Phong Thần Châu

Chương 3500




 Cuối cùng, chín quả cầu kia hợp lại thành một quả cầu linh khí màu đen.  

 

Hay nói cách khác, đây chính là quả cầu linh thức!  

 

"Nổ chết ngươi!"  

 

Vừa nói xong.  

 

Quả cầu đen nổ tung.  

 

Oành... cả sơn cốc nổ ầm ầm.  

 

Thân thể của Bắc Đẩu Hải đang dần bị nuốt chửng.  

 

Ngay sau đó, từng đạo khí huyết tản ra khắp nơi.  

 

Tay của Tần Ninh vươn ra, giam cầm những đạo khí huyết này.  

 

Chỉ trong chớp mắt, hắn nhìn về phía đám người Bắc Đẩu Khải và Bắc Đẩu Lam.  

 

"Con người của ta vốn không ưa giết chóc".  

 

"Nhưng mà nếu như các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta thì nhất định phải đền bù lại cho ta, ta sẽ... lấy mạng của các ngươi!"  

 

Vừa nói xong.  

 

Tần Ninh liền phóng thích khí tức mạnh mẽ của mình.  

 

Ầm... Vương Kiếm Độ Sinh lại chém ra.  

 

Ngay cả Thiên Nhân thất bộ cũng không thể ngăn cản được hắn.  

 

Vào giờ phút này, Tần Ninh giống như một sát thần, nhảy vào trong đám người kia.  

 

Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt đã là Thiên Nhân nhất bộ và Thiên Nhân nhị bộ, trong tay bọn họ còn có vương khí, cho dù là Thiên Nhân tứ bộ cũng khó có thể giết được họ.  

 

Về phần Cửu Anh... bây giờ, nó đã có cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ, hơn nữa, sức phòng ngự cũng rất mạnh, có vương khải bảo vệ, nó nhảy vào trong đám người, vui vẻ giết chóc.  

 

Trong sơn cốc, trận chiến đang dần đi đến hồi kết.  

 

Ngoại trừ một ít người may mắn trốn thoát ra thì đa số đều phải ôm hận mà chết.  

 

Vào lúc này, cách sơn cốc gần một cây số.  

 

Bắc Đẩu Thanh Phong khóc không ra nước mắt.  

 

Đã chết hết rồi! Hình như bọn họ đều đã chết sạch rồi! Bọn họ không nên trêu vào Tần Ninh.  

 


Hắn ta vốn nghĩ rằng tộc trưởng nhà mình có lẽ sẽ thắng được Tần Ninh, hắn ta cũng còn đang ôm lấy một tia hy vọng.  

 

Thế nhưng bây giờ, có thắng nổi không?  

 

Thắng cái gì mà thắng! Nếu như hắn ta không chạy, thì chỉ với cảnh giới Thiên Nhân nhất bộ này, nói không chừng Tần Ninh sẽ dùng một kiếm lấy mạng hắn ta mất.  

 

Thật đáng sợ! Lúc này, Bắc Đẩu thế gia chỉ mới vừa đặt chân đến Thiên Ngoại Tiên thôi.  

 

Ấy thế mà toàn bộ người của Bắc Đẩu thế gia đều đã bị giết sạch!  

 

 

 

Bắc Đẩu Thanh Phong không dám nghĩ đến chuyện báo thù.  

 

Báo thù cái gì chứ?  

 

Đang làm trò gì đấy! Mau chạy nhanh lên! Tần Ninh không giết Bắc Đẩu thế gia mới là lạ đấy.  

 

Tộc trưởng chết rồi! Trước tiên, Bắc Đẩu thế gia nên nghĩ làm sao để sống yên ổn mới đúng.  

 

Bắc Đẩu Thanh Phong tự nhủ trong đâu, rồi tháo chạy nhanh như chớp... Không trốn sao?  

 

Vậy chỉ có chờ chết.  

 


Lúc này, bên trong sơn cốc.  

 

Thân thể Tần Ninh dừng lại.  

 

Mấy con cá lọt lưới bỏ chạy hết cả rồi.  

 

Hai người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên vội vàng đi lại chỗ Tần Ninh.  

 

"Không sao chứ?"  

 

"Không sao".  

 

Tần Ninh lắc đầu, sắc mặt hắn trắng bệch đến mức đáng sợ.  

 

Hắn đã mất tám mươi phần trăm lượng máu! Điều đó nhất định sẽ gây tổn thương đến nền móng.  

 

"Huyết Viêm Linh Hoa...", Tần Ninh nhìn vào bên trong sơn cốc, rồi nói: "Mặc dù có chút trắc trở, thế như ta vẫn lấy được nó!"  

 

Xoẹt xoẹt... Tần Ninh vừa dứt lời.  

 

Bỗng nhiên truyền đến từng tiếng xé gió.  

 

Lại có người đến! Nét mặt của đám người Cốc Tân Nguyệt trở nên cảnh giác hơn.  

 

Cuối cùng, hơn mười người kia đã tới, bọn họ có hai người cầm đầu, cả đám thấy một đống hỗn độn bên trong sơn cốc thì lộ vẻ mặt ngơ ngác.  

 

"Tần Ninh!"  

 

Một giọng nữ bỗng vang lên, trong nó có chút kinh ngạc.  

 

Đó là Tổ Hân Nhi! Là người của Thiên Đạo Minh! Là một trong những thế lực siêu cấp ở đại lục Thiên Ngoại.  

 

Tần Ninh đã từng gặp qua hai người dẫn đầu đoàn người ở tiệc Hàm Vương.  

 

Tam đại minh chủ của Thiên Đạo Minh.  

 

Đệ nhất minh chủ Bùi Dực, là một vị Vương Giả hàng thật giá thật, Dực Vương! Đệ nhị minh chủ, Lâm Ngữ Thành, có thực lực ở cảnh giới Bán Vương.  

 

Đệ tam minh chủ, Tổ Định, có thực lực Thiên Nhân thất bộ.  

 

Lần này, người dẫn đầu chính là đệ nhị minh chủ Lâm Ngữ Thành và đệ tam minh chủ Tổ Định.  

 

Hai người nhìn vào đống hỗn loạn trong sơn cốc, không tài nào hiểu được.