"Nếu ngay từ đầu đây thực sự chỉ là một trò đùa thông thường thì không nói, nhưng bây giờ thầy đã biết em đang bị các bạn ấy bắt nạt và đe dọa." Tuấn Khải đỡ nữ sinh với khuôn mặt rũ rượi đang nức nở đứng lên: "Em có thể kể cho thầy nghe lúc này chứ? Vậy thì thầy mới biết đường giúp em!"
Nữ học sinh tên là Nhi, học lớp 12A3. Vào một hôm Kiều nhờ Nhi đi đến siêu thị Kiều Vân lấy một ít đồ nhưng không đưa tiền cho Nhi vì đó là cửa hàng nhà của Kiều nên cô ta có thể tự do lấy thứ gì cũng được. Nhưng bản thân Nhi không ngờ rằng mình đã bị gài bẫy. Sau khi đưa hóa đơn cho Kiều, cô ta trở mặt và phủ nhận toàn bộ, nói rằng mình chưa hề nhờ Nhi lấy gì và quy tội cho Nhi là ăn trộm ăn cướp. Kiều còn lấy đoạn phim ở siêu thị nhà mình ghi lại hòng đe dọa Nhi.
"Cô ấy nói rằng lý do là vì cô ấy thấy chướng mắt khi bỗng dưng bấy lâu nay em chỉ ở trong top mười mà bài thi giữa kì lại vượt mặt cô ấy lên hạng bốn..." Nhi ấm ức kể lại: "Em cũng đã cố gắng giải thích mình đã học rất chăm chỉ nhưng các thầy cô không tin em. Họ còn nghĩ rằng em đã chép bài bạn Kiều."
"Bởi vì gia thế của Ngọc Kiều ảnh hưởng một phần đến ngôi trường này nên họ mới đứng về phía nó như thế. Giáo viên ở đây nhiều người giỏi, nhưng không phải ai cũng chống lại được ma lực của đồng tiền." Tuấn Khải thẳng thắn bóc mẽ sự thật trần trụi của một số vị đồng nghiệp ngay trước mặt học sinh.
Dĩ nhiên Khải không hoàn toàn tin lời Nhi hay Ngọc Kiều. Nhưng chính anh là người chứng kiến Nhi bị Kiều bắt nạt và đòi tiền đe dọa, dù Nhi có ăn cắp hay không thì Kiều làm vậy cũng là quá đáng khiến tinh thần của Nhi bị tổn hại nghiêm trọng. Sự việc này sẽ còn tiếp diễn dù cho có báo cáo với các giáo viên, Khải khuyên Nhi bây giờ hãy đi về nhà nghỉ ngơi trước.
"Để trừng trị những kẻ ngạo mạn, mình phải có nhiều hơn thứ mà khiến cho chúng kiêu căng." Tuấn Khải đứng dậy nhìn nữ sinh đáng thương một cách nghiêm nghị: "Thầy sẽ dùng tiền để có thể giúp cho em vụ này vì đã dính líu vào. Nhưng xã hội này rất khắc nghiệt, sau này trưởng thành thì em sẽ hiểu ra thôi."
*
Nhà của gia đình họ Vũ nằm cách trường Tử Minh khoảng bốn cây số về hướng Bắc. Sau khi cất ô tô vào ga-ra, Tuấn Khải toan chạy vội lên tầng hai để bắt tay vào một số công việc khẩn cấp. Nhưng chưa bước được một bậc cầu thang, một cánh tay nhăn nheo của người phụ nữ lớn tuổi đã kịp chặn anh lại.
"Mẹ à, có chuyện gì xin hãy nói nhanh chóng vì con còn rất nhiều việc." Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bà Dung, Tuấn Khải biết mình chuẩn bị lại phải đáp ứng một yêu cầu nào đó chẳng hề đơn giản.
"Mày dám nói chuyện với tao như thế à thằng nghịch tử này?" Người mẹ của Khải định giơ tay lên đánh cho anh một bạt tai. Bất chợt bà nhớ ra nguyên do vì sao mình phải đến tìm anh nên lại hạ tay xuống, nhưng giọng nói cũng chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào: "Mau đưa tiền ra đây, nhanh lên hai mươi triệu!"
Sau khi lục lọi chiếc ví màu đen một lúc, Tuấn Khải khẽ thở dài rồi đưa cho bà Dung một vài tờ năm trăm nghìn.
"Mẹ cầm tạm mười triệu trước đi, hôm nào có lương con sẽ đưa sau ạ."
"Cái gì? Đưa sau á?" Bà Dung tức giận đánh mạnh vào bả vai của Khải: "Mày có biết hôm nay là ngày gì không mà mày bảo đưa sau? Hôm nay là sinh nhật thằng Khang, đứa con trai đoản mệnh của tao và là em trai của mày!"
"Làm sao mà con quên được, sinh nhật của Khang cũng là sinh nhật con. Bọn con là sinh đôi cơ mà. Ngày giỗ em ấy con quên thì mẹ muốn đánh chửi con thế nào con cũng chịu. Nhưng, tại sao con còn sống mà chưa một lần nào mẹ chúc mừng sinh nhật con?"
"Bởi vì chính mày đã hại chết thằng Khang. Mày không phải con trai tao, mày là một con ác quỷ đội lốt người!" Bà Dung chỉ tay thẳng vào đôi mắt của kẻ đang đứng trước mặt một cách giận dữ.
Khải đứng im không nhúc nhích thế nhưng hai bàn tay anh đã nắm chặt đến mức móng tay nhấn sâu vào da thịt. Cho dù đã nghe những lời thoá mạ này cả trăm nghìn lần, Tuấn Khải vẫn không thể nào quen được...
"Tuấn Khang đúng là rất may mắn khi được ba mẹ yêu quý. Đến tận lúc chết đi hai người vẫn thà mặc định con là kẻ hại em ấy dù con có giải thích bao nhiêu lần." Khải chớp mắt một cái rồi quay người để mau chóng đi khỏi tầm mắt của bà Dung: "Ba mẹ cứ yên tâm, sau khi Thu Hương khỏi bệnh thì con sẽ lập tức dọn khỏi ngôi nhà này cho hai người khỏi chướng tai gai mắt. Thậm chí cắt đứt mối quan hệ thân nhân trên giấy tờ cũng không thành vấn đề."
"Mày... mày dám làm việc đó tao? Rồi sau này ai sẽ chăm sóc cho hai vợ chồng già cả đã nuôi mày nên người rồi trở thành thầy giáo nổi tiếng trong cái thị trấn này..." Bà Dung gằn giọng: "Muốn đi thì cứ cút, nhưng mỗi tháng phải gửi về cho chúng tao ít nhất năm mươi triệu... Thằng nghịch tử, mày nhớ lấy!"
Tuy không đáp trả những lời quát tháo của mẹ nhưng đến trong mơ Tuấn Khải cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bỏ rơi hai người họ. Ngược lại, từ nhỏ đến giờ, đứa con trai mà họ mong muốn vẫn chỉ có một mình người em trai song sinh Vũ Tuấn Khang đã mất cách đây hai năm. Theo lời người chú đã đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, bởi vì gia đình nhà nội xuất phát từ một nơi lạc hậu. Họ quan niệm việc sinh ra một cặp song sinh thì ai ra trước là do ác quỷ giả dạng mang đến sự xui xẻo cho gia tộc và ai ra sau mới là con người.
Việc song sinh đã được khoa học giải thích từ rất lâu và rõ ràng suy nghĩ của hai vợ chồng ông Vũ Khánh và bà Dung là cổ hủ lạc hậu. Nếu như có đứa con mang đến xui xẻo cho dòng họ này thì đó là Tuấn Khang chứ không phải Tuấn Khải. Sinh ra trong sự phân biệt đối xử và dung túng của cha mẹ, Khang luôn cho mình là trung tâm vũ trụ cũng như chưa bao giờ coi Khải là anh trai. Dù đúng hay sai, người chịu thiệt thòi vẫn chỉ có một mình Tuấn Khải.
Ngày bé, ở trường lực học của hai anh em khác nhau một trời một vực. Bởi vì là anh trai song sinh của Khang nên Khải phải nhường em trai mình đứng dậy để nở mày nở mặt mỗi lần cả lớp tuyên dương. Đến cả khi được phát bằng khen cho Khải cũng là do Khang đứng lên nhận, chỉ vì hai người là anh em song sinh nên không một ai biết.
"Chắc hẳn anh bất mãn lắm, đề tài nghiên cứu khoa học này anh đã hao tốn biết bao sức lực nhưng tôi mới là người nhận."
"Chỉ là một nghi thức trao giải thì nhường cậu thay cũng chẳng mất gì, dù sao cái tên ghi trên đó vẫn là tôi. Đừng có ảo tưởng như thế!"
Tuy nhân cách của Tuấn Khang chẳng ra gì nhưng cái tôi của cậu ta lại cao tới mức không thể chấp nhận bản thân chỉ đang ảo tưởng. Khang xé nát tờ giấy khen. Ngày ấy hai người mười bảy tuổi và tờ giấy chứng nhận ấy rất cần thiết để vào đại học. Sự giận dữ lên đến đỉnh điểm, Khải nhào đến túm lấy cổ áo của Khang đấm vào mặt cậu. Hai người giằng co một lúc. Cho đến khi Tuấn Khang nhìn thấy những người lớn chạy đến thì nằm im để diễn kịch như mình là người bị hại.
Chát!
Một bàn tay thô ráp vả mạnh vào gò má của Tuấn Khải. Cậu thiếu niên tuổi mười bảy ngước đôi mắt đỏ hoe lên, không thể tin nổi ba chưa nghe mình giải thích mà vừa về đến nhà đã đánh cậu. Khải ngay lập tức thưa chuyện Tuấn Khang đã xé nát tờ giấy chứng nhận nhưng đáp lại chỉ là một câu trả lời vô tình.
"Ai nói là sẽ cho mày học đại học? Nhà này chỉ cần thằng Khang là đủ, mày lo mà kiếm tiền cho em mày đi học."
"Rõ ràng ba biết lực học của hai chúng con ra sao... Hơn nữa con chỉ mới mười tám tuổi. Làm sao có thể đi làm được chứ?"
Ông Khánh nhờ quan hệ xin cho Khải đi làm pha chế phục vụ tại một quán cà phê. Nhưng chị chủ quán thấy cậu thông minh nhanh nhẹn bèn lén lút sắp xếp cho Tuấn Khải có thể vừa học vừa làm. Học bổng trở thành nguồn tài chính để Khải chi trả cho việc học tập. Bốn năm sau, anh đã trả hết những số tiền đã nợ chủ quán. Khi ông Khánh biết chuyện Khải lén lút đi học suốt nhiều năm thì vô cùng tức giận muốn đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng bà Dung vẫn khuyên can ông để anh được ở lại với ý định bòn rút.
Có những lúc áp lực học tập và gia đình khiến Tuấn Khải vô cùng mệt mỏi và thậm chí từng muốn tự sát. Tuy nhiên khi anh lên năm ba, người chú ruột nhờ gia đình họ Vũ chăm sóc cho con gái có đôi chân bị thương tật do tai nạn, Vũ Thị Thu Hương và cũng là em họ của Khải và Khang. Chú ruột có dự định đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài để kiếm tiền chữa bệnh cho con. Tính tình của Thu Hương luôn cáu gắt khó chịu, nhưng vì gia đình họ Vũ có ý định lấy thêm một chút tiền của người em trai nên Tuấn Khải lại bị đùn đẩy trách nhiệm lo cho cô.
Lý do mà Thu Hương khó chịu với gia đình người bác, cô biết họ chỉ chăm sóc cô vì số tiền mà cha của cô gửi về cho họ. Bọn họ coi Hương giống như một gánh nặng và ép cô luôn phải ở trên tầng hai. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Tuấn Khải, Hương biết được người anh họ này thật sự khác với gia đình của anh. Khải luôn tử tế dù cho có những lúc Hương hỗn láo, Hương cũng biết được hóa ra Tuấn Khải giống như mình, đều chỉ có giá trị lợi dụng trong cái nhà này.
Về phần Tuấn Khang, cậu đi học buổi đực buổi cái rồi lại đi theo bạn xấu vào con đường cờ bạc. Số tiền nợ lên đến hàng trăm triệu và người phải trả tất nhiên vẫn là Tuấn Khải và hai ông bà.
Người nào đó đã từng nói quả báo có thể tới muộn, nhưng không chừa một ai. Trong một lần đánh bạc, Tuấn Khang đã bị ai đó quay video tung lên mạng để mọi người nhìn rõ bộ mặt thằng con trai nhà họ Vũ. Đoạn phim còn phân tích rõ sự khác nhau giữa hai anh em Khải và Khang để người khác không nhận lầm. Đối mặt với sự tức giận bất lực của cha mẹ và những lời chỉ trỏ từ người xung quanh, Tuấn Khang lựa chọn tự sát. Cả gia đình họ Vũ đều cho rằng Tuấn Khải là người làm tất cả những điều này, dù cho chẳng có bằng chứng nào nói lên điều đó. Đoạn phim đã được xóa khỏi tất cả các trang báo ngay sau khi Khang tự tử.