Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 50: Sát thủ từ bi




Chiếc đũa dừng lại, sau đó lại như không, tiếp tục gắp đồ ăn, Ân Qua Chỉ nói: "Còn gì nữa?""Thái Tử điện hạ cẩn thận, không nói nhiều lời, ý là muốn nhìn bản lĩnh của nô gia." Phong Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn: "Chỉ là tin tức này thật ra hữu dụng, nô gia trong lòng vốn luôn không rõ một chuyện, có tin này lại giải thích đến thông."Ân Qua Chỉ đang ăn cơm, ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục nói."Theo lý thuyết quân doanh tướng lãnh nhà, từ trước đến nay phải thanh hàn, có tính là nhận chút hối lộ linh tinh cũng không đủ để Triệu Lân tiêu tiền như nước được. Nhưng mà Triệu đại thiếu gia ở Mộng Hồi Lâu ân thưởng còn không tính đi, còn chuộc Hà Sầu giá cao. Kim mama gõ hắn, chào giá 200 lượng kim. Hắn thế mà cũng lấy tiền sang tay luôn, nhưng mà còn là nén vàng chứ không phải ngân phiếu."Phong Nguyệt ngón tay nhẹ gõ bàn, mắt mắt sáng lên: "Dũng cảm như vậy thì phải hỏi tiền ở đâu ra? Nếu nói Triệu gia và Tam Tư phủ quan hệ không tồi, vậy là tốt rồi."Vàng bạc của Tam tư phủ, tuy rằng Sơn Ổn Hà ngoài mặt là hai bàn tay trắng, nhưng quan trướng ít gì không lén trộm dầu. Nhìn Chu Tới Tài cũng biến thành tên mập kia kìa, vậy nước luộc của Tam Tư Phủ đương nhiên không ít."Ăn cơm xong. Ân Qua Chỉ buông chén đũa, đối với lời nàng phát biểu hắn không nói lại gì, chỉ chậm rãi nói một câu: "Nếu ngươi đã tới, không bằng theo ta tới phủ đại lao chỗ Đình uý một chuyến."Phủ đại lao Đình uý? Chu Tới Tài? Phong Nguyệt nhéo khăn cười: "Vâng."Ân Qua Chỉ liếc nhìn nàng, ánh mắt dừng ở bộ hồng y đang mặc, nhíu mày. Nửa canh giờ sau, Phong Nguyệt ăn mặc con gái nhà lành đi theo Ân đại hoàng tử cùng tới nha môn đình uý. An Thế Hướng xông vào cửa chờ, thấy bọn họ tới, liền hành lễ: "Sư phụ.""Đang tập luyện?" Ân Qua Chỉ hỏi.Phong Nguyệt nghĩ, sư phụ như vậy đúng là không khiến người ta thương, chưa gì đã hỏi việc học hành của người ta. Nhưng mà An Thế Hướng không bực chút nào, ngược lại rất vui vẻ nói: "Đang luyện ạ, nghe lời sư phụ dạy có lợi hơn rất nhiều.""Rất tốt." Ân Qua Chỉ gật nhẹ, đi vào trong nha môn, nhân tiện quay đầu lại trừng mắt nhìn Phong Nguyệt còn đang ngẩn người liếc mắt một cái. Phong Nguyệt hoàn hồn, lập tức xách váy đi theo. "Thế tử tới?" Trong nha môn có người cung nghênh, hành lễ với bọn họ: "Hôm nay đại nhân không có ở đây, phân phó tiểu nhân đón tiếp các vị." "Không cần quá phiền, chúng ta đến xem người." An Thế Hướng nói: "Chu Tới Tài trong phủ Tam Tư Sử đã chuyển đến đây rồi?'"Vâng, đang ở trong ngục, các vị cứ tới." Sai nha khom người nói: "Đại nhân vì tiếp án tử tiếp theo nên bảo tư pháp thẩm vấn suốt đêm, sáng nay đã định án, phạm nhân đã vào phòng tử tù rồi." Ân Qua Chỉ rất là vui mừng: "Thật không hổ là phủ đình úy."An Thế Hướng cười nói: "Đình úy đại nhân công vụ bận rộn, gặp được loại án tử chứng cứ vô cùng xác thực này đương nhiên sẽ không kéo dài lâu, sư phụ có thể yên tâm."Phong Nguyệt đi theo phía sau, nghĩ thầm sư phụ ngươi làm gì mà không yên tâm đâu, hắn khẳng định còn chuẩn bị mài đao chảo dầu. Hắn muốn tặng cho kẻ dám hại người của hắn không phải chỉ đơn giản là chém đầu thôi đâu. Phòng giam tối tăm, Chu Tới Tài mạnh dạn đi tới đi lui, xích sắt kéo rê. Gã không rõ sao mình lại ở chỗ này, gã là tên ở phòng thu chi trong Tam Tư Sử mà! Có đại nhân che chở, lại làm việc đại nhân muốn, theo lý thuyết có tính bị chỉ ra nhưng lời làm chứng của mấy đám hèn kém kỹ nữ sao có thể định tội gã? Cho dù có Ân Qua Chỉ chống lưng... Ân Qua Chỉ thì tính là cái thá gì? Con tin thôi mà, còn có thể chọc đến đùi Tam Tư Sử? Đại nhân nói qua sẽ cứu hắn, hắn chờ, nhưng không chờ tới việc được phóng thích mà lại chờ tới phòng tù đóng lại?Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Rầm rầm.
." Hàng xích sắt mở ra, Chu Tới Tài hoảng sợ quay đầu lại, lại thấy Phong Nguyệt cô nương ở Mộng Hồi Lâu cầm đèn đi vào, mỉm cười với gã: "Đại nhân."Đồng tử hơi co lại, Chu Tới Tài sợ tới mức liên tục lui về phía sau, áp vào tường nói: "Ngươi... ngươi là người hay quỷ?""Đại nhân nói đùa rồi, nô gia không làm sai cái gì, cũng không bị định tội, sao lại biến thành quỷ được?" Phong Nguyệt bước vào nhà tù, nói: "Không phải nghe nói đại nhân bị chém đầu nên mới đến xem sao? Tốt xấu gì cũng nhận bạc của ngài thì phải đưa ngài một đoạn đường."Chém đầu? Chu Tới Tài trừng mắt, trên mặt vẻ dữ tợn càng tăng: "Không thể nào, sao ta có thể bị chém đầu!"Phong Nguyệt nhìn hắn không hiểu, chỉ tấm thẻ gỗ treo bên ngoài hàng rào, phía trên là một chữ đỏ: "Chết.""Ngài còn không biết sao? Tam tư sử đại nhân gần nhất bệnh nhẹ, nghe nói ở trong nhà dưỡng, không tiếp ai cả. Ngay cả Đình uý đại nhân phái người đi lấy bằng chứng, ông ta liền nói việc ngài hạ độc không liên quan gì tới Tam Tư Phủ cả, tuỳ cho đình uý đại nhân xử trí. Cho nên sáng sớm nay ngày đã bị lập quyết phán trảm rồi, nửa tháng nữa hành hình, Tam Tư Phủ cũng không dị nghị."Tại sao lại thế? Chu Tới Tài lắc đầu: "Ngươi nhất định đang gạt ta!""Nô gia lừa ngài có ích gì vậy?" Phong Nguyệt bĩu môi, buông hộp đồ ăn trong tay: "Nô gia niệm tình tới xem ngài, thông báo cho ngài chút tình hình bên ngoài thôi, ngài nếu không thích nghe, vậy nô gia đi đây."Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài. Bốn phía quay lại một mảnh đen tối, Chu Tới Tài ngồi phịch xuống tường, miệng còn lẩm bẩm: "Không có khả năng, không có khả năng.....
"Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đại nhân nếu thực sự muốn cứu gã, sao gã đến giờ vẫn ngồi ngốc ở đây? Tội mưu sát con tin chưa thành thôi mà. Tên con tin kia không quyền không thế, ai sẽ giúp hắn? Có tính là Thái tử muốn đối nghịch với đại nhân thì chỉ cần gã cắn chặt không nhận tội hẳn là vẫn còn đường sống. Nhưng mà gã đã bị phán trảm. Gã hồi tưởng lại tác phong hành sự của đại nhân nhà mình, Chu Tới Tài lúc này không thể không đối mặt với một sự thật - gã có thể đã bị chính đại nhân nhà mình vứt bỏ, vì cái gì kia chứ? Gã quan trọng như thế, chẳng lẽ chỉ vì bị hạch tội, đại nhân cũng không buồn cứu gã sao?Người đang chìm trong bóng tối càng dễ dàng miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng không xong, Ân Qua Chỉ ở trong bóng tối nhìn gã, nhìn gã giãy giụa thống khổ, cuối cùng phát ra một tiếng gầm rú: "A ——"Đúng lúc này, Ân Qua Chỉ phất ống tay áo, quay đầu nói với An Thế Hướng: "Ngươi đi khắp nha môn này một chút đi, cho người ta quen. Hầu gia nói Đình uý đại nhân đối với ngươi như thân sinh, ngươi cũng nên làm quen nơi này một chút, về sau mang lễ tới cửa, dễ dàng thỉnh an chào hỏi."Có đạo lý, An Thế hướng gật đầu, chắp tay liền nói: "Vậy sư phụ đứng đợi ở bên cửa một chút, đồ nhi sẽ trở về với ngài.""Được."Thiếu niên chính khí đi ngay lập tức, Phong Nguyệt thở dài: "Cũng thành thật quá đi, không hỏi sao ngài vì sao không đi."Ân Qua Chỉ liếc mắt nhìn nàng, vươn tay nhéo miệng nàng, ý bảo nàng ngoan miệng đi, sau đó mới đi về hướng nhà tù. "Vị quan gia này." Phong Nguyệt cười tủm tỉm kéo tay áo ngục tốt: "Nô gia cũng mang cho ngài chút điểm tâm, người nọ thời gian chẳng còn nhiều nữa, xin quan gia chiếu cố thêm chút." Nói xong liền kéo người đi ra ngoài ăn điểm tâm. Trong phòng giam an tĩnh trở lại, Ân Qua Chỉ không một tiếng động đi tới trước mặt Chu Tới Tài, giống như quỷ nửa đêm ăn người, như bóng ma bên trong, chỉ có đôi mắt lấp lánh. Chu Tới Tài ngẩng đầu suy sụp, vừa nhìn thấy hắn thì lập tức hét thất thanh. Nhưng mà trong tử lao thật sự lúc nào cũng ồn áo, dù hắn có kêu hét rách cổ họng thì cũng chẳng có ai tới. "Sao ngươi xúc động như vậy?" Ân Qua Chỉ từ trên cao nhìn xuống gã, "Chẳng qua trong Mộng Hồi Lâu ngươi gặp được ta, lại biết ta chọn Phong Nguyệt nên nóng lòng muốn độc chết ta?"Tận cùng của sợ hãi sẽ là không sợ gì cả, Chu Tới Tài thở hổn hển mấy hơi, tức giận nói: "Không nhanh độc chết ngươi, chả lẽ còn thả ngươi đi sao? Phủ đệ của ngươi không thể xâm nhập, đương nhiên là giết người ở Mộng Hồi Lâu đơn giản hơn.""Có đạo lý." Ân Qua Chỉ gật nhẹ, nói: "Nhưng ngươi thất bại rồi, hơn nữa ta không chết. Ngươi có chết cũng muốn biết vì sao đúng không?"Còn có thể vì sao? Chu Tới Tài cười lạnh: "Điện hạ xin giúp đỡ Thái Tử, Thái Tử muốn nô tài chết, vậy nô tài cũng chỉ có chết.""Không đúng." Ân Qua Chỉ lắc đầu: "Muốn ngươi chết không phải Thái Tử. Rốt cuộc ta không sao cả, tĩnh dưỡng chưa đến hai ngày đã khôi phục."Không phải Thái Tử còn có thể là ai? Chu Tới Tài ngẩng đầu xem hắn, trong mắt tràn đầy mờ mịt.Ân Qua Chỉ khom lưng, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm hắn từng câu từng chữ nói: "Đồ ngươi cầm trong tay cũng đâu có ít. Một khi tiết lộ ra, đại nhân nhà ngươi khả năng ô sa khó bảo toàn, thậm chí còn bỏ mạng. Ngươi nói xem, với tính cách cẩn thận của đại nhân nhà ngươi, cơ hội tốt như vậy, hắn sẽ không thuận thế giết người chứ?"Trong lòng chợt lạnh, Chu Tới Tài cứng họng.Gã vừa mới nghĩ tới loại khả năng này, nhưng nghe từ miệng người khác nói, gã vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo như cũ. Nhiều năm trung thành như vậy, gã đã ngầm giúp đại nhân làm không ít việc, giấu không ít bí mật, đến mức ngủ mơ cũng không dám nói. Hiện giờ lại vì gã đã biết quá nhiều chuyện nên muốn diệt khẩu? "Điện hạ tới đây là bỏ đá xuống giếng?" Chu Tới Tài nghĩ thông suốt từng chân tơ kẽ tóc, dựa vào vách tường cười khổ, hai mắt hơi hơi sung huyết."Ta hà tất bỏ đá xuống giếng?" Trong mắt hắn đột nhiên nhiều chút từ bi, Ân Qua Chỉ giọng điệu hòa hoãn giống một cơn gió nhẹ ấm áp, thoáng chốc thổi tan không khí ngột ngạt trong phòng giam: "Muốn hại ta là người sau lưng ngươi, ngươi chẳng qua là thay người làm việc, thay người chịu chết thôi.""Chỉ là ta thật ra có chút đồng cảm với ngươi, nhi tử mới năm tháng đã phải chịu cảnh không có phụ thân."Trong lòng căng thẳng, Chu Tới Tài hoảng loạn ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ?""Đừng cuống, ta chỉ thấy tiếc thay cho ngươi mà thôi." Ân Qua Chỉ ôn hoà nói: "Đứa con của ngươi đáng yêu như vậy, đi giày đỏ đầu hổ, bà vú cõng trên lưng, vẫn còn chưa biết nói, cũng chưa biết mở miệng gọi ngươi một tiếng cha đâu."Chu Tới Tài cả người phát run, trừng to mắt nhìn hắn: "Điện hạ, nô tài cho dù có tội, nhưng cũng không gây họa đến người nhà!""Ngươi hoảng cái gì?" Ân Qua Chỉ nói: "Ta là loại người tàn nhẫn độc ác sao?"Không phải sao? Chu Tới Tài cắn răng, quỳ xuống, đập đầu ping ping xuống nền nhà: "Điện hạ nếu có chỗ nào cần nô tài, cứ việc nói thẳng, xin đừng liên lụy đến con nối dõi của nô tài!""Tuy rằng ta không có ý làm hại con nối dõi của ngươi." Ân Qua Chỉ đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu đại nhân đã muốn giúp ta, vậy từ chối thì bất kính."Trong phòng giam tối tăm, tiếng xích sắt vang lên vì kẻ kia đang run rẩy, Ân đại hoàng tử cụp mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn đầy thương hại.