiều như vậy thật sao?" Mai Mai ngẩn người.

Tiểu Thái Đao gật gật đầu, không chút nào chột dạ:"Phải."

"Thật quá đáng......" Mai Mai khịt mũi, Tiểu Thái Đao có thể cảm nhận được lực đạo kéo lấy hắn đã tăng cường. "Mắng em thì được, sao lại mắng cả Tiểu Hoa chứ!"

"Nghe cho rõ đây, ta sẽ không để cho hắn đánh thắng chúng ta, nhưng có điều kiện." Tiểu Thái Đao nói Mai Mai.

"Điều kiện gì?"

"Ngươi phải đánh bọn chúng te tua cho ta!"

Mai Mai mím môi, ôm Tiểu Thái Đao gật đầu.

Sau đó, Ron còn đang đắc ý ở cách vách bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiểu Thái Đao, Ron khinh thường trừng ngược lại, thấy Tiểu Thái Đao cười đầy kiêu ngạo, lúc này còn mang theo cả sát khí. Hắn nhìn thấy cậu đáp lại.

"Đến, đi, ta, chiều, ngươi!"

Giây tiếp theo, đèn đỏ bật lên, báo hiệu thi đấu bắt đầu.

— toàn văn hoàn

[ Nhật ký của Mai Mai ]

Ngày 5 tháng 6 năm 5763

Sau khi được Tiểu Hoa mang đi ta đều ăn ngủ rất tốt, cực kỳ vui vẻ, đáng tiếc chỉ có ngực là không to lên, thật buồn. Ừm... Chắc là phải chờ một thời gian nữa mới lớn lên được.

Hôm nay sau khi Tiểu Thái Đao ngủ gật trên sô pha, Tiểu Hoa bỗng nhiên chạy đến hôn hắn một cái, vì thế ta cũng chạy đến hôn một cái, nhưng Tiểu Thái Đao lại nổi giận, dùng chân kẹp lấy Tiểu Hoa còn cùng cán dao đánh ta. Tiểu Thái Đao thật là keo kiệt.

Buổi chiều, ta ôm Tiểu Hoa nói Tiểu Thái Đao nói bậy, Tiểu Hoa đã đồng ý giúp ta giáo huấn Tiểu Thái Đao, thật là vui vẻ!

Buổi tối, Tiểu Hoa thật sự không nuốt lời, hắn mang theo Tiểu Thái Đao vào trong phòng cả đêm cũng không đi ra, chắc là đã xử phạt tên kia rồi nhỉ?

Ngày 8 tháng 6 năm 5763

Bộ ngực vẫn không có dấu hiệu lớn lên, có phải ta như thế này, Tiểu Hoa mới dùng ta như chó săn không? Ta thật là thương tâm mà.... Hơn nữa quần áo của chó săn thật gọn gàng, thật bình thường, không xinh đẹp chút nào!

Ừm... nhưng mặc vào xong trông lại thật tốt.

Ta bẩm sinh là cái thể chất này sao?

Ngày 11 tháng 6 năm 5763

Hôm nay nhìn kỹ ngực Tiểu Thái Đao, bởi vì Tiểu Thái Đao tuy là giống đực, vậy mà bộ ngực lại to hơn cả của ta. Muốn biết Tiểu Thái Đao làm thế nào để ngực lớn lên, cho nên thừa dịp hắn ăn cơm đi từ phía sau đột nhiên ôm một cái, xoa nắn ngực hắn (thật là cứng) sau đó hỏi hắn làm sao cho ngực lớn lên. Nhưng Tiểu Thái Đao lại tức giận với ta, còn đánh ta một quyền thật mạnh!

Tiểu Thái Đao thật keo kiệt! Ta ghét Tiểu Thái Đao nhất! Ta cả đời cùng sẽ không nói chuyện với hắn nữa!

Ngày 14 tháng 6 năm 5763

Ta bị Tiểu Thái Đao bắt đi huấn luyện, đánh nhau cùng hắn. Tiểu Thái Đao giống như tức giận không muốn nói chuyện với ta, ta lại buồn thảm. Chạy tới ôm Tiểu Hoa khóc kể lể, Tiểu Hoa chạy vào phòng nói chuyện cùng Tiểu Thái Đao, lại một lần nữa không thấy đi ra.

Buổi tối đem điểm tâm cho Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao nhận rồi, xem ra đã không giận ta nữa.

Điểm tâm mỗi người một nửa cùng nhau ăn! ta thích Tiểu Hoa nhất, sau đó chính là thích Tiểu Thái Đao!

Ngày 17 tháng 6 năm 5763

Ta mơ thấy ngực ta biến ra thật to thật to, vui đến điên! nhưng tỉnh lại sờ vẫn là không thấy gì. /_\

Ai da ~ nữ nhân tên là Hồ Điệp Quân kia bộ dạng như kỳ quái như vậy tai sao lại có nhiều người thích nàng? Ánh mắt của mọi người thật là có vấn đề mà! Tiểu Thái Đao cũng nhìn người ta chằm chằm, đồ háo sắc!

Giữa trưa cùng Tiểu Thái Đao nằm trên sô pha ngủ, lúc tỉnh dậy đã không thấy Tiểu Thái Đao đâu, chạỵ tới trong phòng Tiểu Hoa tìm hắn, lại phát hiện hai người trần trụi ngồi nói chuyện với nhau.

Thục nữ không thể nhìn hai nam tử trần truồng như vậy! cho nên không thể tham gia đươc, ghét quá đi!ˋ-ˊ

Ngày 20 tháng 6 năm 5763

Hai ngày nữa là phải thi đấu rồi, ta thật sự rất lo lắng, nhưng vì Tiểu Hoa, ta sẽ cố gắng!

Hôm nay thật mệt, nhật ký liền viết tới đây thôi, lên giường đi ngủ, mọi người ngủ ngon!

Lời bình của Tinh Hoa:

Cái kia của Tiểu Thái Đao là cơ ngực chứ không gọi là bộ ngực, em muốn luyện cơ ngực sao? Ta sẽ mua quần áo khác xinh đẹp cho em, đừng buồn. ^^

Còn có, cứ ngủ ngoan là ngực của em sẽ phát triển nhanh, buổi tối đừng trộm đi vào phòng trong, em biết rõ Tiểu Thái Đao không thích mặc quần áo.

Ngoan, mong lần viết nhật ký tiếp theo của em.