Phong Thần Châu

Chương 223






Bên ngoài đình nghỉ mát, lúc này, Vương Kiêu mặt tái mét, gắng gượng chống đỡ tiếng đàn, nhưng gần như không thể bước thêm một bước.  
“Võ giả âm tu!”  
Vương Kiêu tức không nói lên lời.  
Không ngờ, gã này lại không nói lời nào mà ra tay luôn.  
Lẽ nào hắn không biết, đắc tội Vương Kiêu ta thì có hậu quả gì sao?  
Mà Tần Ninh lúc này cũng lười quan tâm tới mấy gã này.  
Âm tu nhất đạo, trong kỷ nguyên trước, gần như không được gọi là con đường võ đạo.  
Khi đó, võ đạo chủ yếu chính là tu hành thể phách, nhưng một vị thiên tài âm tu tuyệt thế nổi lên, mở ra đạo âm tu trong vạn giới.  
Sau đó người này được tôn sùng là người sáng lập âm tu.  
Tên của người khởi xướng âm tu, chấn động cực kỳ mạnh mẽ trong vạn giới, một khúc nhạc có thể hủy diệt trời đất, một khúc nhạc có thể chấn động giết chết thiên thần.  
Mà tình cờ, người này tên là Vương Tâm Nhã, là ngũ nương của hắn, cũng là người vợ thứ năm của cha hắn.  
Khi Tần Ninh còn bé, lúc vẫn chưa bắt đầu trải qua chín đời chín kiếp thì hắn chính là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh uy danh lừng lẫy.  
Mà người cha Vô Thượng Thần đế chính là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, 9 bà vợ đều là thiên tư chi nữ nổi tiếng khi đó.  
Lúc đó, mọi người đều biết, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể lường được.  

Nhưng lại càng nhiều người nhắc đến sự phong lưu của Vô Thượng Thần Đế.  
Đối với sự phong lưu của cha mình, Tần Ninh thật sự khâm phục tận đáy lòng, có thể xử lý mối quan hệ hoàn hảo giữa 9 người phụ nữ cũng quá giỏi.  
Mà lúc hắn còn nhỏ thì mấy vị thân nương có thể gọi là báu vật sống.  
Từ nhỏ đã tiếp xúc với đan thuật, âm luật, kiếm thuật…  
Trong vạn giới, luận về trình độ âm luật thì có lẽ chỉ có vị ngũ nương kia là có thể so với hắn, còn những người khác gần như không cần để mắt.  
Một khúc nhạc kết thúc, nhìn bên ngoài đình nghỉ mát, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Còn chưa cút đi, đợi ta giết ngươi sao?”  
Vương Kiêu lúc này tức không để đâu hết, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, gần như không nói nổi một câu phản bác.  
“Đi!”  
Gằn giọng quát lên, Vương Kiêu đưa mười mấy tên nhếch nhác rời đi.  
Lúc này, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh, quả thật cảm thấy trước mắt ông ta không phải là một thiếu niên 16 tuổi mà là một thiên tài âm tu.  
Không không không, thiên tài không đúng, có lẽ là yêu nghiệt!  
Mấy khúc nhạc tấu lên đã chứng tỏ bản lĩnh của Tần Ninh quả thật đạt tới mức sâu không thấy đáy.  
Vân Khánh Ngữ không khỏi thốt lên: “Theo ta biết thì ở kỷ nguyên trước, con đường ngũ đạo không tồn tại âm tu”.  
“Sau đó có một người phụ nữ tuyệt thế, sáng lập ra âm tu nhất đạo, trở thành chính đạo trên con đường võ thuật”.  
“Người phụ nữ đó tự sáng lập pháp môn, khiến võ giả âm tu nổi lên trong trời đất này”.  
“Mà người phụ nữ này về sau được tôn vinh thành thủy tổ âm tu”.  
“Tài năng của công tử có thể sánh với vị thủy tổ âm tu này đấy!”  
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.  
Nếu ngũ nương nghe thấy câu nói này thì không chừng sẽ đánh mình một trận.  
Ông què thì lại có tia sáng lóe lên trong ánh mắt.  
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta có thể truyền cho ông khúc Phù Diêu, nhưng nếu để ta biết, ông lấy khúc Phù Diêu để đổi lại lợi ích của người khác thì ta sẽ giết ông!”  
Lời này nói ra, Vân Khánh Ngữ dở khóc dở cười.  
Bị một thiếu niên cảnh giới Linh Đài tầng 5 uy hiếp, cảm giác này thật sự vô cùng kỳ quái.  
Trong đình nghỉ mát, Tần Ninh bắt đầu tấu nhạc, tiếng đàn lại lần nữa vang lên, hai người đứng đó không ngừng trao đổi.  
Mà lúc này, ông què, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình cũng đứng ngoài đình chờ đợi.  
“Thời trước, thủy tổ âm tu là truyền nhân gì? Còn có kỷ nguyên trước là sao?”, Diệp Viên Viên không hiểu nói.  
“Ha ha, những chuyện này cũng chỉ trên sách cổ mới ghi lại, không bảo đảm chính xác!”  
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Tương truyền, năm đó chúng ta là một thế giới, gồm nhiều không gian chồng xếp lên nhau.


Từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, người ở tầng trên có quyền lực sinh sát tuyệt đối với người tầng dưới, thậm chí không vui có thể tiêu diệt cả một thế giới!”  
“Cho đến khi Vô Thượng Thần Đế xuất hiện, sau khi thống nhất vạn giới thì quy tất cả thế giới về một mảng thế giới đại lục, chia thành 9 thiên vực!”  
“Cửu U đại lục của chúng ta là một bộ phận của 9 thiên vực, nhưng 9 thiên vực có diện tích cực kỳ rộng lớn, cho dù là ta thì có lẽ cả đời cũng không đi hết!”  
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên chợt sững sờ.  
Thiên Động Tiên có cảnh giới Linh Phách tầng 9, thực lực cao cường, ông ta đã nói vậy thì rốt cuộc 9 thiên vực còn rộng lớn đến đâu?  
“Trong 9 thiên vực, có vô số sông núi, đại lục san sát, không phải là thứ chúng ta tưởng tượng được”.  
“Từ khi Vô Thượng Thần Đế mở vách ngăn vạn giới, thống nhất vạn tộc, xây dựng lên 9 thiên vực mới hoàn toàn thì được gọi là kỷ nguyên mới!”  
“Mà kỷ nguyên trước chính là kỷ nguyên mà Vô Thượng Thần Đế từng liều mạng tranh đấu!”  
“Lúc đó, trong vạn giới, tranh chấp liên miên, chém giết không ngừng, có thể nói là vô cùng hỗn loạn, mà nghe nói, khi đó, bên cạnh Vô Thượng Thần Đế có 9 giai nhân bầu bạn”.  
“9 vị giai nhân đó, ai ai cũng là người kiêu ngạo đầy thiên phú, mạnh mẽ uy danh lừng lẫy, một người trong đó chính là thủy tổ, người đặt nền móng cho âm tu nhất đạo!”  
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đều mê mẩn.  
Vô Thượng Thần Đế là một nhân vật mang đầy tính truyền kỳ.  
Bạn đời của ông ta làm sao có thể là người bình thường được?  
Chỉ là không biết, những người đó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào!  
Nếu có thể biết được sự thật thì đời này cũng không còn gì hối tiếc!   
Thiên Động Tiên không khỏi cảm thán nói: “Trời đất rộng lớn, mênh mông vô biên, suy cho cùng con người vô cùng nhỏ bé.

Có thể nói, trải qua một kỷ nguyên cần một vị tài năng vô song mới có thể làm được”.  
“9 thiên vực, rộng lớn vô cùng.

Đừng nói là ta, ngay cả mấy tông môn đỉnh cao trên Cửu U đại lục cũng có lẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.  
Biết càng nhiều thì sẽ càng hiểu được rằng, bản thân nhỏ bé thế nào.  
Lúc này, ánh mắt của Thiên Động Tiên nhìn vào trong đình.  
Tần Ninh mang thần thái bình thản, từng câu từng chữ đang tuôn ra giảng giải.  
Vân Khánh Ngữ một bên thì tỏ ra ngày càng tôn kính, sùng bái.  
“Rốt cuộc, ngươi là ai!”  
Thiên Động Tiên ngày càng ôm sự kinh ngạc trong lòng.  
Từng cử chỉ, từng động tác của Tần Ninh không tránh khỏi khiến cho ông ta liên tưởng tới một nhân vật.  
Đó chính là Cửu U đại đế!  

Nhưng Cửu U đại đế đã biến mất trên Cửu U đại lục mấy vạn năm rồi, lẽ nào Tần Ninh lại là hậu nhân của người đó?  
Thiên Động Tiên lúc này không thể nghĩ ra được.  
“Bao vây chỗ này lại cho ta!”  
Mà đúng lúc ba người đang đứng bên ngoài đợi thì một tiếng quát lại chợt vang lên.  
Lần này, mấy chục người lần lượt lao tới, khí thế hùng hồn, nhìn kỹ thì thấy có sự dao động của hơi thở cảnh giới Linh Đài, thậm chí còn có mấy vị cảnh giới Linh Luân.  
Mấy chục người, vừa xuất hiện đã bao vây cả đình hóng mát.  
Mà lúc này, người đàn ông dẫn đầu chính là người mà mấy người Diệp Viên Viên vừa gặp.  
Đỗ Nguyên!  
Nhưng, Đỗ Nguyên lúc này mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận thấy rõ.  
Bên cạnh Đỗ Nguyên là một thanh niên chắp tay sau lưng, cao ngạo đứng đó.  
“Ai là Tần Ninh, lăn ra đây!”  
Thanh niên đó thản nhiên nói.  
“Học viện Vân Lam lớn thế này, hóa ra toàn là những kẻ hẹp hòi!”  
Diệp Viên Viên lập tức bước lên phía trước, chặn lại phía trước đám người.

“Vừa đuổi đi một Vương Kiêu lại xuất hiện một Đỗ Nguyên!”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên mang đầy vẻ lạnh lùng.

Vương Thành Phong kia mang người tới, nàng có thể hiểu được.

Nhưng Đỗ Nguyên này chỉ là thua Tần Ninh mà đã khua chiêng gõ trống gọi đồng bọn của mình tới.

Tính cách như vậy thật quá nhỏ mọn!.