Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ - Quyển 3 Chương 1: Cổ đại đầy rẫy hiểm nguy




“Nếu thắng, bốn huynh đệ Âu Dương phải nhường Thượng Quan nữ hiệp chứ, mọi người cạnh tranh công bằng phải không?”, tên tiểu tử nào đó không có mắt lại dám nói ra câu đó.



Liên quan gì đến ngươi chứ! Tiểu gia đây còn chưa phát ngôn đâu đấy.



Âu Dương Thiếu Nhân nở nụ cười tựa gió xuân: “Vị huynh đài có dũng khí nói câu này ra thì đừng ngại lên đây tỉ thí. Nếu thắng, nhất định sẽ có cơ hội”.



Tôi trông thấy bộ mặt rạng rỡ của Âu Dương Thiếu Nhân, trong lòng thầm nhủ, tên tiểu tử nào không biết sống chết, liều mạng xông lên, nhất định sẽ bị đánh đến chết rồi róc xương xẻ thịt cho mà coi.



Tất nhiên người người bên dưới đều biết Âu Dương Thiếu Nhân giấu đao sau nụ cười. Cho nên chỉ nhao nhao bàn luận mà chẳng người nào dám bước lên.



Đúng lúc tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên có hai người đứng dậy. Một quầng mây mang theo bóng đen cực lớn đã che đi toàn bộ luồng sáng chói lòa trên đầu tôi.



Từng mạch máu trên người đang rần rần chảy khắp toàn thân.



Tưởng chừng như rễ cây nấm hương đang bị đem phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang vậy.



Khóe miệng giật giật liên hồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.



“Hai người các huynh…”, tôi gắng gượng để bộ dạng mình tự nhiên thoải mái hơn đôi chút, dù tôi biết sắc mặt mình lúc này nhất định không khác gì lá rau xanh lét mà chúng ta vẫn thường ăn.



Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam mỉm cười nhìn về phía tôi rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nói tiếp.





“Hai người các huynh bị đần độn rồi phải không?”



Hỏi xong câu đó tôi vô cùng hối hận! Tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi.



Khốn nạn thân tôi! Đầu tôi đúng là đầu lợn mà, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội hai tên này.



Một tên là đại phúc hắc còn một tên là đại hồ ly.



Trời cao đất dày ơi, rõ ràng là tự chui đầu vào rọ, lao thân vào chỗ chết mà.



Quả nhiên, nụ cười của hai người càng thêm thần bí, sảng khoái đến mức dị thường.



“Tiểu Tình, nếu ta thắng, ta sẽ khiến nàng ba ngày sau không xuống nổi giường”, Mặc Nguyệt mỉm cười tà ác.



“Ta sẽ khiến nàng phải khàn đặc giọng”, Mạch Thiếu Nam nói ấm áp.



Chết tiệt! Tiểu gia tôi vẫn còn trinh bạch, hai tên háo sắc đáng ghét kia!



Tôi rất muốn ngăn cản sự kích động của hai tên tiểu tử này.




Nhưng khổ nỗi, vì cơ thể tôi quá gầy yếu nên dù có muốn, cũng chỉ là đưa mình vào chỗ chết mà thôi.



Thoáng thấy một màu trắng muốt đột nhiên lướt qua, trước mặt tôi xuất hiện nụ cười ấm áp dịu hiền như ngọc bích.



“Tiểu Tình, ta không để nàng bị quấy rầy đâu”, Âu Dương Y nhẹ nhàng nói.



Tôi bất giác cười khổ, Âu Dương Y, các huynh không cần tổng động viên toàn gia thế đâu?



Thoáng chốc, lôi đài của Đại hội võ lâm nghiễm nhiên trở thành sân sau của bốn huynh đệ nhà Âu Dương.



Đầu tôi đau như búa bổ.



Minh chủ võ lâm có chút khó xử nhìn tôi, tôi cũng lúng ta lúng túng nhìn ông ấy.




Mặt đối mặt nhìn nhau chẳng nói, chỉ thấy trong lòng lệ tuôn rơi.



Chúng tôi đang thầm so sánh xem bên nào mạnh, bên nào yếu, cuối cùng ngước lên ngó xuống, liếc ngang liếc dọc hai bên, vẫn chẳng thể phân định được.



Xí! Các người đúng là vô liêm sỉ, không biết phép Trời thế nào nữa hả?




Vỗ mạnh tay ghế, tôi đứng bật dậy, hít vào một hơi thật sâu.



“Tất cả dừng tay!”, tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, cái đó gọi là phô trương thanh thế.



Tuy tôi vẫn luôn vô cùng hãnh diện và cực kỳ sùng bái tiếng thét có một không hai của mình. Nhưng, đó lại không phải tiếng thét của tôi.







Xung quanh trở nên hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng cười sằng sặc của một người đang đứng trên đỉnh núi. Người đó khoác trên mình bộ y phục sắc vàng tươi rói, trước trăm ánh mắt dõi theo, lớn tiếng nói: “Tất cả dừng tay, nơi đây đã chôn đầy thuốc nổ. Ta chỉ cần châm lửa, các ngươi sẽ mất mạng”.



Tôi chợt sững người. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều ngơ ngác nhìn nhau.



Thật không ngờ, giữa ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình, trước rất nhiều nhân sĩ võ lâm trong Đại hội lại gặp phải một tên Nhị Bách Ngũ[1], vả lại vận mệnh của tất cả chúng tôi còn nằm cả trong tay tên Nhị Bách Ngũ chết tiệt đó.



[1] Nhị Bách Ngũ chỉ người ngang ngạnh bướng bỉnh không biết điều.



Trong lòng tôi thầm hét lên bi phẫn.



Cổ đại đúng là đầy rẫy nguy hiểm mà!