Tình trạng của Tinh Hoa bỗng nhiên suy sụp giống như quân bài domino vậy. Tiểu Thái Đao không rõ vì sao lại như vậy, nhưng giờ chưa phải lúc tìm hiểu rõ ràng. Hiện tại, chuyện quan trong nhất là rời khỏi khu rừng bệnh này, sau đó......
"Tinh Hoa?" Tiểu Thái Đao thử lên tiếng gọi hắn, nhưng người trên lưng đang ôm lấy cậu đến nói cũng không thể nói nổi nữa, chỉ có những tiếng thở dốc nặng nhọc.
"Tiểu Thái Đao." Hồ Điệp Quân từ phía sau lên tiếng, mãi cậu mới chạy được vượt lên trước Tiểu Thái Đao, "Sau khi chúng ta ra khỏi rừng bệnh thì phải đi đâu bây giờ? Hiện giờ bên ngoài đều là org đang tìm kiếm chủ nhân."
Tiểu Thái Đao không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Sâm Ngọc ở phía trước.
"Tiểu Hoa bị sao vậy? Giờ chúng ta phải làm sao? Nếu chúng ta ra ngoài có phải sẽ bị bắt ngay lập tức không?" Mai Mai nghẹn ngào kéo góc áo Tinh Hoa, cùng đi về phía trước.
Bởi vì Tinh Hoa đột nhiên đổ bệnh, Hồ Điệp Quân tưởng rằng Tiểu Thái Đao cũng đang hoảng, cho nên tạm thời không cách nào. Cậu thấy Tiểu Thái Đao trầm mặt, sau đó ra dấu im lặng với Mai Mai, cho nên hai người tạm thời ngoan ngoãn đi phía sau cậu.
Sâm Ngọc tiếp tục dẫn họ đi về phía trước, mãi cho đến khi cây cối bắt đầu trở nên thưa thớt, không khí cũng thoáng đãng hơn mới thôi.
Trên đường thỉnh thoảng vẫn có trùng chạy tới, nhưng phần lớn đều dựa vào Sâm Ngọc và Ron xung phong giải quyết. Đại khái đây là thời điểm duy nhất mà Hồ Điệp Quân cảm thấy may mắn vì có Sâm Ngọc và Ron làm bạn.
Tuy nhiên, một khi ra khỏi rừng bệnh, mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào thì không ai đoán được. Dù sao họ cũng đã thương lượng từ trước, đợi sau khi ra khỏi rừng bệnh sẽ bắt đầu tính sổ với nhau.....
Hồ Điệp Quân buông mắt, trong khi cậu còn tại tự hỏi nên làm gì sau khi ra khỏi rừng bệnh thì Tiểu Thái Đao lại bỗng nhiên lên tiếng: "Hồ Điệp Quân."
"Ơi?"
"Sau khi ra khỏi rừng bệnh, chắc là ta sẽ để Tinh Hoa cho ngươi chăm sóc một chút. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì đưa hắn chạy đi, nhưng mà yên tâm, ta sẽ không để điều đó xảy ra."
"Vì sao?" Hồ Điệp Quân khó hiểu, cậu chưa hiểu ý Tiểu Thái Đao.
"Bởi vì đợi sau khi ra ngoài, có lẽ trước hết ta sẽ đánh tên cao kều đầu rơi máu chảy."
"Đợi đã, Tiểu Thái Đao......" Hồ Điệp Quân không dám nói cậu có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn, nhưng cậu có thể khẳng định cách này của Tiểu Thái Đao sẽ khiến mọi chuyện trở nên cực kỳ nát!
Hồ Điệp Quân muốn ngăn cản Tiểu Thái Đao, nhưng Tiểu Thái Đao căn bản là không để ý tới cậu, cho nên dọc đường cậu phải bám chặt lấy Tiểu Thái Đao, chỉ sợ Tiểu Thái Đao bỗng nhiên bùng nổ.
Sâm Ngọc thuận lợi dẫn nhóm Tiểu Thái Đao rời khỏi rừng bệnh. Khi cảm nhận được ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhóm Tiểu Thái Đao ý thức được họ đã sắp ra khỏi rừng bệnh rồi, cũng có nghĩa là họ chuẩn bị đối mặt với sự truy đuổi của rất nhiều AI và chó săn, hoặc là đối mặt với...... sự uy hiếp đến từ Sâm Ngọc.
"Đi thêm chút nữa là có thể rời khỏi rừng bệnh." Sâm Ngọc nói, sau đó tầm mắt của hắn dời đến trên người Tiểu Thái Đao. "Tiếp theo thì sao? Các ngươi định đi đâu? đến thành phố ven đô à?"
Tiểu Thái Đao không có lên tiếng, nhưng khi tầm mắt của Sâm Ngọc quét đến Tinh Hoa trên lưng cậu, cậu lộ ra vẻ mặt cực kỳ không vui.
"Nhưng thành phố ven đô cách nơi này rất xa, nếu không đi xe lửa thì chắc sẽ mất vài tháng mới đến nơi đấy. Mà với tình trạng của org nhà các ngươi, chỉ sợ là sẽ không thể đi được." Sâm Ngọc nói, hắn không biết vì sao Tinh Hoa đột nhiên lại bị thế này, nhưng đây chính là ưu thế của hắn.
Hiện tại xung quanh Tiểu Thái Đao tràn ngập điểm yếu, Sâm Ngọc cho rằng nếu giờ hắn muốn đưa cậu về căn cứ không phải việc gì khó.
"Cao kều, ngươi muốn lấy lại cố sự cầu không?" Tiểu Thái Đao lại bỗng nhiên mở miệng.
Sâm Ngọc nhướn mày, có chút kinh ngạc. Hình như Tiểu Thái Đao đang muốn thương lượng với hắn.
"Đúng lúc ta muốn nói chuyện này với các ngươi. Rốt cuộc các ngươi có định trả cố sự cầu cho ta không?"
"Ta có thể trả lại cho ngươi." Tiểu Thái Đao lần đầu tiên nhượng bộ, nhưng thái độ của cậu vẫn rất cứng rắn, "Nhưng ta có điều kiện."
"Nói nghe coi."
"Ngươi từng nói chó hoang các ngươi có cứ điểm."
"Đúng vậy."
"Có an toàn không? Có dễ bị org phát hiện không?"
Sâm Ngọc bỗng nhiên hiểu ý Tiểu Thái Đao. Điều này làm cho hắn không nhịn được mà mỉm cười, bởi vì đây không tính là điều kiện, mà là lợi ích đơn phương của hắn. Dù sao hắn cũng đang nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đưa Tiểu Thái Đao về, mà Tiểu Thái Đao hoàn toàn không biết chuyện này.
"Có, là một nơi rất an toàn. Để bảo vệ chó hoang, đó là một căn cứ bí mật không có bất cứ org nào biết đến, hơn nữa cách nơi này không xa." Sâm Ngọc nói.
"Ngươi dẫn chúng ta đến đó, để ta giấu Tinh Hoa ở đó rồi điều trị cho hắn. Ta sẽ trả cố sự cầu cho ngươi." Tiểu Thái Đao nói.
Hoá ra đây mới là mục đích thực sự của Tiểu Thái Đao! Giờ Hồ Điệp Quân mới ý thức được, hoá ra Tiểu Thái Đao bảo cậu phải chăm sóc Tinh Hoa là vì muốn uy hiếp Sâm Ngọc đưa họ về căn cứ. Nếu Sâm Ngọc từ chối, cậu sẽ đánh đối phương đầu rơi máu chảy.
Quả nhiên là một kế hoạch rất nát. Hồ Điệp Quân không nhịn được mà che mặt thở dài.
"Sao ta phải đồng ý? Không cần biết org của các ngươi vô hại hay có ý đồ xấu, đó là nơi không thể để org tuỳ tiện đi vào." Sâm Ngọc giả vờ khó xử "Đây là để đề phòng vạn nhất."
"Cút mẹ cái vạn nhất của ngươi đi! Bây giờ ngươi chỉ có một lựa chọn." Tiểu Thái Đao thấp giọng nói. "Mau nhân lúc ta còn đang thương lượng thì đồng ý đi, không thì chẳng những cố sự cầu không lấy lại được, mà ta sẽ tẩn cho ngươi một trận nhừ đòn, sau đó ép ngươi dẫn chúng ta đến chỗ đó!"
"Tiểu Thái Đao, org của ngươi đã bệnh nặng như này, ngươi cho rằng nếu ta và ngươi đánh nhau, ngươi có phần thắng không? Nếu ta lỡ tay giết chết ngươi, ta cũng sẽ không tốt bụng đến mức tha cho org của ngươi đâu."
Lời nói của Sâm Ngọc khiến cho Tiểu Thái Đao tức giận, đôi mắt đen láy của cậu hung hăng trừng cảnh cáo Sâm Ngọc. Nếu hắn làm ra chỉ một động tác nhỏ, Tiểu Thái Đao sẽ coi đó là một động thái khiêu khích, lập tức xông lên.
"Khoan đã, chủ nhân của chúng ta đã bệnh nặng như vậy, hắn sẽ không tạo thành uy hiếp gì cho các ngươi." Hồ Điệp Quân lên tiếng, cậu nhất định phải ngăn cản tình huống nát nhất phát sinh. "Nếu ngươi sợ tiết lộ địa điểm căn cứ cho hắn thì cùng lắm là trên đường đi chúng ta sẽ bịt mắt hắn lại."
"Sâm Ngọc! Mau đồng ý đi, nếu không thì ta chỉ có thể biến thương lượng thành uy hiếp!" Tiểu Thái Đao nheo mắt, đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ron hoảng hốt nhìn Sâm Ngọc. Hắn không biết nếu Tiểu Thái Đao và Sâm Ngọc thật sự đánh nhau thì hắn không biết nên giúp bên nào nữa.
Sâm Ngọc thở dài, tỏ ra rất bất đắc dĩ. "Cố sự cầu vốn là của ta, giao dịch này hình như không công bằng."
"Cố sự cầu của chúng ta cũng cho ngươi nốt!" Trước khi Tiểu Thái Đao tiếp tục làm khó dễ, Hồ Điệp Quân cướp lời cậu.
"Hồ Điệp Quân!"
"Đừng nói nhiều nữa, Tiểu Thái Đao. Ta không muốn để cậu và Sâm Ngọc đánh nhau người chết ta sống sau đó bị thương nặng, để rồi phải kéo cậu và chủ nhân chạy trốn khỏi sự truy bắt của org. Cậu cho rằng chúng ta có sự lựa chọn khác sao?" Hồ Điệp Quân trừng mắt quát Tiểu Thái Đao, mà hiếm khi nào Tiểu Thái Đao lại bị người ta nói đến nghẹn lời. Cậu nhìn Tinh Hoa ở phía sau nói: "Giờ việc đầu tiên là phải tìm một chỗ cho chủ nhân nghỉ ngơi!"
Tiểu Thái Đao cũng trừng lại Hồ Điệp Quân. Cậu mím môi im lặng một hồi, nhưng không mở miệng nói gì nữa.
— xem ra là đã thỏa hiệp.
"Sao?" Hồ Điệp Quân hỏi.
Sâm Ngọc mỉm cười gật đầu, "Thành giao."
* * *
Không ngoài dự đoán của họ, sau khi ra khỏi rừng bệnh, một thành phố nhỏ vốn trước nay rất hiếm khi bắt gặp phi cơ, lại xuất hiện một lực lượng phi cơ và AI cực lớn.
Điều này làm Sâm Ngọc càng nghi ngờ về thân phận của Tinh Hoa, chỉ vì bắt một org mà huy động từng này nhân lực và vật lực thì quả thật là không bình thường. Nhưng mà xem bộ dạng của Tiểu Thái Đao thế này thì chắc là hắn không dò hỏi nguyên nhân được, chỉ có thể mang người về căn cứ rồi tính tiếp.
Ở một góc hẻo lánh trên phố, Sâm Ngọc mang theo Ron uy hiếp cướp lấy một chiếc phi cơ. Tiểu Thái Đao thì dùng cách vô cùng tàn bạo là chặt đầu AI, cả quá trình này Hồ Điệp Quân đều bịt mắt Mai Mai.
Bởi vì Sâm Ngọc tựa hồ vẫn vô cùng phòng bị bọn họ, không muốn Tinh Hoa biết được đường chính xác tới căn cứ của chó hoang, cho nên như đã hứa, bọn họ đành phải che kín hai mắt Tinh Hoa, mặc dù giờ phút này thực ra che hay không đã không còn quan trọng nữa.
Trên mặt Tinh Hoa không ngừng xuất hiện những vết rạn nứt, mà đôi mắt vốn một màu Phỉ Thuý trong veo giờ đây đã bắt đầu nhạt màu ảm đạm. Tiểu Thái Đao gọi hắn vài lần, phản ứng của hắn có vẻ chậm chạp. Họ thậm chí còn không rõ liệu Tinh Hoa có còn nghe thấy tiếng của họ nữa không.
Sâm Ngọc rất cẩn thận mà yêu cầu cả nhóm Tiểu Thái Đao cũng phải bịt mắt lại, mà không hiểu sao Ron lại là ngoại lệ.
Phi cơ bay về hướng không ai biết, một đường đi mất cả ngày không ngừng nghỉ, mãi cho đến khi Sâm Ngọc bảo họ cởi bịt mắt ra, trời đã sẩm tối.
Sâm Ngọc rất quen đường quen lối mà dẫn họ thuận lợi tránh khỏi những nơi chó săn và AI thường lui tới kiểm tra, men theo một con đường dường như đã bị bỏ hoang.
Phía trước bắt đầu hiện ra những kiến trúc cổ xưa, thậm chí có cái còn sắp sập.
"Đây là... thành phố bỏ hoang." Hồ Điệp Quân đã từng nghe nói đến nơi này. Đây là nơi xảy ra tình trạng sâu bệnh nghiêm trọng nhất nên org đã quyết định bỏ hoang nơi này. Khắp nơi đều tồn tại một số thành phố bị bỏ hoang thế này.
Bởi vì tình trạng sâu bệnh quá mức nghiêm trọng dẫn đến org sẽ không tới gần khu vực này, đương nhiên AI và con người cũng sẽ không xuất hiện tại đây.
"Ngươi nói căn cứ của các ngươi ở đây?" Hồ Điệp Quân kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy, có ý kiến?"
"Có. Thành phố bỏ hoang có rất nhiều sâu bệnh, rất nguy hiểm đối với chủ nhân." Hồ Điệp Quân nói.
"Này! Ngươi cố ý hả?" Tiểu Thái Đao từ sau đá vào lưng ghế Sâm Ngọc.
"Các ngươi có thể có thêm chút niềm tin vào cuộc sống và lòng người được không vậy?" Sâm Ngọc thờ dài, nguy hiểm nhất chính là mấy tên ở trên xe này đó. "Ta có nói sẽ trực tiếp bỏ lại các ngươi ở đây à? Kiên nhẫn một chút, vẫn chưa tới căn cứ."
Sâm Ngọc điều khiển phi cơ trượt xuống garage một toà nhà rồi dừng lại. Hắn quan sát bốn phía, xác nhận phụ cận không có gì khả nghi mới xuống xe.
Sau khi tất cả xuống xe, Tiểu Thái Đao dùng áo choàng bọc kín người Tinh Hoa, rồi mới ôm hắn xuống.
Sâm Ngọc dừng lại ở một góc tối, dưới chân hắn là một thứ giống nắp đậy cống thoát nước, nhìn đã cũ từ lâu. Hắn xốc nắp cống lên, ý bảo nhóm Tiểu Thái Đao chờ trên này, rồi tự mình nhảy xuống.
Nhóm Tiểu Thái Đao chờ bên trên một lúc khá lâu, cơ hồ đến mức tưởng rằng Sâm Ngọc sẽ bỏ lại bọn họ.
* * *
Một lúc lâu sau, Sâm Ngọc mới ló đầu lên, ngoắc tay bảo họ đi theo.
Hồ Điệp Quân đưa mắt nhìn Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao chỉ do dự hai giây. Cậu chuyển từ ôm Tinh Hoa sang cõng trên lưng, dùng dây buộc chặt hắn rồi cùng đi xuống.
Hồ Điệp Quân gật đầu với Mai Mai, hai người đi sau lưng Tiểu Thái Đao, còn Ron đi sau cùng. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi, hắn mới đóng nắp cống, một đám người đi men theo đường cống thoát nước.
Hệ thống đèn trong cống thoát nước so với trong tưởng tượng của họ còn tốt lắm, nó có nguồn cấp điện riêng.
Không biết có phải do khi nãy Sâm Ngọc đã đánh tiếng với những người khác không, dọc đường đi, nhóm Tiểu Thái Đao không bắt gặp bất kỳ chó hoang nào.
Về đến căn cứ, nhóm chó hoang tựa hồ đều nhất trí coi Sâm Ngọc là thủ lĩnh. Vừa thấy hắn bình an trở về đã vui vẻ, thân thiết hỏi thăm.
Hệ thống cống ngầm bên dưới thành phố bỏ hoang so với trong tưởng tượng của họ còn khổng lồ và phức tạp hơn nhiều. Nơi này đã không còn là nơi xử lý nước thải nữa mà đã trở thành căn cứ địa của nhóm chó hoang trốn ra khỏi Mộ Khuyển.
Bọn họ cải tạo một số hang cùng và lối đi thành phòng ở và trụ sở. Sâm Ngọc còn nói họ có cả phòng chuyên môn đặt máy móc chữa trị, mà đó chính là thứ Tinh Hoa cần.
Năng lực của nhóm chó hoang cao hơn nhiều so với họ nghĩ, tuy rằng phần lớn thiết bị đều là trộm được từ trong thành phố của org, cho nên org mới cảm thấy đám chó hoang này thật phiền phức.
Đặt căn cứ dưới cống ngầm của thành phố bỏ hoang là một sự lựa chọn cực kỳ thông minh, bởi dù có ghét đám chó hoang như thế nào đi nữa thì org cũng sẽ không vì xử lý bọn họ mà đến tận thành phố bỏ hoang.
Cả đường đi, Tiểu Thái Đao đều ôm thật chặt Tinh Hoa, mãi cho đến khi Sâm Ngọc dẫn họ vào một căn phòng.
Sau khi vào phòng, Sâm Ngọc bảo người dẫn đường đi ra, mà cửa dùng để khống chế dòng nước đã được họ sử dụng là cửa phòng.
Tuy hoàn cảnh tuyệt đối không thể coi là tốt, nhưng so với lưu lạc dã ngoại thì tốt hơn gấp trăm lần! Tiểu Thái Đao vừa nhìn thấy giường thì nhanh chóng muốn đặt Tinh Hoa nằm xuống.
"Tình trạng org của các ngươi thế nào?"
Sâm Ngọc cũng muốn tiến lên xem, nhưng Tiểu Thái Đao tựa như một con mãnh thú che trước mặt Tinh Hoa, rất không khách khi đuổi người. "Đi ra ngoài, ta muốn nói chuyện một mình với Tinh Hoa."
Tiểu Thái Đao rất nguy hiểm. Sâm Ngọc biết nếu hắn còn không ra khỏi phòng, giây tiếp theo đối phương sẽ rút đao ra chém đôi hắn. Bởi vậy hắn chọn lùi một bước, nhưng vẫn ác ý mà cò kè thêm kiếm lời.
"Ta sẽ ra ngoài, nhưng trước hết ngươi phải thực hiện lời hứa của mình đã." Sâm Ngọc chìa tay ra trước mặt Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao giằng co vài giây, mãi cho đến khi Hồ Điệp Quân lên tiếng, cậu mới không cam lòng giao hết cố sự cầu trước khi tới Mộ Khuyển cho đối phương.
Sâm Ngọc gật đầu, rất vừa lòng nhìn những quả cố sự cầu trong tay. Hắn đã đạt được mục đích nên sẽ không tìm phiền toái nữa, xoay người mang theo Ron rời đi.
Hồ Điệp Quân không xác định được Tiểu Thái Đao Nói đi ra ngoài có bao gồm cậu và Mai Mai không, nhưng cậu cũng dắt tay Mai Mai đang lo lắng ra ngoài.
Chuyện của Tinh Hoa giao cho Tiểu Thái Đao, về phần bọn họ, chỉ cần phụ trách bảo vệ bên ngoài là được. Cho nên cậu phải nắm được tình hình nơi này đã, nếu có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cũng sẽ có biện pháp ứng phó.
Nói cho cùng thì Hồ Điệp Quân vẫn không tin Sâm Ngọc. Cậu liếc nhìn hai người trên giường một lần nữa rồi kéo Mai Mai rời đi.
Sau khi cả hai đã đi, Tiểu Thái Đao mới rúc đến bên người Tinh Hoa. Cậu không dám dùng sức, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đối phương.
"Tinh Hoa! Tinh Hoa!" Tiểu Thái Đao thực lo lắng, cậu sợ Tinh Hoa sẽ không tỉnh lại.
Tinh Hoa hai mắt vẫn nhắm nghiền, nghe thấy những tiếng gọi không ngừng của Tiểu Thái Đao mới chầm chậm mở mắt. Ánh mắt hắn mông lung nhìn Tiểu Thái Đao, những vết rạn nứt trên mặt giờ mới từ từ ngừng lại.
* * *
Dường như sau khi rời khỏi rừng bệnh, những dấu hiệu năng nguyên hoá trên cơ thể hắn trở nên chậm hơn một chút. Đau đớn trong cơ thể cũng không nghiêm trọng tới nỗi khiến hắn không thể nhúc nhích. Ngón tay hắn có thể cử động được.
"A... Tiểu Thái Đao, sao vậy? Không phải ta đã tỉnh rồi sao?" Tinh Hoa nâng tay xoa đầu Tiểu Thái Đao, hắn quan sát xung quanh, sau đó mới phát hiện ra, "A, em đã tìm được một chỗ cho ta nghỉ ngơi à?"
Sau khi rời khỏi rừng bệnh, ký ức của hắn giống như bị mất đi một đoạn, chỉ biết Tiểu Thái Đao vẫn luôn ở bên hắn, ôm hắn thật chặt.
"Ngươi thấy khá hơn không?" Tiểu Thái Đao nhảy lên giường, vội vàng bắt lấy tay Tinh Hoa hỏi.
"Ừm, không sao." Nhờ Tiểu Thái Đao nâng dậy, Tinh Hoa nửa tựa vào đầu giường.
Sau khi xác nhận tình trạng của Tinh Hoa Đã khá hơn nhiều, Tiểu Thái Đao nhíu mày, không vui mà chất vấn. Ngữ điệu của cậu giống như một con chó con đang tức giận. "Tinh Hoa, bây giờ ngươi cần phải thẳng thắn nói cho ta biết rốt cuộc thân thể ngươi xảy ra chuyện gì, không cho phép giấu diếm ta!"
Tinh Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Thái Đao, xem ra cậu sẽ không bỏ qua cho hắn, không nói không được.
Tinh Hoa khẽ thở dài, hắn giơ tay xoa đầu Tiểu Thái Đao đầu, cười như kiểu chuyện này không liên quan gì đến mình. "Được, ta nói với em là được, vậy em nghe cho kỹ nè."
Tiểu Thái Đao gật đầu, trong lòng căng thẳng. Cậu biết Tinh Hoa càng tỏ ra lạnh nhạt thì bệnh tình của hắn càng không đơn giản, cho nên cậu không nhịn được mà siết chặt tay Tinh Hoa, đến mức chính ngón tay cậu cũng thấy đau.
"Em còn nhớ ta đã từng kể cho em về "org thuần chủng" không? Mà org thuần chủng nhất là do "Mẹ" — cũng là tâm hạch của hành tinh này trực tiếp sinh ra. Và ta chính là org thuần chủng nhất." Tinh Hoa nói.
Tiểu Thái Đao gật đầu, không xen mồm.
"Org như chúng ta, sinh mệnh hoàn toàn thuộc về Mẹ, cũng ý nghĩa của việc Mẹ sinh ra chúng ta là để bất cứ khi nào bà cần, bà sẽ sử dụng chúng ta."
Lời của Tinh Hoa làm Tiểu Thái Đao nhớ tới, hắn từng hỏi cậu "vì sao chúng ta lại được sinh ra?". Điều này làm cậu vô cùng bất an.
Theo như Tinh Hoa nói, chứng tỏ việc này vô cùng quan trọng, có liên quan đến chính sinh mạng hắn.
"Chắc chắn em còn nhớ rõ ta cũng đã từng nhắc đến "Năng Nguyên Thể" với org khác. Năng Nguyên Thể là danh xưng với những org như ta. Chúng ta là những nguồn năng lượng dư thừa sau khi Mẹ sáng tạo ra sinh mệnh, dùng để dự trữ khi bà suy cạn năng lượng, Mẹ sẽ thu hồi chúng ta."
"Thu hồi nghĩa là gì?" Tiểu Thái Đao cảm thấy vô cùng không vui.
Tinh Hoa thò ngón tay ấn lên chóp mũ Tiểu Thái Đao, "Em biết tình trạng sâu bệnh ở những vùng ven đô nghiêm trọng thế nào rồi đấy. Những chuyện này mấy năm nay mới phát sinh. Mỗi khi hiện tượng này bắt đầu xảy ra, có nghĩa là cơ thể Mẹ đang bắt đầu suy yếu, dẫn đến sự suy sút của cả hành tinh này, bởi vậy mới xuất hiện trùng lớn ăn mòn. Nếu cứ tiếp tục như này, toàn bộ Phỉ Thuý Tinh sẽ bị huỷ diệt."
"Cho nên bọn họ mới phái đi nhiều người như vậy đuổi bắt chúng ta — bởi vì đã đến lúc phải đưa Năng Nguyên Thể trở về với Mẹ, đây chính là "thu hồi".
"Không cần phải nói giảm nói tránh, ta chỉ hỏi ngươi sau khi thu hồi sẽ thế nào?!" Mặt Tiểu Thái Đao đỏ lên, nhìn cậu rất kích động. Bộ dạng này của cậu khiến Tinh Hoa kinh ngạc.
"Tiểu Thái Đao, ta là Năng Nguyên Thể, thực ra ta đã sống rất lâu hơn em nghĩ, chỉ là trước đây ta luôn bị nhốt ở thành phố Mũi Nhọn, chưa từng ra ngoài."
"Ý ngươi là gì? Là ngươi đã sống đủ lâu rồi sao?" Tiểu Thái Đao tức điên. Cậu không biết Tinh Hoa đang nói gì nữa, phẫn nộ ép hỏi hắn. "Ngươi tốt nhất mau trả lời câu hỏi của ta!"
Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều biểu cảm của Tiểu Thái Đao sau khi nghe đáp án của hắn, có bình tĩnh, có lạnh lùng, đương nhiên cũng có... nổi giận như bây giờ. Nhưng hắn chưa từng nghĩ, cảm xúc của Tiểu Thái Đao sẽ kịch liệt như bây giờ.
Trong lòng Tinh Hoa có chút vui vẻ, nhưng cũng rất chua xót.
"Tiểu Thái Đao, em rất thông minh, em biết rõ đáp án mà." Nụ cười của Tinh Hoa vẫn ở trên môi, ngón tay ấn hoa văn trên vai Tiểu Thái Đao, "Yên tâm, nếu như đến cuối cùng ta thật sự chỉ có thể kết thúc như vậy, trước đó dù thế nào ta cũng sẽ giúp em giải khế ước này đi."
"Đây không phải vấn đề về khế ước!" Mặc kệ tình trạng thân thể hiện tại của Tinh Hoa, cả người Tiểu Thái Đao trực tiếp khóa ngồi trên người Tinh Hoa. "Nếu ngươi bị thu hồi sẽ thế nào? Sẽ biến mất à? Sẽ chết à?"
Tinh Hoa vươn tay ôm cổ Tiểu Thái Đao. Hắn nhẹ nhàng mà niết sau gáy cậu, muốn trấn an cậu.
"Khi Mẹ cần, Năng Nguyên Thể chúng ta sẽ bắt đầu biến dị, giống như em thấy đấy, làn da trên người ta bắt đầu bong ra, sau đó cơ thể sẽ không thể nhúc nhích — mà sau khi chìm vào vòng tay của Mẹ, cuối cùng sẽ biến thành một viên đá nhỏ trong tâm hạch Phỉ Thúy Tinh...... Đúng vậy, Tiểu Thái Đao, ta nghĩ về phương diện nào đó coi như đã chết."
Tinh Hoa nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Tiểu Thái Đao.
"Vì sao nhất định phải là ngươi...... Không còn Năng Nguyên Thể nào khác có thể thay thế sao?" Một lúc lâu sau, Tiểu Thái Đao mới thốt ra những lời này.
Tinh Hoa lắc đầu, hắn tiếp tục dùng ngón tay xoa mặt Tiểu Thái Đao, "Không có, Tiểu Thái Đao...... Năng Nguyên Thể chỉ còn lại một mình ta."
"Sao có thể...... Không thể như vậy!"
"Ừ, ta cũng nghĩ không thể như vậy, cho nên không phải ta đã trốn ra ngoài sao?" Tinh Hoa tiếp tục nói: "Trước khi gặp em, ta luôn bị nhốt và canh giữ trong thành phố Mũi Nhọn, nhưng cuối cùng ta đã chạy ra, mà bây giờ ta đang muốn chống lại vận mệnh này."
"Cho nên ngươi mới cần ta giúp ngươi tìm cố sự cầu. Nguyên nhân ngươi muốn tìm được Phương Chu để rời khỏi Phỉ Thúy Tinh, chính là vì vậy sao?"
"Không sai." Tinh Hoa gật đầu, trên mặt không tìm thấy một chút lo sợ nào, "Giờ em đã biết tất thảy nguyên do, em nghĩ thế nào?"
Tiểu Thái Đao dừng một chút, bỗng nhiên bắt đầu kích động, "Nhưng nếu trước đây ngươi vẫn bị giam thì ngươi trốn ra thế nào? Sao ngươi lại biết về Phương Chu? Sao ngươi lại tin Phương Chu có thật? Nếu chúng ta thật sự có thể lên tàu chạy trốn thì có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi sao?"
"Chỉ như vậy? Suy nghĩ của em là sự hiếu kỳ à?" Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra khiến Tinh Hoa cười ra tiếng, xem ra Tiểu Thái Đao không ý thức được, hoặc trực tiếp bỏ qua việc hắn chạy trốn sẽ dẫn đến sự hủy diệt của toàn bộ Phỉ Thúy Tinh. Toàn bộ sự để ý của cậu chỉ xoay quanh org này.
"Còn chuyện gì quan trọng hơn những việc này à? Ngươi tốt nhất phải cẩn thận trả lời câu hỏi của ta."
"Được được...... Nhưng trước đó ta sẽ kể cho em nghe một câu chuyện khá dài." Tinh Hoa nói: "Thân là org Năng Nguyên Thể, bình thường luôn lấy việc trở thành sức mạnh của Mẹ làm kiêu ngạo, sẽ không để ý chuyện bản thân sẽ thành vật hi sinh, cho nên chúng ta vẫn luôn ở trong một chiếc lồng sắt thật lớn màu trắng, chờ đợi đến khi Mẹ cần chúng ta."
"Lồng sắt lớn màu trắng?"
"Ừ, là một nơi chán ngắt, ta sẽ không gọi nó là "nhà". Tinh Hoa tiếp tục nói: "Những Năng Nguyên Thể trước vẫn luôn an phận thủ thường, cho đến khi Năng Nguyên Thể trước ta xảy ra một vấn đề nho nhỏ."
"Vấn đề "nhỏ"?" Tiểu Thái Đao nheo mắt.
"Được rồi, là vấn đề lớn, nhưng mà có liên quan đến con người các em đó." Tinh Hoa cười ra tiếng: "Năng Nguyên Thể trước đó là org đầu tiên đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài chơi, lúc ấy hắn đã hứa hắn sẽ trở về. Bởi vì chưa từng có vết xe đổ, org ở thành phố Mũi Nhọn cứ vậy mà để hắn ra ngoài, để lại một người bạn duy nhất của hắn lúc đó — cũng chính ta khi còn nhỏ."
"Bạn kiểu gì? Giống chúng ta sao?" Tiểu Thái Đao nheo mắt.
"Không, đương nhiên không phải, Tiểu Thái Đao là người bạn độc nhất vô nhị." Tinh Hoa cười khanh khách, nhìn tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều.
"Rồi sao nữa? Hắn có trở về không?"
"Có trở về, nhưng khi trở về hắn mang theo một con người. là một cái chó săn, giống như Tiểu Thái Đaovậy."
"Có ý gì?"
"A...... Ý là hắn không chịu khống chế! Chẳng qua, chó săn đó tuyệt đối không so được với Tiểu Thái Đao." Không thể so được với sự bất kham của Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao xẹp miệng không nói lời nào, tiếp tục nghe Tinh Hoa nói tiếp.
"Con người đó thay AI hầu hạ hết thảy sinh hoạt của Năng Nguyên Thể, còn mang đến rất nhiều cố sự cầu từ bên ngoài. Sau đó Năng Nguyên Thể đó ngày càng chìm đắm, rồi có lẽ là con người đó đã đưa hắn đi, hoặc là hắn mang theo con người trốn đi...... Bọn họ lại chạy trốn, chạy ra khỏi cái lồng trắng kia."
Câu chuyện này kỳ thật rất giống với câu chuyện của Tinh Hoa, bởi vì hắn cố bắt chước theo những chuyện mà Năng Nguyên Thể trước đã làm, phải không?
"Giống ngươi phải không?" Tiểu Thái Đao cũng nói như vậy.
"Không...... Đúng hơn mà nói, phải là ta giống hắn." Tinh Hoa nói. "Sau khi họ trốn đi để lại không ít thứ cho ta, tỷ như một quả cố sự cầu, tuy rằng là giả."
Hắn mỉm cười, "Ta nhớ rất rõ ràng, bọn họ từng nhắc đến tầm quan trọng của cố sự cầu cũng như nó liên quan đến việc tìm kiếm Phương Chu. Tìm được cố sự cầu sẽ tìm được manh mối của Phương Chu. Cho nên câu hỏi thứ hai và thứ ba của em là như vậy, ta từ bọn họ mà biết những chuyện này. Còn việc vì sao ta lại tin vào sự tồn tại của Phương Chu, ta chẳng có lí do gì để không tin vào nó cả. Ngược lại, sự tin tưởng làm ta cảm giác có mục tiêu, ít nhất những ngày tháng cuối cùng sẽ không nhàm chán như vậy."
"Vậy họ có thành công không? Có trốn thoát không?" Tiểu Thái Đao vội vã truy vấn, sau đó cậu phát hiện câu hỏi của mình rất ngu ngốc.
Tinh Hoa trầm mặc sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên. "Không, họ thất bại. Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra với chó săn, song org đó đã bị mang về. Lúc ấy hắn đã bắt đầu năng nguyên hóa, trên người chỗ nào cũng xuất hiện vết nứt vỡ, bộ dạng của hắn ta không bao giờ quên được."
Đúng vậy. Nếu thành công, Tinh Hoa chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây mà đã trở thành Năng Nguyên Thể thay thế, ném vào cái lò thiêu mà gọi mĩ miều là Mẹ rồi nhỉ?
Tiểu Thái Đao trầm giọng, cậu thản nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó vào một ngày ta không thấy hắn nữa. Ta không bao giờ gặp lại hắn nữa."
Lời của Tinh Hoa khiến sắc mặt Tiểu Thái Đao trầm xuống, bởi vì cậu bỗng nhiên phát hiện, bọn họ dường như đang tái diễn lại sự kiện đó.
Nhìn sắc mặt Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa muốn làm cho không khí thoải mái hơn một chút, "Nhưng hắn đã để lại con đường chạy trốn không tồi, điều này trả lời câu hỏi đầu tiên của em: Ta đi theo lối hắn chỉ mà chạy, phỏng chừng đám org ở thành phố Mũi Nhọn vẫn chưa phát hiện ra ta chạy trốn kiểu gì. Mà tất cả đều nhờ sự nhạy bén của chó săn đối với lỗ hổng phòng bị, đã khiến những org lương thiện như chúng ta bị gần mực thì đen..."
Tinh Hoa muốn trêu chọc Tiểu Thái Đao, nhưng Tiểu Thái Đao không cười, hoặc là giơ tay đấm hắn. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng đường đột hỏi một câu: "Bọn họ không thành công, vậy ngươi cảm thấy chúng ta có thể thành công không?"
"Ta......" Khi Tiểu Thái Đao hỏi như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Tinh Hoa là phủ nhận bất cứ khả năng thành công nào của họ.
Nhưng Tiểu Thái Đao không nghĩ vậy. Cậu thấy Tinh Hoa không đáp lại, liền giơ tay tóm tóc hắn.
"Chần chờ cái gì? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ không thành công à?" Tiểu Thái Đao nhướn mày.
Tinh Hoa nghiêng đầu, hắn hỏi lại: "Vậy em nghĩ sao?"
"Sẽ thành công." Tiểu Thái Đao nói không chút chần chờ, không hề keo kiệt cho hắn muốn nụ cười kiêu ngạo, "Ông đây sẽ khiến nó thành công."
"Vậy cũng có nghĩa là, dù sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Phỉ Thúy tinh cũng không sao?" Tinh Hoa cũng nở nụ cười.
"Không phải ta đã sớm là kẻ địch của Phỉ Thúy Tinh à?"
"Ha ha! Nhưng nếu muốn cứu ta, toàn bộ Phỉ Thúy Tinh sẽ bị hủy diệt, chuyện này cũng không quan trọng sao?"
"Phỉ Thúy Tinh bị hủy diệt có quan trọng hơn ngươi à?" Ngược lại, Tiểu Thái Đao lại tỏ ra kỳ quái nhìn hắn, như thể đây là chuyện đương nhiên vậy. "Đây thậm chí còn không phải một vấn đề cần cân nhắc."
"Không phải vấn đề, ha ha — Đây thật là một câu trả lời tuyệt vời". Tinh Hoa dùng ngón tay chà xát vành tai Tiểu Thái Đao.
"Nếu là câu trả lời tuyệt vời, vậy còn không mau hôn ta một cái?" Lời này nghe như một câu tán tỉnh, nhưng Tiểu Thái Đao lại nói ra một cách chân thành và tha thiết. Cậu thật sự chỉ muốn được thưởng một cái hôn mà thôi.
"Tiểu Thái Đao...... Em muốn hại ta à?"
"Hứ! Ông đây vừa nói nhiều như vậy, ngươi còn nghĩ ta muốn hại ngươi!"
"Bởi vì nếu em cứ nói như vậy, ta sẽ muốn làm những việc khác kịch liệt hơn, mà những việc đó sẽ khiến ta bị năng nguyên hóa nhanh hơn."
Tuy rằng Tinh Hoa bị chính câu đùa của mình làm bật cười, nhưng khi hắn những lời này cũng là nghiêm túc.