[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô

Quyển 3 - Chương 7




Nửa đêm, Tinh Hoa vì cực kỳ đau đớn mà tỉnh lại. Trên người hắn trống trải không có ai, mà Tiểu Thái Đao bình thường vẫn nằm sấp ngủ trên người hắn không biết đã chạy đi đâu.

Tinh Hoa muốn đi tìm cậu, nhưng người hắn đau đến mức không thể đứng dậy được. Hắn giơ tay lên, da trên ngón tay và cả cánh tay hắn nều đã nứt ra, bong tróc đến nỗi không tìm ra một nơi nào lành lặn. Ánh phỉ thúy từ bên trong lóe ra sáng đến chói mắt.

"Tiểu......" Tinh Hoa muốn gọi tên Tiểu Thái Đao nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng thì thào.

Không biết có phải tiếng thì thào của hắn gợi ra sự chú ý của người khác không. Hắn mơ hồ thấy Hồ Điệp Quân và Mai Mai vội vàng mở cửa xông vào, cúi xuống bên người hắn thân thiết quan tâm, nhưng hắn không thể nói ra được một chữ.

Dấu hiệu năng nguyên hóa của hắn đã gần đi đến giai đoạn cuối, bên tai đều là tiếng ù ù, không thể nghe rõ người xung quanh đang nói gì nữa.

Giường hơi rung động, hắn ngửi được mùi gì đó hư thối, mà thị giác của hắn cũng bắt đầu bị bóng tối bao phủ.

Hồ Điệp Quân và Mai Mai đang ở bên cạnh hắn — nhưng Tiểu Thái Đao mà hắn muốn gặp nhất đang ở đâu?

"Tình cảm của ngươi đối với org quá sâu đậm, chuyện này không hợp lý. Ta nghĩ đây là ảnh hưởng do khế ước tạo ra. Sau khi giải trừ khế ước, có lẽ ngươi sẽ tỉnh táo hơn một chút." Giọng nói của Sâm Ngọc lạnh lùng mà trầm ổn.

"Nói linh tinh!" Tiểu Thái Đao gào thét, mũi kim đã bắt đầu chọc vào da cậu.

"Ngươi chắc chắn là ta nói linh tinh? Đợi khi khế ước bị giải trừ, ngươi sẽ không gặp vấn đề với khế ước chủ sủng cùng liên nữa, sự ảnh hưởng của org sẽ không còn. Khi đó đầu óc của ngươi sẽ tỉnh táo hơn rất nhiều, có lẽ ngươi cũng sẽ cảm thấy org kia chẳng còn quan trọng nữa." Sâm Ngọc nói: "Đây chẳng phải là điều mà ngươi thực sự mong muốn sao? Ta đang giúp ngươi đó, Tiểu Thái Đao."

"Cút mẹ đi giúp ta cái gì chứ!" Tiểu Thái Đao bỗng nhiên giãy dụa càng kịch liệt.

"Tiểu Thái Đao!" Ron cố gắng hỗ trợ kiềm chế Tiểu Thái Đao, nhưng Tiểu Thái Đao dường như đang phát điên, dù cho trước đây đã giãy dụa một trận rồi nhưng không thấy cậu có chút mệt mỏi nào, ngược lại ngày càng thô bạo hơn.

"Ta thích bị Tinh Hoa dùng khế ước kiềm chế thì liên quan đéo gì đến các ngươi! Đừng có ở đó mà nói đang giúp ta, không cho phép các ngươi phá vỡ liên kết giữa ta và Tinh Hoa!" Tiểu Thái Đao phẫn nộ đến nỗi hai mắt đỏ lên như máu.

Mắt thấy không thể tiếp tục kiềm chế Tiểu Thái Đao nữa, Sâm Ngọc nhắm ngay vào sau gáy Tiểu Thái Đao định cắm kim tiêm vào, nhưng cơ thể Tiểu Thái Đao siết quá chặt, lại không ngừng giãy dụa khiến hắn khó mà tiêm vào được. Kết quả mũi kim còn chưa cắm vào được thì Ron đã bị đá văng ra, còn Sâm Ngọc bị Tiểu Thái Đao nhấc cổ áo ném ra ngoài.

Sâm Ngọc lăn một vòng rồi bò dậy. Hắn nắm chặt kim tiêm toan lao đến thì phát hiện mũi kim đã cong veo, mà chỉ vài giây sau, Tiểu Thái Đao đã như một con thú hoang mà vồ lấy hắn, dùng sức mạnh không tưởng mà đánh hắn bật lên tường.

"Ron!" Sâm Ngọc hô.

Ron mất một giây mới phản ứng, xông lên muốn kéo Tiểu Thái Đao ra, nhưng bị Tiểu Thái Đao dùng cùi chỏ hích trúng mặt, máu tươi bắn ra.

Ron té trên mặt đất, một đòn đó không biết có phải làm hắn chuẩn bị hôn mê hay không, hắn cứ cảm thấy sàn nhà đang hơi chấn động.

Tiểu Thái Đao dường như đã nổi cơn điên, không ngừng tấn công Sâm Ngọc, cơ hồ muốn đánh chết hắn.

Sâm Ngọc thì thấy mọi chuyện giờ hay rồi. Không những không giải trừ được khế ước trên người Tiểu Thái Đao mà giờ còn phải cố hết sức trấn an tên điên này. Hắn miễn cưỡng đỡ mấy đấm của Tiểu Thái Đao, sau đó ra một quyền, trực tiếp đánh lên mặt Tiểu Thái Đao. Nhưng Tiểu Thái Đao như không biết đau là gì, vẫn tiếp tục lên cơn.

Sâm Ngọc một cước đá văng Tiểu Thái Đao, khi hắn đang muốn nhào lên thì trên mặt đất truyền đến một cơn địa chấn, khiến hắn không thể không dừng bước.

Tiểu Thái Đao là người đầu tiên nhảy dựng lên. Cậu không tấn công Sâm Ngọc nữa mà chạy như điên về phòng Tinh Hoa.

Sâm Ngọc và Ron còn chưa kịp ý thức được tình huống, đã có người vội vàng chạy vào thông báo: "Sâm Ngọc, có trùng xuất hiện!"

"Cái gì?" Sâm Ngọc chau mày, lập tức lao ra khỏi phòng cùng người đến thông báo.

Hoá ra sàn nhà truyền đến địa chấn là do có trùng từ dưới lòng đất xâm nhập. Đường cống nước bị nó làm cho rách tả tơi, mấy con trùng khác nhân cơ hội này ùa vào, xâm nhập vào căn cứ dưới cống ngầm.

May là đội chó hoang đều được huấn luyện bài bản, ngay trước khi trùng tạo ra bất cứ thương vong nào đã giải quyết gọn mấy con trùng.

Sâm Ngọc vừa tới nơi bị trùng chui vào, phát hiện chỉ có mấy chỗ bị hư hại, xác trùng nằm la liệt đầy đất, nhưng vẫn duy trì tư thế của chúng trước khi chết. Tất cả bọn chúng đều chen chúc về cùng một hướng.

Cánh cửa sắt bị đè ép đến mức biến hình vặn vẹo. Một cái đầu trùng bị kẹp ở cửa, bị đao cắm ngập trên mặt đất.

"Chuyện này là sao?" Ron đi phía sau, không thể tin được. "Ta còn tưởng nơi này rất an toàn!"

"Nơi này vốn rất an toàn, đây là lần đầu tiên bị trùng xâm nhập." Mặt Sâm Ngọc không chút thay đổi. Hắn vẫy tay ra hiệu cho đội chó hoang lui ra, sau đó tiến về phía trước.

Mùi org nồng nặc khắp không gian, so với bất cứ lần nào trước đây càng mãnh liệt hơn. Có khả năng mùi hương này lan ra từ lỗ thông gió tràn ra ngoài, dẫn theo sự thèm khát của trùng.

Bước qua xác trùng đi về phía căn phòng, Sâm Ngọc phát hiện Tiểu Thái Đao đã chạy về đây. Cậu đang ôm chặt org trên người toả ra ánh sáng quái lạ, mà Mai Mai cùng với Hồ Điệp Quân đang sốt ruột đứng bên.

"Tiểu Thái Đao, Tiểu Hoa làm sao vậy? Anh ấy sẽ chết à?" Tiếng nức nở của cô bé vang lên, ngón tay túm chặt góc áo Tiểu Thái Đao.

Tình trạng của org so với khi Sâm Ngọc nhìn thấy hắn vào hai ngày trước còn tệ hơn nhiều.

"Là org...... Sao lại có org xuất hiện ở đây?" Một vài chó hoang chuyên xử lý xác trùng đã nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng. Bọn họ khẽ nói nhỏ với nhau, cho đến khi Sâm Ngọc liếc mắt nhìn.

Hồ Điệp Quân biết mọi chuyện không ổn rồi. Cậu dùng chăn che lên người Tinh Hoa, sau đó một mình bước ra nói chuyện với Sâm Ngọc, yêu cầu một nơi có thể cách ly với mọi người, sau đó chậm rãi thương lượng lại.

Sâm Ngọc đồng ý. Đầu tiên hắn ra lệnh cho đội chó hoang rời đi, sau đó chuyển họ tới một căn phòng khác.

Tiểu Thái Đao ôm chặt Tinh Hoa không dám buông tay, như là sợ nếu cậu chỉ thả lỏng một chút hắn sẽ biến mất vậy. Ngoại trừ Hồ Điệp Quân và Mai Mai, bất cứ ai tiếp cận họ đều trở thành kẻ thù của Tiểu Thái Đao.

"Còn cách nào có thể giữ bí mật chuyện này được không?" Đến khi trong phòng chỉ còn lại Sâm Ngọc và Ron, Hồ Điệp Quân hỏi.

"Vừa rồi đã có rất nhiều người phát hiện ra hắn, lại thêm trước đó sớm đã có người nghi ngờ, chỉ sợ chẳng còn cách nào nữa." Sâm Ngọc lắc đầu, hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ bị phát hiện nhanh như vậy. "Rất nhanh sẽ có người tới yêu cầu ta xử lý org này."

"Không thể nghĩ cách khác sao?"

Sâm Ngọc trầm mặc không nói. Cách khác thì đương nhiên là có, hơn nữa đó vẫn là kế hoạch của hắn, chẳng qua là vừa bị Tiểu Thái Đao phá hủy.

"Hồ Điệp Quân! Không cần ngờ hắn nghĩ cách nữa, tên đó căn bản là thứ vô liêm sỉ!" Tiểu Thái Đao nghiến răng nghiến lợi ngắt lời cuộc đối thoại của họ. "Hắn định giải trừ khế ước của ta và Tinh Hoa."

"Vì sao phải làm như vậy?" Hồ Điệp Quân khó hiểu, khi nãy Tiểu Thái Đao và Sâm Ngọc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn còn tưởng Tiểu Thái Đao chỉ đi thăm dò thôi chứ.

"Bởi vì chỉ một mình Tiểu Thái Đao có liên kết khế ước với org." Sâm Ngọc thở dài, hắn thản nhiên nói: "Ngươi và cô nhóc kia không có, cho nên nếu khế ước của Tiểu Thái Đao bị giải trừ, các ngươi sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của tên org kia. Sau đó chúng ta có thể xử lý tên org kia hoặc trả hắn về, mà các ngươi thì có thể ở lại đây, trải qua những ngày tháng tự do không bị trói buộc."

"Ngươi định đối xử với chủ nhân như vậy sao?" Giờ thì Hồ Điệp Quân đã hiểu vì sao Tiểu Thái Đao lại tức giận như vậy. "Đừng có đùa, bất kể có giải trừ khế ước hay không, chúng ta cũng sẽ không cho phép ngươi làm như vậy với chủ nhân."

"Thật sao? Các ngươi là chó cảnh, có tình cảm sâu đậm với chủ nhân thì việc này ta có thể thông cảm. Tuy nhiên Tiểu Thái Đao là chó săn, một khi trừ bỏ khế ước với chủ nhân, cậu ta sẽ không còn nghĩa vụ phải bảo vệ hắn, những ảnh hưởng của org với cậu ta sẽ chấm dứt."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"Ta cho rằng sự trung thành và yêu thích của Tiểu Thái Đao với chủ nhân hắn là do bị khế ước ảnh hưởng. Sau khi giải trừ khế ước, Tiểu Thái Đao sẽ được tự do, suy nghĩ của cậu ta sẽ không bị org khống chế nữa, sau đó.... Có lẽ cậu ta sẽ vô tình mà vứt bỏ tên org kia thôi, rồi gia nhập đội chó hoang của ta." Sâm Ngọc cho rằng mọi chuyện đã bung bét đến mức này rồi, nói hết cho đám Hồ Điệp Quân nghe cũng chẳng sao.

Ý của Sâm Ngọc là chỉ cần giải trừ khế ước thì Tiểu Thái Đao sẽ hoàn toàn vứt bỏ được tình cảm của cậu với Tinh Hoa. Mà hết thảy là do sự tồn tại của khế ước mới dẫn đến tình cảm của Tinh Hoa ảnh hưởng tới Tiểu Thái Đao? Thật là phi lý! Hồ Điệp Quân nghĩ Sâm Ngọc đã hoàn toàn phủ định tình yêu của Tiểu Thái Đao đối với Tinh Hoa.

Hồ Điệp Quân nhìn về phía Tiểu Thái Đao, cậu hy vọng Tiểu Thái Đao sẽ lớn tiếng phản bác lại hắn, thế nhưng Tiểu Thái Đao chỉ ôm chặt Tinh Hoa ngồi trong góc, đầy cảnh giác mà hung hăng trừng Sâm Ngọc.

"Ngươi gạt người!" Tiểu Thái Đao quát.

"Nếu ngươi cảm thấy ta đang gạt người, vậy thì thử giải trừ khế ước xem thế nào. Nếu đến lúc đó thái độ của ngươi với hắn vẫn như cũ, vậy thì ta không còn gì để nói." Sâm Ngọc nói.

"Ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao?" Tiểu Thái Đao nổi giận, trong mắt cậu hiếm khi lộ ra sự bối rối.

Hiện tại thoạt nhìn Tiểu Thái Đao như đang thật sự sợ hãi. Cậu sợ sau khi khế ước bị giải trừ, chính cậu sẽ không để ý tới Tinh Hoa nữa.

"Tiểu Thái Đao, Sâm Ngọc nói có lý, chấp nhận đi! Đợi sau khi khế ước bị giải trừ, ngươi sẽ biết sự nịnh nọt của bản thân là ngu xuẩn......" Ron mới nói được một nửa, đã bị một chiếc ghế bay đến nện vào mặt.

"Không được nói Tiểu Thái Đao như vậy!" Mai Mai thở phì phò hất mặt lên. Nó định vác một cái bàn lên ném tiếp.

Sâm Ngọc thấy tất cả người xung quanh Tinh Hoa đều nổi lên địch ý với hắn. Nếu tiếp tục nói thêm chỉ càng làm gia tăng xung đột, hắn quyết định tạm thời lùi một bước.

"Tóm lại, các ngươi nhất định phải đưa ra quyết định. Tuy ta không biết org này rốt cuộc bị làm sao, nhưng dù thế nào đi nữa thì sự tồn tại của hắn cũng đưa sâu bệnh đến, sớm hay muộn cũng dẫn đến sự truy đuổi của org. Ta nhất quyết phải mời hắn rời khỏi đây." Ánh mắt Sâm Ngọc dần trở nên lạnh lùng. "Mà kể cả ta không đuổi hắn ra khỏi đây, chúng ta cũng phải tìm cách xử lý hắn. Mà trước khi xử lý hắn, ta sẽ buộc ngươi phải tiêm thuốc của chúng ta, giải trừ khế ước của ngươi."

Với tình hình hiện tại, Tiểu Thái Đao không thể quan tâm tới cố sự cầu được nữa. Mà bất kể quyết định của Tiểu Thái Đao là gì thì đến cuối Sâm Ngọc cũng chỉ tổn hại một chó săn dũng mãnh là cậu, bản thân hắn chẳng có tổn thất gì lớn.

Hiện tại việc quan trọng nhất là bảo vệ căn cứ của chó hoang. Đợi sau khi xử lý nhóm Tiểu Thái Đao, hắn mới có thời gian nghiên cứu cố sự cầu.....

Bởi vậy đây chính là tối hậu thư của Sâm Ngọc. Đây là địa bàn của hắn, nhóm Tiểu Thái Đao không có tư cách từ chối.

"Hắn bị sao vậy?" Đợi đến khi những người khác đã ra ngoài, Tiểu Thái Đao ôm Tinh Hoa hỏi.

"Không biết, nửa đêm sau khi ngươi rời khỏi đây, bỗng nhiên hắn trở thành như vậy." Hồ Điệp Quân trả lời.

Khi Tiểu Thái Đao gửi Tinh Hoa cho bọn họ chăm sóc, Tinh Hoa vẫn đang ngủ say. Sau khi Tiểu Thái Đao rời khỏi đây không lâu, họ nghe thấy tiếng gọi của hắn, sau đó sâu bệnh tràn vào.

"Tinh Hoa! Tinh Hoa!" Tiểu Thái Đao muốn đánh thức Tinh Hoa, nhưng Tinh Hoa trông cực kỳ suy yếu. Toàn bộ cánh tay của hắn đã biến thành vật chất xanh biếc, những vết nứt trên làn da không ngừng kéo dài lên trên.

Điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là sao đó Tinh Hoa sẽ hoàn toàn biến thành một khối đá như vậy sao? Tiểu Thái Đao hoảng hốt. Tinh Hoa không nói rõ ràng với cậu, hắn vẫn chưa nói đến cuối cùng hắn sẽ biến thành thế nào.

"Bình tĩnh một chút, Tiểu Thái Đao, giờ nghĩ xem chúng ta nên làm gì bây giờ." Hồ Điệp Quân nhẹ giọng trấn an.

Ngoại trừ Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa không hề nói với bọn họ hắn vì sao lại sinh bệnh, nên hiện tại chỉ có một mình Tiểu Thái Đao biết sự thật.

Nhưng Tiểu Thái Đao dường như đã bị những lời của Sâm Ngọc đả kích, tinh thần cậu vô cùng bất ổn. Hồ Điệp Quân không chắc lắm liệu có phải Tiểu Thái Đao thật sự sợ hãi những điều mà Sâm Ngọc nói không.

"Chúng ta có nên đi tìm bác sĩ không? Ý ta là bác sĩ chuyên điều trị cho org, không phải ở đây." Hồ Điệp Quân hỏi, nhưng rất nhanh đã bị Tiểu Thái Đao bác bỏ.

"Không được, chúng ta không thể để bất cứ kẻ nào tìm được hắn." Tiểu Thái Đao lắc đầu,tay càng siết chặt hơn.

"Nhưng mà Tiểu Thái Đao, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa."

"Ta biết, tiếp tục ở lại đây quá nguy hiểm. Người của Sâm Ngọc đã phát hiện ra Tinh Hoa, chúng sẽ nghĩ mọi cách để xử lý hắn, chúng ta nhất định phải đi khỏi đây trước khi điều đó xảy ra." Tiểu Thái Đao nói.

"Nhưng sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi đâu?" Mai Mai lau nước mũi đang không ngừng chảy xuống. Nó cảm thấy Tinh Hoa và Tiểu Thái Đao thật đáng thương.

"Không biết, nhưng không thể ở lại đây được, chúng ta phải đi ngay lập tức." Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Thái Đao đứng dậy muốn Hồ Điệp Quân sắp xếp đồ đạc mang đi.

Phương án này vô cùng lỗ mãng. Nếu hiện tại bọn họ đi ra ngoài, Tinh Hoa cũng chỉ có con đường chết. Họ không có chỗ nào an toàn để chăm sóc Tinh Hoa, mà bọn họ cũng chỉ có thể lưu lạc trong thành phố bị bỏ hoang.

Ở đây, họ có nơi ở không tồi, Tinh Hoa cũng được họ chăm sóc chu đáo, nhưng cũng có thể bởi vì Sâm Ngọc, Tinh Hoa sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.....

Hồ Điệp Quân nắm chặt tay, rốt cuộc họ cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác.

* * *

"Được, chúng ta đi thôi." Ngay từ đầu Hồ Điệp Quân đã quyết định sẽ luôn đồng hành cùng Tiểu Thái Đao và Tinh Hoa, mà hiện tại cậu cũng không định đổi ý. "Mai Mai, em đến phòng bếp mang chút đồ ăn về đây, dọc đường đi cảm thấy thứ gì có thể mang đi được thì cầm hết về."

"Được!" Mai Mai đứng dậy, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

"Còn cần gì nữa không?" Hồ Điệp Quân vừa hỏi Tiểu Thái Đao vừa dùng chăn bọc Tinh Hoa lại. "Thuốc men gì đó?"

"Không cần. Nếu còn cần gì ta sẽ tự chạy về lấy." Tiểu Thái Đao dùng chăn bọc kín lại org của cậu. Cố sự cầu không thể cướp về được nữa, cái tên xảo quyệt Sâm Ngọc kia nhất định đã giấu kỹ ở đâu đó. "Giờ quan trọng nhất là tìm một nơi có thể giấu Tinh Hoa."

"Được, nhưng sau khi giấu được chủ nhân thì Tiểu Thái Đao ngươi đừng lỗ mãng làm chuyện xằng bậy." Hồ Điệp Quân cực kỳ nghi ngờ Tiểu Thái Đao sẽ đơn thương độc mã trở về cướp lại thứ cậu muốn.

Tiểu Thái Đao không trả lời. Cậu cõng Tinh Hoa đã mất đi ý thức lên lưng, giống như lúc họ mới đến đây.

"Giờ sao?" Hồ Điệp Quân hỏi. Cậu đã chuẩn bị xong hành ý ôm trên người.

"Đợi Mai Mai về rồi chạy thôi."

Chạy? Chẳng có kế hoạch gì cả, chỉ đơn giản là liều mạng, thật đúng là phong cách của Tiểu Thái Đao. Hồ Điệp Quân lắc đầu than nhẹ, thế nhưng Tiểu Thái Đao luôn có bản lĩnh dùng phương án rách nát này để ra khỏi khốn cảnh.

Chó săn đưa org của cậu chạy trốn, dùng phương án thô bạo nhất để thoát khỏi những người đang cản trở họ.

Sâm Ngọc không lập tức phái người ngăn họ lại. Sâu bệnh vừa tràn vào, chuyện trong căn cứ chứa chấp org còn chưa bị nhiều người phát hiện, Sâm Ngọc cũng không muốn để việc này truyền ra. Thêm nữa Tiểu Thái Đao còn chưa cướp lại cố sự cầu đã chạy đi, chuyện này nằm trong kế hoạch của hắn. Tóm lại hắn không tổn thất gì cả.

"Ngươi cứ như vậy để Tiểu Thái Đao chạy mất?" Ron không thể hiểu Sâm Ngọc đang nghĩ gì. Hắn thậm chí còn để Mai Mai mang đồ ăn thức uống theo. "Ta nghĩ ngươi muốn mượn sức cậu ta chứ?"

"Ta muốn."

"Vậy sao ngươi còn thả cho cậu ta chạy mất?"

"Không cần lo lắng, cậu cho rằng bọn họ có thể chạy bao xa? Mang theo một org dẫn đến sâu bệnh, bên ngoài lại có người truy đuổi, không có bất cứ phương tiện di chuyển nào. Lại thêm cố sự cầu vẫn đang ở trong tay ta, sớm muộn gì Tiểu Thái Đao cũng trở về đòi thôi."

Sâm Ngọc nhìn Ron đang nghiêm túc suy nghĩ. Hắn nhún vai. "Ta thật không hiểu vì sao cậu phải để ý cậu ta như vậy, cậu thích Tiểu Thái Đao đến vậy sao?"

"Còn lâu ta mới thích cậu ta!"

"Ta không cần biết." Sâm Ngọc tại Ron trước mặt phất phất tay,"Tóm lại không cần cậu phải bận tâm, ta đã cho người mang theo thuốc đi theo họ, nếu muốn mượn sức Tiểu Thái Đao yêu dấu của cậu thì chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Ta đã nói ta không thích cậu ta!" Hai má Ron đỏ ửng.

"Hừ! Ta đã nói rồi, ta không quan tâm."

Sâm Ngọc mỉm cười, hắn đang muốn rời đi thì bị Ron cản lại.

"Còn ý kiến gì nữa?"

"Có, các ngươi cần cố sự cầu rốt cuộc để làm gì? Vì sao đến nhóm Tiểu Thái Đao cũng muốn cướp đoạt nó?" Ron đã nghi ngờ chuyện này từ lâu, từ khi họ gặp mặt tới giờ, liên tục nhắc đến cố sự cầu.

"À, ta còn chưa nói cho cậu biết chuyện này phải không? Chẳng trách cậu cứ như đàn bà để ý tiểu tiết chẳng quan trọng."

"Sâm Ngọc!" Ron đang định tức giận thì bị Sâm Ngọc ôm cổ kéo đi.

"Lại đây, để ta dẫn cậu đi xem cố sự cầu rốt cuộc là cái gì. Nó là manh mối giúp chúng ta tìm kiếm Phương Chu vĩ đại đó."

"Phương Chu lại là thứ quái quỷ gì nữa?"

"Là một chó hoang thì cậu thật chẳng biết gì cả, để ta đến dạy bảo cậu."

Nhóm Tiểu Thái Đao đưa Tinh Hoa ra khỏi cống nước ngầm, chạy một mạch đến thành phố bị bỏ hoang.

Thành phố trên cống thoát nước cực kỳ lớn, có thể thấy được nó từng là một thành phố phồn hoa, thế nhưng bởi vì sự suy bại của Phí Thuý Tinh khiến nó sụp đổ, cả thành phố ảm đạm phủ đầy bụi đất, đến không khí cũng tràn đầy cát bụi.

Tiểu Thái Đao rất không muốn để Tinh Hoa đang bệnh nặng vào hoàn cảnh thế này, nheng họ nhân lúc ban đêm trốn đi, hơn nữa sau khi ép buộc Sâm Ngọc đưa họ về cứ điểm thì không biết tình hình bên ngoài thế nào. Họ cũng không thể đưa Tinh Hoa trốn lại vào rừng bệnh.

Mà quá trình chạy trốn của họ cũng không thuận lợi. Tuy là Sâm Ngọc ngoài ý muốn mà không đuổi theo, nhưng họ lại bị không ít trùng truy đuổi. Trùng đều bị mùi của Tinh Hoa dẫn tới đây.

Bất đắc dĩ, Tiểu Thái Đao đành phải bôi máu trùng lên đầy người Tinh Hoa để giảm bớt mùi hương từ trên người hắn, dù máu trùng là thứ mà Tinh Hoa ghét nhất. Điều này khiến Tinh Hoa trông không hề dễ chịu.

Hồ Điệp Quân đề nghị tìm một toà nhà bỏ hoang để trốn trong đó trước cho Tinh Hoa nghỉ ngơi, vì vậy nên Tiểu Thái Đao tìm một chỗ cách mặt đất khá xa, tuy là vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, nhưng ít nhất cũng có nóc nhà và vách tường. Nhưng có lẽ họ cũng không thể trốn được lâu.

Vất vả lắm mới yên ổn một chút, chân trời đã lộ ra bụng cá. Thế nhưng bình minh dường như ảm đạm hơn so với bình thường rất nhiều, trong không khí đầy mùi ẩm ướt.

"Tinh Hoa, Tinh Hoa, mau tỉnh lại, đừng ngủ nữa." Tiểu Thái Đao ôm Tinh Hoa trốn trong góc. Cậu không ngừng lay cho hắn tỉnh lại, trông cậu vô cùng lo lắng.

Mai Mai và Hồ Điệp Quân lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ bất an của Tiểu Thái Đao như vậy.

"Ta còn chưa lấy lại được cố sự cầu, ngươi cũng chưa tìm được Phương Chu, không cho ngươi ngủ!" Tiểu Thái Đao không ngừng gọi bên tai Tinh Hoa, nhưng hai mắt Tinh Hoa vẫn nhắm nghiền.

Tiểu Thái Đao phát hiện da mặt Tinh Hoa đã bắt đầu hình thành những vết rạn rõ ràng, mà cậu không biết phải làm gì mới có thể cứu được Tinh Hoa nữa.

Mai Mai dường như bị Tiểu Thái Đao làm cho lo lắng theo. Đôi mắt to tròn bất an theo dõi cậu, dường như đang tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giờ phải làm gì mới được?

"Hay em ngủ trước một chút đi? Nếu không lát nữa gấp rút lên đường sẽ mệt đấy." Hồ Điệp Quân xoa đầu Mai Mai, để cô bé tựa vào người mình ngủ.

Tuy cậu nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng chính cậu cũng hoang mang không biết tiếp theo nên đi đâu? Hồ Điệp Quân chẳng có một chút kế hoạch nào cả.

Cậu mờ mịt nghiêng đầu nhìn sắc trời, còn Tiểu Thái Đao vẫn ôm lấy Tinh Hoa ở trong góc lặng lẽ nói chuyện với hắn.

Một giọt nước bắn lên khung cửa sổ, Hồ Điệp Quân nương theo góc đó mà ngẩng lên nhìn trời.

"A, trời mưa rồi."