Ngày 28/02/2010, thị trấn Hoàng Nhật:
Sở cảnh sát thị trấn Hoàng Nhật mấy ngày nay bận đầu tắt mặt tối, số lượng những vụ án được trình báo nhiều một cách bất thường. Trùng hợp là chúng đều liên quan một phần đến trường cấp ba Tử Minh. Cứ đến giờ họp, thanh tra Đỗ và những đồng nghiệp lại được chiêm ngưỡng sắc mặt hằm hằm cùng tiếng đập bàn uất ức của sếp:
"Cái trường này còn không mời thầy về xem long mạch hay gì đó đi! Đặt sát ngay cạnh công viên bị nguyền rủa thì thôi. Xong gì mà từ giáo viên đến học sinh, nhân cách ai cũng chó gặm như thế!"
Trên mặt bàn là một đống giấy tờ báo cáo về những sự việc xảy ra ở trường Tử Minh, cái chết của Hoàng Bảo Nhi chỉ là một trong những vấn đề không nhỏ. Kẻ bắt nạt tuy chứng minh được bản thân mình bị tâm thần nhưng không có nghĩa thế là được chèn ép tinh thần bạn bè dẫn đến tự sát. Gia đình nạn nhân khiếu nại tăng mức phạt đối với Ngọc Kiều.
Ba sự việc chấn động khác, đầu tiên là một anti fan quá khích đã lén đi đến phòng điều trị của nam thần tượng trẻ Trần Minh Đức, chụp hình và đăng lên mạng xã hội. Đã vậy hung thủ nhất quyết không cho là mình sai, biện hộ bằng lí do kẻ đạo nhạc không xứng đáng được tôn trọng quyền riêng tư dù có tự sát. Tiếp đến, một học sinh lớp 12A1 xảy ra xô xát với các bạn học. Dù thành công phản kháng nhưng vẫn bị ngất xỉu trên đường trốn chạy, hiện cũng đang hôn mê. Và cuối cùng, vụ nổ phòng thí nghiệm cũng không phải trùng hợp mà do một học sinh cố tình sắp xếp để trả thù cả lớp vì tẩy chay cô bé.
"Đám nhóc thêm thắt đủ thứ cho câu chuyện sinh động chứ làm gì có phù thủy nào ở đây! Chỉ có con người đối xử với nhau một cách máu lạnh rồi đi đổ lỗi cho thế lực siêu nhiên..." Vị sếp già hẫng giọng một khoảnh khắc rồi lại tiếp tục: "Trường danh tiếng gì mà tỉ lệ học sinh tự sát với đi điều trị bệnh tâm lý gấp ba lần các ngôi trường khác trong thị trấn này cộng vào."
Nể mặt sếp, một vài đồng chí công an lập tức tỏ vẻ tán thành và hùa theo những lời nói của ông. Chủ yếu là để lấy lòng cấp trên và khiến bầu không khí bớt căng thẳng. Thanh tra Đỗ ngồi cạnh Du, lúc ngoảnh sang anh chỉ thấy cậu bé tân binh này hết lim dim đôi mắt rồi lại há miệng ngáp ngủ. Đúng là được mời đến làm khiến lá gan cậu ta to hơn những người ở đây gấp bốn năm lần, không sợ bị sếp bắt bẻ trong lúc họp.
"Thưa sếp, cháu nghĩ là có chuyện này cần phải báo cáo với chú..." Sau khi quyết định thật kỹ, Đỗ quyết định đứng dậy với một khuôn mặt nghiêm nghị: "Chúng ta vừa có thêm một vụ báo cáo mất tích, đó là Lý Thành Dương, con trai của tài phiệt Lý Văn Công. Cậu ta đã bỏ học hai ngày liên tiếp không phép, trong hai ngày đấy chỉ về nhà vào buổi chiều hôm thứ nhất rồi xảy ra xích mích với gia đình nên lại bỏ đi..."
Trùng hợp thế nào, cậu nhóc này cũng là học sinh lớp 12A3 trường cấp ba Tử Minh. Vừa nhắc đến tên ngôi trường, vị sếp già đưa tay lên trán lau mồ hôi, vẻ mặt lập tức theo phản xạ có điều kiện trở nên xanh xao mệt mỏi. Dính dáng đến cái trường chết tiệt ấy đã khiến ông bức xúc, đằng này không ai trong thị trấn không biết nhà tài phiệt họ Lý cả. Sản nghiệp lẫn danh tiếng của người ta lớn đến thế, sở cảnh sát nhỏ bé này bây giờ phải làm sao? Thanh tra Đỗ mới đến được hơn một tháng nên không biết gì về nơi này, nếu có thể quay ngược lại thời gian tuyệt đối phải ngăn cản anh ta nhận những vụ việc phiền toái liên quan đến gia đình ấy.
"Bác để cháu xử lý vụ này cho đi, chỉ là tìm người thôi mà... Phải đến tám mươi phần trăm cậu ta chưa đi ra khỏi thị trấn này được đâu!" Thám tử Du lúc này mới vươn vai rồi lên tiếng.
"Làm sao em chắc chắn điều đó vậy?" Thanh tra Đỗ không nhịn được tò mò mà hỏi.
"Cậu Dương không có xe riêng, mỗi ngày đều được tài xế chở đi học nên không thể lái xe nhà mình đi đâu hết..." Du bắt đầu thể hiện khả năng suy luận tài tình của mình khiến những đồng nghiệp khác vô cùng ngưỡng mộ: "Ngoài ra, may mắn cho chúng ta là hệ thống xe buýt đi qua thị trấn này đang tạm ngưng hoạt động một tuần để bảo trì. Xe khách thì vô cùng khó bắt, mỗi lần đặt phải sang tận bên kia sông..."
Đa số những người rời khỏi thị trấn này đều sử dụng xe riêng hoặc thuê xe ôm chở rất xa mới đến được nơi bắt xe khách. Chính anh Đỗ lúc về đây cũng không nghĩ thị trấn này cách rất xa bến xe và suýt thì đi lạc. Đó là lý do Du chắc chắn Thành Dương vẫn chưa ra khỏi đây đến tám mươi phần, và phải kiểm tra lại camera khắp nơi thì mới biết liệu có vào hai mươi phần trăm còn lại hay không...
Chỉ trực chờ có thế, vị sếp yêu quý của sở cảnh sát ngay lập tức bàn giao lại đống rắc rối của trường Tử Minh này lại cho Đỗ và Du. Những người đồng nghiệp khác cũng không muốn rước thêm rắc rối vào người, lập tức đứng dậy dọn đồ đi mất. Kết quả là chỉ còn thanh tra Đỗ bị bỏ lại với một đống giấy tờ và mãi mới nhận thức được những chuyện vừa xảy ra, cùng với thám tử Du đang cầm thông tin và ảnh nhận dạng của học sinh mới mất tích...
"Đi kiểm tra camera an ninh thôi, à em quên mất... Rất mong được đàn anh chăm sóc đứa em trai bé bỏng này trong đống công việc hổ lốn sắp tới, thanh tra Đỗ!"
"Rồi rồi cậu không phải làm màu, xem thằng nhóc đó còn ở trong thị trấn này hay không. Cậu ta đi khỏi đây rồi sẽ phiền phức đấy."
Một phần tin tưởng vào trực giác của Du, thanh tra Đỗ vẫn nhờ cấp dưới đi tìm kiếm tung tích Lý Thành Dương ở bến xe và khắp nơi trong thị trấn. Còn anh và cậu bé thám tử kiểm tra camera ở những khu vực khả nghi. Tuy nhiên cả nửa ngày trời cũng không thấy có điều gì bất thường, thanh tra Đỗ lúc này mới để ý thám tử Du là một cậu nhóc hay có thái độ bỡn cợt nhưng đến khi làm việc lại cực kỳ nghiêm túc, tập trung cao độ. Nói cậu ta xem chăm chú đến mức không chớp mắt một cái có lẽ Đỗ cũng tin.
"Báo cáo thanh tra, chúng tôi đã tìm thấy cậu bé trong thị trấn. Cụ thể là tại công viên gần trường cấp ba Tử Minh!"
Đỗ và Du nhìn nhau một cách ngờ vực, thật sự tìm được nhanh đến như vậy sao? Địa điểm lại còn là công viên bị bỏ hoang vì nhiều chuyện kỳ lạ đã từng xảy ra trong thị trấn này. Hai người tạm dừng việc xem xét camera giám sát, đi theo người cấp dưới vừa báo cáo đến hiện trường. Các chiến sĩ đồng nghiệp khác đang có mặt tại ngôi nhà ma trong công viên bỏ hoang, ai nấy bàn tán sôi nổi.
"Khi được phát hiện, bọn họ đang trong trạng thái hôn mê sâu. Nguyên nhân có lẽ là do nhiệt độ và lượng khí Oxi trong căn nhà ma này rất thấp, cứ nhìn cấu trúc của nó là hiểu..." Một cấp dưới tiếp tục tường thuật lại với Đỗ và Du: "Căn nhà vừa nhỏ, vừa có nhiều vách ngăn tạo lối đi bên trong. Chúng tôi nhìn vào còn thấy ngột ngạt, huống hồ bọn họ đã ở trong đây cả một đêm..."
"Từ từ cái đã, "họ" nào ở đây? Không phải chỉ có một mình cậu Dương con ông Công thôi à?" Thanh tra Đỗ giơ bàn tay yêu cầu được giải thích rõ ràng trước.
"À vâng, lúc đi vào trong nhà ma này chúng em phát hiện hai người. Một là cậu Lý Thành Dương, hai là một nam thanh niên khác được xác định là Vũ Tuấn Khải, hai mươi lăm tuổi, giáo viên môn tin học trường cấp ba Tử Minh."
"Cái gì?"
Nhìn thấy khuôn mặt xám xịt cùng dáng vẻ hấp tấp chạy vào bên trong hiện trường của thanh tra Đỗ, thám tử Du lập tức đoán ra được thầy giáo Khải này là người quen của anh. Không những thế biểu cảm hoảng sợ lo lắng đến mức ấy thì chắc chắn còn là người có vị trí quan trọng trong lòng thanh tra Đỗ. Lúc này Thành Dương và Tuấn Khải đều đã được đưa vào bệnh viện nhưng bác sĩ nói phải mất một thời gian dài họ mới có hy vọng tỉnh lại. Thám tử Du xin một tấm ảnh chụp lại hai thầy trò lúc mới được tìm thấy, phát hiện một điểm kỳ lạ...
"Đến tận lúc sắp xuống đất rồi vẫn nắm tay nhau, yêu nhau đến mức sinh tử không rời như trong truyện tình cảm đây hả?"
"Này cậu Du, nói nhỏ lại..." Một người đồng nghiệp khẽ ghé sát tai vị thám tử trẻ thà thầm: "Tôi nghe được, nguyên nhân Thành Dương cãi nhau với gia đình xong bỏ đi là vì chuyện giới tính gì đấy... Cậu ta là con trai, nhưng lại thích đàn ông!"
Không những thế, còn có tin đồn cách đây khoảng hai ba năm cậu ta đã hẹn hò yêu đương với một người con trai khác. Nhưng anh ta đã qua đời, còn bố mẹ cậu ta mới phát hiện chuyện này khoảng một hai tuần lễ. Không ai biết Thành Dương đã bị đối xử ra sao mà đến mức suýt nữa nhảy cầu tự sát, bây giờ được phát hiện không rõ sống chết trong ngôi nhà ma này thì gia đình họ Lý mới biết thương tiếc con...
"Đồng tính chẳng phải cái gì xấu xa cả, nó được loại bỏ ra khỏi danh sách bệnh tâm lý từ lâu rồi và pháp luật Việt Nam chỉ không thừa nhận chứ không cấm hôn nhân đồng giới." Thám tử Du vò đầu bứt tóc vì có một vấn đề cậu nghĩ mãi nhưng không ra: "Em không quan tâm chuyện riêng của gia đình họ. Vấn đề ở đây là trong cái nhà vừa nhỏ vừa ngột ngạt này, tại sao hai người đó lại nắm tay dính vào nhau?"
Nếu không phải bày tỏ tình cảm thì khả năng số một, một trong hai người ngất xỉu trước. Người còn lại vì muốn cảnh sát mau chóng phát hiện ra nên ở cùng bên cạnh không rời. Còn khả năng thứ hai, họ không muốn lạc nhau trong mê cung này. Nhìn những vệt bánh xe lăn qua lăn lại của các tấm vách, Du có thể hiểu đại khái kẻ nào đó đã động tay vào chúng điều khiển lối đi.