Phồn Cẩm

Chương 18




Y bướng bỉnh nghĩ, vợ y chỉ dùng để chia sẻ hạnh phúc thôi.



Về nhà, lúc trước đối với Chương Phồn, là hai từ cực kì phiền chán. Nhưng giờ, với hắn, hai từ này ấm áp vô cùng, là hi vọng, cũng là tình yêu.

Chương Phồn nhờ cơ hội nhận được một chức vị bình thường. Hắn không giỏi ăn nói, nhưng hắn thân là nhân viên kỹ thuật, năng lực xuất chúng tự nhiên sẽ được ưu ái, cũng không cần công phu mồm mép làm gì.

Giọng Trình Cẩm cũng ngày một tốt lên. Có sự giúp đỡ của Trác tiên sinh và Mai Vô Tuyết, sự nghiệp y cũng lên cao, cầm vài giải thưởng lớn, thành nghệ thuật gia xướng hí khúc chạm tay có thể bỏng.

Mọi việc bắt đầu tốt đẹp.

Chương Phồn dành ra kỳ nghỉ đông, Trình Cẩm cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, hai người quay về cố hương của Chương Phồn.

Thành nhỏ vẫn là thành nhỏ ấy, mức sống vẫn thấp như vậy, tuy rằng phá bỏ một vài kiến trúc cũ, nhưng chỉnh thể vẫn không thể đuổi kịp phồn hoa chốn đô thị.

Chương Phồn một thân đồ hiệu, làm cả người hắn tuy lạnh lùng nhưng quý khí, tất nhiên công lao đều là nhờ Trình Cẩm. Đối với Chương Phồn, quấn áo chỉ cần sạch sẽ là được. Trình Cẩm mặc áo sơ mi xám trắng, một đầu tóc dài buộc lên, nhuộm màu hạt dẻ, không nổi bật như trước, nhưng mặt mày vẫn thanh cao xuất trần.

Vị trí rạp hát xưa giờ thành một tòa thương mại, người đến người đi ra ra vào vào, ai cũng nhìn hai người một cái, cũng dễ hiểu, vì hai người như bước từ trong tranh ra vậy.

Chương Phồn nhìn tòa nhà trước mặt, đột nhiên hỏi:

– Năm đó anh giống như biến thái vậy, sao em không bỏ chạy?

Trình Cẩm cười nhạt, hai tay đút túi áo, đi theo Chương Phồn nhìn trời.

– Ừ nhỉ, nếu là người khác em sớm đạp một cái lên mặt rồi. Mà lúc đó cũng định đạp, nhưng không hiểu sao lại không xuống chân được.

Chương Phồn không nói, hắn kéo Trình Cẩm vào tòa nhà đó. Hai người im lặng tản bộ, giống như đang tìm lại hơi thở cảm giác năm nào, là giai đoạn yêu nhau năm đó, thanh xuân năm đó của Chương Phồn.

– Anh lúc nhỏ bị bắt nạt không khóc, mẹ chết cũng không khóc. Bọn họ nói anh máu lạnh, người cũng lạnh.

Chương Phồn không nhìn Trình Cẩm, hắn nhìn ra phương xa, tựa như đang nhìn rạp hát sớm tan nát.

Trình Cẩm yên lặng ôm hắn, hôn môi hôn vành tai hôn cổ hắn, giống như dỗ dành chú mèo nhỏ nhà mình.

Y thấy nước mắt Chương Phồn rồi, lúc bọn họ ly biệt và gặp lại, một lần rồi lại một lần. Chương Phồn không có máu lạnh, chỉ là hạt mầm thất vọng đã nảy mầm lớn thành đại thụ che trời, y là cứu chuộc của Chương Phồn.

Mặc kệ thế nhân nghĩ gì vợ y, vợ y mãi là người tốt nhất trong lòng y.

Trình Cẩm chưa từng cảm nhận được ấm áp gia đình, Chương Phồn cũng không hơn gì. Cha mẹ bọn họ chưa từng đảm nhận trách nhiệm với bọn họ, họ giống như bị cả thế giới này vứt bỏ, chỉ có thể ôm nhau liếm vết thương, là tồn tại duy nhất trong lòng nhau.

– Đi xem mẹ anh nào.

Hai người đi tới cửa hàng bán hoa dưới lầu, Chương Phồn nhìn đóa hoa xinh đẹp trước mặt, đột nhiên nói. Trình Cẩm chọn một bó hoa bách hợp và một bó hồng, một bó cho Chương Phồn. Hai người bắt taxi đến nghĩa trang.

– Bà cả đời chơi nam nhân, nam nhân nghĩ mình chiếm được món hời, thật ra bị bà chơi đùa. Anh thừa nhận bà ta sống bừa bãi tiêu sái, nhưng anh không thích cách sống này. Bà ta không nhất định phải… sinh ra anh, anh chỉ là thứ bà trúng thưởng nên được, nhưng là trói buộc vì không có tiền phá đi.

Chương Phồn để bó hoa lên mộ Chương Hồng. Trong ảnh nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, mặt mày phóng đãng, mặt sáng bóng, phong tao muốn chết.

– Nhưng bà ta giúp chúng ta, nhớ không? Lúc bà cầm thùng rửa chén đánh nhau vì chúng ta, em đã nhận bà ấy là mẹ.

Trình Cẩm nhìn ảnh Chương Hồng, lời nói phát ra từ sâu thẳm linh hồn. Chương Phồn không đáp lại, Trình Cẩm cũng không cần hắn nói gì.

– Bà yêu anh, đối với loại người yêu bản thân mình nhất như bà, như vậy cũng rất khó có được.

Trình Cẩm xua đi ký ức cha mẹ y muốn bóp chết rồi muốn kiểm soát y lúc bé, y không muốn chia sẻ đau khổ của y với Chương Phồn. Y bướng bỉnh nghĩ, vợ y chỉ dùng để chia sẻ hạnh phúc thôi.

Chương Phồn nhẹ nhàng ôm Trình Cẩm từ sau lưng. Trình Cẩm nghe thấy giọng hắn ép nhỏ xíu, còn vướng giọng mũi:

– Anh như vậy, tài đức gì gặp được em chứ?

Trình Cẩm nhẹ giọng cười cười, cúi đầu hôn lên mu bàn tay hắn.

– Lời đó phải để em nói.

Trước khi gặp Chương Phồn, cuộc sống Trình Cẩm mãi không thay đổi, vẫn im lặng như nước. Y phải dùng khoái cảm cực đoan để cảm nhận hơi thở của sự sống. Là Chương Phồn biến y thành người bình thường, có thể làm tình, hưởng thụ khoái cảm, hưởng thụ tình yêu.

Trình Cẩm lạy một lạy trước mộ Chương Hồng, nói từ nội tâm:

– Mẹ, cảm ơn ngài đem Chương Phồn tới thế giới này, rồi trao anh ấy cho con. Nửa đời sau con sẽ chăm sóc anh ấy thật cẩn thận, con hứa với ngài.

Chương Phồn kinh ngạc nhìn Trình Cẩm, hắn tựa như có vô số lời muốn nói, lại giống như cái gì cũng không cần nói ra, hắn chỉ ôm thật chặt vợ hắn, không nói.

Lúc hai người rời đi, mặt trời đã ngả về tây. Ánh sáng chiều tà kéo bóng hai người ra rất dài, đẹp đôi làm người hâm mộ, tự thành một cảnh đẹp riêng.

– Về thôi.

Chương Phồn mở cửa xe cho Trình Cẩm, một bộ hầu hạ đại gia. Trình Cẩm vào trong, rồi kéo hắn vào, mặt mày nhuộm nét cười, cực kì xinh đẹp.

– Đi, chúng ta về nhà.

Về nhà, lúc trước đối với Chương Phồn, là hai từ cực kì phiền chán. Nhưng giờ, với hắn, hai từ này ấm áp vô cùng, là hi vọng, cũng là tình yêu.