Tần Ninh khịt mũi, nói: "Ngươi tự tìm đường chết ở trên người của ta, coi như ngươi xui xẻo".
"Thật đáng chết!"
Sắc mặt Bắc Đẩu Hải đầy xấu hổ.
Mà lúc này, bên trong đám người đó cũng có một thân hình không ngừng lùi về phía sau.
Bắc Đẩu Thanh Phong! Hắn ta sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Ngay lúc Bắc Đẩu Hải ra tay, hắn ta cũng đã nghĩ tới chuyện mình sẽ lấy được loại thiên tài địa bảo như Huyết Viêm Linh Hoa.
Thế nhưng ngay khi hắn ta nhìn thấy Tần Ninh.
Trong lòng hắn ta đã sớm hối hận đến xanh ruột! Cho dù là cả vùng biển Thiên Ngoại Tiên hay võ giả bốn phương thì Bắc Đẩu thế gia cũng có thể cố hết sức tranh đoạt với bọn họ, bởi vì, dù sao thì ở đây cũng không có Vương Giả.
Nhưng mà, riêng Tần Ninh là bọn họ không thể đụng đến được.
Trận chiến ngày hôm ấy quá hung tàn.
Cách Tần Ninh giết người khiến trái tim của bọn họ lạnh lẽo.
Bắc Đẩu Khải và Bắc Đẩu Lam đã sớm nhận ra được điều đó, thế nhưng bọn họ lại không khuyên nhủ Bắc Đẩu Hải, mà lại còn muốn tiếp tục tranh giành.
Bọn họ muốn chết sao! Trong trận chiến ngày hôm ấy, Bắc Đẩu Thanh Phong chỉ biết rằng.
Không ai có thể giết được Tần Ninh.
Bây giờ, một vị tộc lão đã bị hạ sát, Bắc Đẩu Lam cũng đã bị thương nặng.
Đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.
Tất cả người của Bắc Đẩu thế gia đang đứng ở đây đều chỉ còn một con đường chết.
Hắn ta không muốn chết.
Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây một cách cẩn thận.
Ngày hôm ấy, sau khi trận chiến kết thúc, hắn cũng chỉ nhớ mãi một câu nói duy nhất.
Không thể đụng đến Tần Ninh.
Nếu gặp phải người này thì phải nhanh chóng cách xa hắn ra mới được.
Bán Vương! Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thiên Nhân nhị bộ nhưng hắn đã giết được cả Thiên Nhân thất bộ.
Bây giờ, hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, cũng không phải là không thể giết được Bán Vương.