Phong Thần Châu

Chương 3499






Tần Ninh khịt mũi, nói: "Ngươi tự tìm đường chết ở trên người của ta, coi như ngươi xui xẻo".  

 

"Thật đáng chết!"  

 

Sắc mặt Bắc Đẩu Hải đầy xấu hổ.  

 

Mà lúc này, bên trong đám người đó cũng có một thân hình không ngừng lùi về phía sau.  

 

Bắc Đẩu Thanh Phong! Hắn ta sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Ngay lúc Bắc Đẩu Hải ra tay, hắn ta cũng đã nghĩ tới chuyện mình sẽ lấy được loại thiên tài địa bảo như Huyết Viêm Linh Hoa.  

 

Thế nhưng ngay khi hắn ta nhìn thấy Tần Ninh.  

 

Trong lòng hắn ta đã sớm hối hận đến xanh ruột! Cho dù là cả vùng biển Thiên Ngoại Tiên hay võ giả bốn phương thì Bắc Đẩu thế gia cũng có thể cố hết sức tranh đoạt với bọn họ, bởi vì, dù sao thì ở đây cũng không có Vương Giả.  

 

Nhưng mà, riêng Tần Ninh là bọn họ không thể đụng đến được.  

 

Trận chiến ngày hôm ấy quá hung tàn.  

 

Cách Tần Ninh giết người khiến trái tim của bọn họ lạnh lẽo.  

 

Bắc Đẩu Khải và Bắc Đẩu Lam đã sớm nhận ra được điều đó, thế nhưng bọn họ lại không khuyên nhủ Bắc Đẩu Hải, mà lại còn muốn tiếp tục tranh giành.  

 

Bọn họ muốn chết sao! Trong trận chiến ngày hôm ấy, Bắc Đẩu Thanh Phong chỉ biết rằng.  

 

Không ai có thể giết được Tần Ninh.  

 

Bây giờ, một vị tộc lão đã bị hạ sát, Bắc Đẩu Lam cũng đã bị thương nặng.  

 

Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.  

 

Tất cả người của Bắc Đẩu thế gia đang đứng ở đây đều chỉ còn một con đường chết.  

 

Hắn ta không muốn chết.  

 

Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây một cách cẩn thận.  

 

Ngày hôm ấy, sau khi trận chiến kết thúc, hắn cũng chỉ nhớ mãi một câu nói duy nhất.  

 

Không thể đụng đến Tần Ninh.  

 

Nếu gặp phải người này thì phải nhanh chóng cách xa hắn ra mới được.  

 

Bán Vương! Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ nhưng hắn đã giết được cả Thiên Nhân thất bộ.  

 

Bây giờ, hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, cũng không phải là không thể giết được Bán Vương.  


 

Dù sao, hắn ta chạy càng xa càng tốt.  

 

Bây giờ, mặt mày của Bắc Đẩu Hải đã xanh mét.  

 

"Xem ra ngươi cũng có chút tài mọn đấy".  

 

"Tài mọn hả?"  

 

Tần Ninh hừ, nói: "Ta dư sức giết chết ngươi".  

 

"Thật ngông cuồng!"  

 

Bắc Đẩu Hải cười lạnh một tiếng.  

 

"Bắc Đẩu Phá Sơn quyết!"  

 

"Vạn Sơn Áp Đỉnh!"  

 

Trong nháy mắt, Bắc Đẩu Hải dùng tới con át chủ bài.  

 

Ngay sau đó, lượng linh khí khổng lồ quay cuồng, hóa thành một tòa núi cao, ầm ầm nện xuống.  

 


Vương Kiếm Độ Sinh đang nằm ngang trước người Tần Ninh, một đạo kiếm quang được bổ ra.  

 

Thế nhưng, tòa núi lớn kia đối mặt trực tiếp với kiếm quang cũng không bị chút sức mẻ nào.  

 

Bắc Đẩu Hải dùng tòa núi lớn kia đè lên người Tần Ninh.  

 

"Khốn nạn, mau đi chết đi!"  

 

Bắc Đẩu Hải rít gào một tiếng.  

 

Một tiếng ầm vang lên, ngay lúc này, tòa núi lớn kia đã áp thẳng xuống.  

 

Thân hình của Tần Ninh nhanh chóng bị tòa núi lớn kia đè bẹp.  

 

Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.  

 

Bắc Đẩu Hải lạnh lùng nói: "Tuy rằng Bán Vương không thể sánh bằng Vương Giả nhưng cũng không để cho một tên Thiên Nhân khinh thường được!"  

 

"Phải không?"  

 

Thế nhưng, ngay sau đó, giọng của Tần Ninh cũng vang lên.  

 

Sau khi giọng nói vừa dứt, cả toà núi lớn bị hắn chậm rãi nâng lên.  

 

Thân hình của Tần Ninh xuất hiện ở dưới chân núi.  

 

Chín cái linh trụ có màu sắc khác nhau đang nâng tòa núi lớn kia lên.  

 

"Chỉ bằng chút năng lực này của ngươi? Vẫn chưa đủ giết được ta đâu!"  

 

Cửu Linh Tôi Thể! Bỏ thêm Phong hồn! Tốt cho cả thân thể và linh thức.  

 

Mỗi cảnh giới đều sẽ được Tần Ninh luyện tới trạng thái hoàn hảo nhất.  

 

Bán Vương! Đúng là rất mạnh! Nhưng mà hắn mạnh hơn!  

 

"Phá hỏng chuyện tốt của ta ắt phải trả giá đắt".  

 

Vào lúc này, chín cái linh trụ của Tần Ninh đang cắn nuốt linh khí và linh thức chứa trong tòa núi lớn kia, xử lý nó từng chút một.  

 

Ngay tại thời điểm này, trong mắt Tần Ninh có chứa một loại hơi thở vô cùng khủng bố.  

 

Chín cái linh trụ bỗng phát ra ánh sáng chói mắt.  

 

Chín vệt sáng kia ngưng tụ thành chín quả cầu.