"Có một ngôi nhà ở tại New Orleans
Người ta gọi nó là nơi ánh mặt trời hừng đông
Và đó từng là đống đổ nát của vô vàn những cậu bé tội nghiệp
Thưa Chúa, con biết con là một trong số đó..."
Đi theo âm thanh bài hát dân ca "House of the rising sun" bước vào trong tòa lâu đài giữa công viên, Tuấn Khải có thể chắc chắn đây là nơi nào đó khác nhưng khung cảnh lại có phần quen thuộc, chứ tuyệt đối không phải công viên bỏ hoang gần trường Tử Minh. Ngày anh còn bé, ba mẹ chỉ đưa Tuấn Khang đến đây chơi thường xuyên còn anh phải ở nhà một mình. Đến khi bản thân đủ lớn để có thể tự đi thì công viên này đã sắp đóng cửa, Khải cũng không còn thích thú với những nơi đám trẻ con giải trí đến mức khóc lóc nhõng nhẽo.
Lần cuối Tuấn Khải vào công viên bỏ hoang là ba năm trước khi anh trở về làm giáo viên trường Tử Minh. Các thiết bị đã vô cùng cũ kỹ và bám bụi, bên trong tòa lâu đài lớn cho trẻ em tham quan chỉ toàn một đống đổ nát. Tất cả, hoàn toàn trái ngược với sự khang trang, sạch sẽ và sang trọng của không gian nơi mà Tuấn Khải đang mắc kẹt hiện giờ...
"Thành Dương..."
"Suỵt!"
Bất chợt hắn đưa ngón tay trỏ giữ chặt môi thầy giáo khiến Khải run lên một cái. Mặc dù hiểu rõ tính hướng của Dương cũng không kỳ thị, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Khải bị người con trai khác chạm vào môi... Lại còn là thằng oắt học sinh suốt ngày kiếm cứ gây sự với mình nữa! Nếu không phải Thành Dương thật sự đang nghiêm túc, căng thẳng áp tai vào một cánh cửa gần chỗ hai người đứng thì Khải đã thật sự hét lên.
"J chuồn!"
"K rô!"
"Hai cơ!"
"Để yên đấy, tứ quý ba!"
"Tứ quý à đứng lại, bốn đôi thông sáu bảy tám chín!"
Sau khi nhìn qua khe cửa nhỏ, Tuấn Khải xác nhận bên trong gồm bốn người đang ngồi quanh một bàn tròn. Hình như là hai nam và hai nữ, họ đang ngồi chơi "Tiến lên miền Nam" với một bộ bài Tây. Bình tĩnh hưởng thụ ở nơi quỷ quyệt này, chắc hẳn bốn người ngồi bên trong cũng phải biết gì đó.
"Trong đấy có gì đặc biệt không?" Thành Dương hỏi với một tông giọng nhỏ hết sức có thể.
"Có bốn người, ngoài việc họ đang chơi bài thì tôi không nhìn được gì thêm." Tuấn Khải giữ chặt bàn tay hắn: "Chúng ta chờ thêm một lát xem bọn họ có ý đồ gì không đã?"
Sự nóng lòng xen lẫn băn khoăn đây là nơi quái quỷ chết tiệt nào khiến Thành Dương không thể bình tĩnh như lời thầy giáo khuyên nhủ. Hắn hất tay anh ra, trực tiếp đẩy mạnh cánh cửa xông vào trước con mắt kinh ngạc của những người ngồi trong phòng chơi bài. Không kịp đợi họ phản ứng, Dương đã vỗ ngực dõng dạc thật to:
"Mấy người kia, đây là đâu và làm cách nào để ra khỏi chỗ khỉ ho cò gáy này? Nếu có ai quen con nhỏ người nước ngoài nào tên Michelle thì mau khai ra để tôi cho nó biết tay!"
Bốn người trong phòng vẫn có vẻ chưa nhận thức rõ thằng con trai hỗn láo này là ai, cứ coi hắn như một sinh vật lạ vừa quan sát và đánh giá. Trước khi chẳng may xảy ra tranh chấp gì lớn, Khải bước về phía trước để trấn tĩnh tất cả mọi người. Một cô gái nhận ra anh, bèn lên tiếng gọi:
"Th... Thầy Khải đúng không ạ?"
"Em là Hoàng Yến My lớp 12A4?"
Đây không phải lần đầu Tuấn Khải gặp mặt học sinh này, ấn tượng từ lúc thẩm vấn lẫn vụ việc phòng thí nghiệm bị nổ được phát hiện bởi lớp cô vẫn còn trong tâm trí anh. Hai học sinh khác cũng nhận ra thầy giáo, lập tức đứng dậy kính lễ chào hỏi:
"Ồ đúng là thầy Khải thật, còn tên to mồm này tôi cũng mới nhớ ra..." Cô gái còn lại trong số hai người là nữ trừ Yến My đứng dậy vỗ tay bộp một cái: "Hắn ta là Lý Thành Dương, nổi tiếng hổ báo bên lớp A3 chứ có xa lạ gì."
"Vậy tất cả chúng ta đều đến từ trường cấp ba Tử Minh?" Một nam sinh khác chống nạnh suy nghĩ: "Điều này không bình thường chút nào!"
"Có bình thường hay không thì cậu cũng về bét rồi Khánh Quân, mau xê ra đi nhường chỗ cho thầy vào chơi đi." Nữ sinh nhận ra Thành Dương điềm tĩnh ngồi xuống ghế xếp bộ bài lại và tráo một cách thuần thục: "Không phải thầy muốn hỏi chuyện của em sao? Ngồi xuống giảm căng thẳng một chút đi ạ!"
Nhìn thấy cậu học sinh tên Khánh Quân có vẻ vẫn muốn chơi tiếp, Khải định từ chối vì dù có là con mọt game anh cũng không thể để bọn trẻ nghĩ mình sa đọa dính dáng đến cờ bạc giống người em trai song sinh Tuấn Khang. Anh nhường chỗ cho Thành Dương nhưng hắn nói mình không hứng thú với mấy trò chơi bài cào nhàm chán. Đã như vậy, Tuấn Khải ngồi xuống với dự định chỉ chơi một ván để hỏi thông tin từ cô gái kia.
"Trước tiên, nếu hai người nghĩ chúng em biết tất cả mọi thứ về nơi đây thì xin chia buồn. Thực chất chúng em chỉ mới phát hiện mình bị nhốt tại chỗ này sáng ngày hôm nay... À trước tiên phải giới thiệu, em là Phạm Minh Thu Phương lớp 12A2. Yến My lớp A4 có lẽ thầy quen rồi. Hai thằng con trai kia là Trần Minh Đức lớp A5 và Lê Khánh Quân của A1."
Sáu người, năm học sinh khối mười hai trường Tử Minh cùng một thầy giáo mắc kẹt trong một công viên giống y hệt cái bị bỏ hoang cạnh trường nhưng mới mẻ hơn. Cổng ra vào bị khóa, và đặc biệt không nhìn thấy trường học bên cạnh cũng như mọi thứ trên con phố xung quanh. Tuấn Khải thầm nghĩ có lẽ nhà ma đã dẫn đến một lối đi bí mật nào đó, nhưng sự thật không đơn giản như vậy...
"Kí ức duy nhất còn lại, trước khi đến nơi này chúng em đã tham gia hai trò chơi và gặp những hiện tượng kì quái. Còn vì sao lại dấn thân tham gia mấy trò quỷ dị đó thì không một ai nhớ cả..."
Đầu tiên là Yến My và Thu Phương, hai nữ sinh trèo lên đoàn tàu điện phía sau nhà ma mà Khải đã từng đến kiểm tra bụi bẩn. Rõ ràng loại tàu điện nhỏ này chỉ dành cho trẻ em nên quãng đường ray cũng chỉ có một hình elip đơn giản, Tuấn Khải gật gù xác nhận. Nhưng Phương và My khẳng định rằng đó không phải một đoàn tàu bình thường, sau khi hai người đi hết một vòng thì đoàn tàu bỗng dưng tăng tốc nhanh gấp ba. Một hệ thống đường ray đưa lên cao vào không trung dần hiện ra và trở thành tàu lượn siêu tốc.
"Em mắc chứng sợ độ cao, nếu không có dây an toàn em đã thật sự rơi xuống tan tành vì có những đoạn đường vòng dốc ngược đầu em xuống." Yến My vừa kể lại phải vừa chậm rãi vuốt ngực để bình tĩnh hơn.
"Vì lúc đó là ban đêm, dù ánh trăng mập mờ nhưng em vẫn không nhìn rõ cách thức tàu hỏa bình thường lại biến thành tàu lượn siêu tốc." Thu Phương đặt xuống mặt bàn lá bài Át cơ: "Nhưng em nhớ mình đã nghe thấy một điệu cười đáng sợ văng vẳng bên tai mỗi lần mình nhắm mắt lại."
Hai cô gái nghĩ mình đã gặp ảo giác, nhưng đến lúc tàu quay lại vị trí xuất phát thì những đường ray trên không lại không còn. Vừa xuống tàu thì Yến My đã choáng váng đến suýt ngất, Thu Phương đành phải đưa cô bạn vào trong tòa lâu đài ngồi nghỉ. Cũng từ đây hai nữ sinh phát hiện ra nơi đây không giống công viên cũ kĩ bị bỏ hoang ở gần trường Tử Minh.
"Có lẽ mỗi trò chơi đều không hoàn toàn đáng sợ, kẻ nào đó muốn chơi đùa trên tâm lí và trái tim chúng ta chăng?" Khánh Quân không chơi bài cũng kéo chiếc ghế lại gần thầy giáo và bắt đầu kể chuyện: "Em với thằng nhóc lớp A5 kia còn gặp một chuyện ảo ma hơn nhiều!"
Khi tỉnh dậy, Quân và Đức phát hiện mình đang ở một khoảng đất trống khô cằn. Trước mặt hai nam sinh là một cây cầu gỗ, chính xác là các khúc gỗ lớn rời rạc được treo bằng những sợi dây thừng lớn và chắc chắn. Ngoài ra không có lối thoát nào, họ bắt buộc phải nhảy qua những khúc gỗ đung đưa trên cao và nếu không cẩn thận sẽ bị rơi xuống vực sâu bên dưới. Thông thường những trò chơi mạo hiểm này sẽ có một thiết bị giữ an toàn nhưng Quân và Đức phải vượt qua bằng chính sức lực, không còn đường nào khác.
"Trời tối nên em nhìn đường đi cũng rất khó, những khúc gỗ không chỉ đung đưa khi có người bước lên, mà những sợi dây buộc cũng chẳng đơn giản..." Minh Đức khẽ lắc đầu: "Em đã suýt rơi xuống, may là bạn Quân cứu được."
Có những khúc gỗ được buộc hai sợi dây thừng ở hai đầu, bước lên cũng sẽ rung lắc nhưng ít nhất đó là bước đi an toàn nhất. Còn lại, có cả những khúc gỗ chỉ được buộc một sợi dây thừng ở đoạn giữa. Minh Đức không biết và cũng không thể để ý kĩ nên cậu bước chân vào khúc gỗ trước khi nắm lấy sợi dây thừng. Kết quả là nó nghiêng hẳn sang một bên, Đức tưởng mình đã chết chắc nhưng Khánh Quân nắm được tay cậu kịp lúc.
"Và đó chưa phải điều khốn nạn nhất của cái trò chơi nhảy cầu này, mọi người có biết là gì không?"
"Đừng có úp mở nữa, nói luôn đi!"
"Thực ra..." Khánh Quân khoanh tay lại ngả người ra đằng sau: "Không có một cái rãnh hay vực thẳm nào ở dưới mấy khúc gỗ chết tiệt đó cả! Kẻ bày trò sử dụng mưu mẹo gì đó đánh lừa chúng tôi."
Sau khi bước qua một cách khó khăn chật vật, Đức phát hiện có một mẩu giấy lạ nhô lên từ "hố sâu". Hai cậu học sinh kéo lên... Một bức tranh được phác họa hoàn hảo trông giống y như một vực thẳm sâu hun hút trải dài trên mặt đất thật, được ghép lại khoảng vài trăm đến nghìn tờ giấy A0. Quân đánh liều nhảy từng bước, quả nhiên không có một hố sâu nào ở đó cả! Nếu phát hiện sớm thì có thể thong dong nhàn nhã đi thẳng qua chứ chẳng cần bám trên mấy sợi dây thừng đến mức cả hai bàn tay phồng rộp.
"Không còn nghi ngờ gì, chắc chắn có kẻ muốn chơi chúng ta!" Bấy giờ, Thành Dương mới lên tiếng: "Không có ai gặp người ngoại quốc nào tên Michelle Rozenmadie gì đó à?"
Cả bốn học sinh đều lắc đầu, không ai nghĩ cái thị trấn lớn nhưng hẻo lánh này lại có khách nước ngoài đến du lịch. Tuấn Khải cũng tự hỏi liệu thật sự trong thị trấn này lại có một cô gái như trong mô tả của Dương. Vậy có khi nào... Michelle chính là Myranda?