"Thiểm điệm truy hồn kiếm" Âu Dương Quốc vĩ thay một bộ trường sam màu lam, mái tóc dài vẫn như bình thường tuỳ ý phấp phới trong gió. Chỉ là tay nắm chặt chuôi kiếm, trên mặt điềm tĩnh đề phòng khắp nơi. Bởi vì hắn phá hiện ra, trong bụi rậm có vài đầu người ở đó. Biết đối phương đã có chuẩn bị, liền âm thầm nhắc nhở mình luôn phải bảo trì bình tĩnh, không nên coi thường vọng động. Võ công của "Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong tới trình độ nào chính mình cũng không rõ lắm, nhưng nhìn hắn tại Châu Giang bang thì thân phận không nhỏ, võ công cũng sẽ không kém đâu. Hơn nữa còn có cao thủ ẩn núp, thật muốn động thủ, một mình mình thì không sợ gì, nhưng muốn cứu "Phù dung tiên tử" Tằng Mỹ Mỹ ra ngoài thì sợ rằng có khó khăn. Việc nhỏ không nhịn mưu lớn sẽ bại, "Nhẫn!!! Nhẫn!!! Nhẫn!!! Chữ "nhẫn" là một thanh đao." Lời dạy bảo của ân sự lại vang lên bên tai.
"Ha ha ha… hoan nghênh, hoan nghênh Âu Dương thiếu hiệp quang lâm hàn xá. Thật sự may mắn vạn hạnh." Âu Dương Quốc Vĩ đang tự đánh giá, thì Cung Bằng Phong từ trong tiểu đình chạy lại nghênh đón.
"Cung đại hiệp, tại hạ mạo muội, mong lượng thứ." Âu Dương Quốc Vĩ ôm quyền chào hỏi.
"A a, nào có, nào có. Âu Dương thiếu hiệp mời tới tiểu đình ngồi chơi!" Cung Bằng Phong khách khí mời. Text được lấy tại truyenfulls.com
"Cung đại hiệp, mời!" Âu Dương Quốc Vĩ cũng không nhiều lời, trực tiếp tiến tới.
Hai người sóng vai tiến vào tiểu đình, Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy Tằng Mỹ Mỹ được hai nha hoàn đang dìu đỡ đi dạo ngắm hoa trong hoa viên. Nói là dìu đỡ, thật ra là đang chế trụ tử huyệt của Tằng Mỹ Mỹ. Chỉ cần Âu Dương Quốc Vĩ có hành động khác thường nào, chưởng kình sẽ phóng ra, Tằng Mỹ Mỹ sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn. Xem ra, hai tiểu nha hoàn kia có võ công không tầm thường nha.
Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi bước chậm lại, tâm hơi hoảng. Ánh mắt của Cung Bằng Phong nhìn chằm chằm sắc mặt của Âu Dương Quốc Vĩ. May là hắn đã sớm có chuẩn bị, liền kịp điều tức, lập tức hỏi ngược lại: "Cô nương kia là ai…. Nàng trong rất giống một vị bằng hữu đó?"
Bởi vì Âu Dương Quốc Vĩ không rõ là vì sao Cung Bằng Phong lại bắt Tằng Mỹ Mỹ rồi, còn cố ý để đầu mối lại cho mình, là có dụng ý gì. Châu Giang bang có danh tiếng trên giang hồ vừa chánh vừa tà, còn bang chủ thì có tiểu sử rất khác nhau. Có người nói hắn là hái hoa tặc, chuyên bắt xử nữ trong chốn võ lâm, còn có người nói hắn là cơ lão, chuyên bắt những tiểu bạch diện anh tuấn tiêu sái. Hơn nữa võ công của hắn rất tà môn, không ai nhận biết được là gì.
Trực giác cho Âu Dương Quốc Vĩ biết, "Võ lâm phong tử" chính là bang chủ của Châu Giang bang, hơn nữa cũng có thể có liên quan đến việc phụ mẫu của mình bị hại. Bởi vậy, hắn hôm nay quyết định phải đem chuyện này làm rõ ràng. Nếu Cung Bằng Phong thật sự là hạng người chuyện ác nào cũng không từ, có cơ hội hắn sẽ ra tay diệt trừ, coi như là trừ hại cho võ lâm.
"Ồ, đó là nữ nhi của một vị bái huynh. Bái huynh bất hạnh qua đời, để lại nữ nhi, thân nhiễm ác tật, liệu dưỡng nơi này. Ài, một cô nương đáng thương." Cung Bằng Phong mập mờ nói.
Âu Dương Quốc Vĩ đoán rằng Cung Bằng Phong đã biết mình nhận ra Tằng Mỹ Mỹ. Y cố ý an bài như vậy, chính là muốn cho chính mình biết, Tằng Mỹ Mỹ đã bị chế trụ, là muốn mình cố kỵ, không dám vọng động. Nhưng Âu Dương Quốc Vĩ cũng biết, Cung Bằng Phong không biết được, mục đích hắn tới đây là xác định an toàn của Tằng Mỹ Mỹ. Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn giãn ra.
"Thật là cô nương đáng thương. Để ta nhìn nàng một lúc." Âu Dương Quốc vĩ bước tới Tằng Mỹ Mỹ, rồi ôm quyền chào: "Cô nương, tại hạ xin chào."
"Võ lâm phong tử" tiến đến giới thiệu: "Vị này là Âu Dương thiếu hiệp, là bằng hữu mới mà ngu huynh vừa mới kết giao."
"Phù dung tiên tử" khẽ gật đầu, đáp lễ: "Âu Dương thiếu hiệp, nhân gia thân thể không tiện, thứ ta không thể hành lễ."
Tằng Mỹ Mỹ trong mắt một mảnh mờ mịt, hiển nhiên tâm mạch của nàng đã bị phong bế, cũng chưa có nhận ra Âu Dương Quốc vĩ. Hắn thấy nàng như vậy, không khỏi đau xót, trong lòng càng hận Cung Bằng Phong. Nếu không phải vì tra ra mục đích của Cung Bằng Phong bắt Tằng Mỹ Mỹ và gạt mình đến đây, hắn đã sớm không cố kỵ cái gì mà rút kiếm ra giết Cung Bằng Phong. Mặc dù biết rõ làm như vậy không chắc thành công, nhưng vì giai nhân, Âu Dương Quốc Vĩ sẽ làm tới cùng. Hắn là một đa tình kiếm khác, vì nữ mà sống cũng vì nữ mà chết.
"Võ lâm phong tử" Cung Bằng Phong cười cười, rồi cùng Âu Dương Quốc Vĩ trở lại tiểu đình ngồi xuống. Ánh mắt Tằng Mỹ Mỹ nhìn thấy bóng lưng của Âu Dương Quốc vĩ, suy nghĩ thất thần.
"Cung huynh chắc rất hay hành tẩu ở bên ngoài phải không?" Âu Dương Quốc Vĩ đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi.
"Không phải, chỉ là ngẫu nhiên ra ngoài, bởi vì tiểu nữ của bái huynh thôi."
"A a, cung huynh vì nữ nhĩ của cố nhân mà có thể làm như vậy, đáng kính đáng kính." Âu Dương Quốc Vĩ không phải không có ý cười, nói.
Cung Bằng Phong không nghe được ý đùa cợt trong lời nói của Âu Dương Quốc Vĩ, tiếp tục nói: "Nhân sinh thường có tám chín phần không được như ý. Vận mệnh đều do thiên mệnh. Chúng ta chỉ cần thuận theo thiên mệnh là được. Ha ha ha…"
Nói xong thì hắn cười ha hả, làm như hắn làm một người khoáng đạt độ lương. Nhưng tiếng cười lọt vào trong tai Âu Dương Quốc Vĩ, thì có một loại cảm giác không rõ, hình như có chút "nương nương khang" (pê dê)
Lúc này, Tằng Mỹ Mỹ đã nhận ra "Thiểm điệm truy hồn kiếm" Âu Dương Quốc Vĩ. Nàng biết, ái lang nhất định vì mình mà đến, phương tâm không khỏi kích động. Tâm trí của nàng tuy đã khôi phục lại, nhưng yếu huyệt của thân thể lại bị Cung Bằng Phong dùng thủ pháp độc môn không chế, cho nên không thể vận động được. Nhìn ái lang nói chuyện với Cung Bằng Phong, biết rằng ái long trong lòng nhất định có mưu đồ. Bởi vậy, nàng cũng nhẫn lại, đưa ánh mắt chuyển về phía những đoá hoa, không hề nhìn tiểu đình nữa.
Âu Dương Quốc Vĩ biết chính mình đang ở chỗ nào, cũng biết mình gặp phải địch nhân không rõ chi tiết. Cho nên hắn phải từng bước mà tiến, tuỳ cơ ứng biến. Nếu chính mình có chút sai sót, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được nữa.
Cung Bằng Phong qua lại nói với hai nha hoàn: "Đỡ tiểu thư vào trong phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng!" Hai nha hoàn ở hai bên đỡ Tằng Mỹ Mỹ đi. Tằng Mỹ Mỹ thấy ái lang đã tới, trong lòng cũng đỡ hơn. Nàng biết ái lang nhất định sẽ cứu mình ra khỏi. Trong lòng nàng, đối với Âu Dương Quốc Vĩ cái gì là không thể. Lập tức, cũng không để ý đến Cung Bằng Phong, cũng không có nhìn lại Âu Dương Quốc Vĩ, tựa như một nữ tử yếu ớt thương cảm bởi thân nhiễm bệnh, được hai nha hoàn đỡ đi vào phòng…
Quyển 1 - Sơ thiệp giang hồ