Phồn Cẩm

Chương 7




– Vương Hoa Quế, ai cho mày cái gan khi dễ thằng con với con dâu tao.

Bà Vương Hoa Quế nghe vậy liền muốn lao lên đánh, lại bị Chương Hồng túm tóc đè lên tường. Chương Hồng miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt lại sắc bén y đúc Chương Phồn.

– Con tao không đánh phụ nữ, tao đánh giùm nó. Ừ thì tao là kỹ nữ, nhưng con dâu tao là người đàng hoàng, mày mẹ nó còn nói một câu, tao đánh mày chết.

Lúc Trình Cẩm và Chương Phồn đi ra ngoài nhà, vừa vặn gặp Chương Hồng đi về. Bà ta vẫn là bộ dạng phụ phong lưu phóng đãng, quần áo trên người cũng lười cài xong, lộ ra hơn một nửa bộ ngực no đủ, miệng hút thuốc đi về nhà. Lúc đụng phải, Chương Phồn bản năng che lại Trình Cẩm. Chương Hồng nheo mắt nhìn Trình Cẩm từ trên xuống dưới, nhìn lại Chương Phồn, ánh mắt giống như nhìn con heo nuôi lâu này cuối cùng cũng ăn được cải trắng, lấy điểu thuốc trong miệng ra, cười như không cười.

– Ánh mắt mày không tệ, Chương Phồn.

– Cơm làm rồi.

Chương Phồn ra lệnh tiễn khách, Chương Hồng lúc này vậy mà không tức giận, hừ hừ tiến vào phòng bếp. Trình Cẩm nhìn bóng lưng bà, từ từ nói:

– Mẹ cậu không đơn giản.

– Chỉ biết sống phóng túng, có gì mà không đơn giản.

Chương Phồn tức giân nói một câu. Hắn mỗi khi nhắc tới Chương Hồng liền không kiềm được giận.

– Bà ta nhìn cổ tôi rất lâu, có lẽ nhìn hầu kết.

Trình Cẩm vuốt tóc, mỉm cười.

– Cậu nói với bà, cậu thích nam sao?

Chương Phồn đỏ mặt, cúi đầu không nhìn Trình Cẩm.

– Trước em, anh chưa từng thích ai.

– Thật vinh hạnh, tôi là nhất kiến chung tình sao?

Có lẽ là do tính cách, trong mắt Chương Phồn, Trình Cẩm nói chuyện lúc nào cũng lơ đãng, hắn đoán không ra đối phương là chân tâm hay giả ý, nhưng hắn mặc kệ. Chỉ cần Trình Cẩm chịu gặp hắn, tiếp xúc với hắn, hắn có thể nhìn thấy mặt y, chạm vào thân thể y, cũng là rất thõa mãn rồi.

– Chúng ta đi bên kia….

Trình Cẩm còn chưa nói xong, đã bị người tạt một thùng nước bẩn, dính theo lá cây, trứng chim, mùi vị suýt làm y nôn mửa.

– Biến thái, mau cút đi.

Trình Cẩm nhận ra người nọ, là bác gái ngày hôm qua mắng y. Y một câu cũng không nói được, y có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cảm giác bây giờ cũng chẳng khác gì chết đi.

Ánh mắt Chương Phồn tóe máu, hắn giữ tay bác gái, thanh âm khản đặc.

– Xin lỗi mau.

– Sao nào? Muốn dẫm tay tao sao? Dẫm đi, dẫm cho gãy luôn đi, xem thử đồ kỹ nữ mẹ mày có đền nổi tiền cho tao không.

Bác gái mặt mày dữ tợn xấu xí, môi bôi son đỏ chót như máu người, đâm hắn đến đau đớn.

– Tôi không đánh phụ nữ, bà mau xin lỗi, anh ấy chưa từng trêu chọc bà.

Chương Phồn nổi gân xanh, hắn cố gắng giữ lại một tia lí trí, nhưng sắp đứt rồi. Bảo bối hắn đau lòng nhất vậy mà bị người chà đạp, hắn nhịn không được.

Trình Cẩm nắm tay áo, cúi đầu, trên người phát run, mái tóc dài mềm mại nhỏ nước bẩn, cả người đầy mùi khó ngửi, thanh âm y mỏng manh.

– Về nhà cậu, tôi muốn tắm rửa, tôi thực bẩn.

Khớp xương Chương Phồn phát ra tiếng vang nhỏ, hắn ôm trình Cẩm vào lòng. Trình Cẩm giãy dụa muốn ra, miệng còn nói:

– Tôi giờ rất bẩn, đừng ôm.

Chương Phồn sao dám thả, ôm người thật chặt, nói vào lỗ tai y:

– Đừng sợ, giờ chúng ta liền lập tức quay về. Anh giúp em rửa, rửa sạch sẽ.

– Tụi bay còn không biết xấu hổ, làm đau mắt tao.

Bác gái mở miệng đỏ chót, lời nói khó nghe tuôn ra. Chương Phồn không quan tâm, nhưng Trình Cẩm lại nói:

– Thật có lỗi cay mắt bà, chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ.

Âm thanh y nhỏ bé yếu ớt như ruồi, nhưng cực kì lạnh lẽo. Bác gái kia còn muốn nói gì, nhưng cũng bị hất đầy người nước bẩn, bà ta kêu như ếch rớt xuống nước sôi. Chương Hồng trong tay cầm cái thùng nước hé mắt nhìn, miệng còn ngậm thuốc.

– Vương Hoa Quế, ai cho mày cái gan khi dễ thằng con với con dâu tao.

Bà Vương Hoa Quế nghe vậy liền muốn lao lên đánh, lại bị Chương Hồng túm tóc đè lên tường. Chương Hồng miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt lại sắc bén y đúc Chương Phồn.

– Con tao không đánh phụ nữ, tao đánh giùm nó. Ừ thì tao là kỹ nữ, nhưng con dâu tao là người đàng hoàng, mày mẹ nó còn nói một câu, tao đánh mày chết.

Sau đó bà quay người hếch cằm.

– Đứng ngu đó làm gì? Mau vào nhà tắm rửa, không thấy vợ mày sắp khóc sao.

Toàn bộ quá trình tắm rửa đều do tay Chương Phồn, động tác của Trình Cẩm quá mạnh, thậm chí còn làm chảy máu. Chương Phồn phát hiện liền ngăn lại động tác y, từ trong ra ngoài rửa sạch ba lần nước, sắc mặt Trình Cẩm mới khôi phục bình thường.

Trình Cẩm đẹp thiệt, trắng như lòng trắng trứng luộc hồi bé Chương Phồn hay ăn, mắt xếch long lanh nước, y như đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời, Chương Phồn cảm thấy hắn là một tên hái hoa tặc đáng ghét.

Đầu lưỡi hắn liếm qua xương quai xanh của Trình Cẩm, Trình Cẩm không cự tuyệt, ôm cổ hắn chồm người qua, tóc dài rơi xuống nước, như thủy tiên nở rộ.

– Thực xin lỗi, lần sau anh đi tìm em. Ngõ nhỏ này toàn là dân đen, khó tránh khỏi việc ngu dốt.

Trình Cẩm giống như ngăn miệng hắn mà hôn lên, y động tác thô bạo, Chương Phộn lại cực kì hưởng thụ, biến khách thành chủ đem Trình Cẩm đặt trong nước điên cuồng hôn môi, sau đó, hắn nghe được Trình Cẩm nói:

– Tôi tí nữa quay về rạp hát, buổi tối nhớ tới nghe xướng, xướng cho cậu đấy.

Buổi tối lúc Chương Phồn tới rạp hát, phát hiện rạp hát đề biển nghỉ. Đại gia bán vé thò cổ ra ngoài nhìn hắn tới, bỏ vào trong tay hắn một cái chìa khóa, xong rồi lao về phía xe đạp của mình.

Chương Phồn mở cửa, đi vào rồi khóa lại. Bên trong trống trơn, nhưng sân khấu đèn bật sáng, Trình Cẩm mặc hoa phục đứng trên đài, xướng vẫn là bài quý phi say rượu, hải đảo băng luân sơ chuyển đằng.

Cung trang duyên dáng biến Trình Cẩm thành vị quý phi nổi bật nhất, ngón tay bạch ngọc cùng gương mặt như tranh vẽ, y nhìn Chương Phồn, thản nhiên xướng:

– Bãi giá* —-

(* giá: là xa giá của nhà vua)

Trong nháy mắt, xương cốt Chương Phồn cũng mềm ra.

Đây là vợ hắn.

Trình Cẩm xướng đến tận hứng, Chương Phồn nghe đến vui tai. Đúng như Trình Cẩm nói, đây là xướng dành cho một mình Chương Phồn. Trình Cẩm đem tất cả bài kinh điển của mai phái ra xướng. Chương Phồn chưa từng được nghe qua lần xướng nào vui vẻ như lần này. Xướng xong, Trình Cẩm thân vẫn mặc diễn phục đi tới ngồi lên đùi hắn, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi mỏng giật giật, nói một câu làm cho đầu óc Chương Phồn như muốn nổ tung.

– Tôi không thích hí khúc, nhưng nếu cậu thích nghe, tôi sẽ thử đi yêu thích nó một lần.