Phong Thần Châu

Chương 3571




 

“Ngươi nhìn xem rồi sẽ biết!”  

 

“Đợi chút nữa rồi hẵng mở miệng, ngắt lời người khác rất không lễ phép, có biết không?”  

 

“Ta…”, Tuyết Kiêu Dung muốn giải thích, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, nàng ta vẫn cố nhịn.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh cũng không để ý tới gì nữa, hắn chậm rãi nâng hai tay lên lần nữa.  

 

Mười ngón sạch sẽ, căn bản không giống như người từng khổ luyện kiếm thuật, khổ luyện võ quyết.  

 

Lúc này mười ngón thon dài đang chậm rãi xuyên qua cánh tay Thánh Nhân kia.  

 

Tuyết Kiêu Dung nhìn thấy Tần Ninh giống như là... đeo găng tay.  

 

Dễ dàng xuyên hai tay của mình vào bên trong.  

 

Trong phút chốc, Tuyết Kiêu Dung chỉ thấy cạn lời.  

 

Nàng ta vốn cho rằng sẽ khó khăn nhường nào, gian nan nhường nào chứ.  

 

Nhưng bây giờ xem ra, nó lại đơn giản như vậy! Chỉ là khi Tần Ninh đeo bàn tay Thánh Nhân kia lên, cánh tay cũng đã dung hợp.  

 

Một luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ chỗ hai tay của Tần Ninh, mãi mà không tiêu tan.  

 

Mà cùng lúc đó, Tuyết Kiêu Dung cũng cảm giác được.  

 

Từng điểm sáng tản ra xung quanh tế đàn.  

 

Những luồng sáng đó quay xung quanh người nàng ta.  

 

Lúc hít chúng vào trong cơ thể, Tuyết Kiêu Dung lập tức tỏ ra vô cùng mừng rỡ.  

 

Chỉ mới hít vào một điểm sáng thôi mà linh thức của nàng ta lại khuếch tán ra thêm vài mét! Chuyện này… trong lòng Tuyết Kiêu Dung rất kinh ngạc.  

 

Băng hàn gương mặt xinh đẹp phía trên, mang theo vài phần kinh ngạc biểu lộ.  

 

Linh thức là thứ quan trọng nhất để tăng lên cảnh giới Thiên Nhân.  

 

Thế nhưng muốn tăng linh thức lên cũng là một điều vô cùng khó khăn! Nhưng bây giờ lại đơn giản như thế.  

 

Linh thức nhanh chóng tăng trưởng.  

 

Ngũ bộ Thiên Nhân, linh thức năm ngàn mét! Mà trong từng khoảng thời gian đó, cường độ linh thức của Tuyết Kiêu Dung đã tăng lên tới phạm vi chín ngàn mét.  

 

Lục bộ Thiên Nhân! Tuyết Kiêu Dung không nhịn được mừng rỡ.  

 

Quá thần kỳ! Giờ phút này, bóng người Tần Ninh cũng rơi xuống.  

 

“Đi!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, mở miệng nói.  

 

“Hả?”  

 

“Hả cái gì mà hả?  

 

Mới tăng lên một bước mà đã thỏa mãn rồi, nếu như ngươi nhờ vào những thứ này để tăng lên tới thất bộ Thiên Nhân, về sau sẽ có trở ngại rất lớn đối với việc xưng Vương của ngươi!”  


 

Mặc dù Tuyết Kiêu Dung không hiểu, nhưng vẫn ngừng lại.  

 

“Đây là đạo lý gì?”  

 

“Ừm... Ngươi có thể hiểu thế này…”, Tần Ninh từ tốn nói: “Linh thức của Thiên nhân đối với Thiên nhân mà nói, nó quý giá giống như là trân châu, mà đối với Thánh nhân mà nói, nó lại vớ vẩn y như là bùn đất vậy”.  

 

“Thứ ngươi hấp thu chính là khí Thánh Nhân mới bắt đầu được tạo nên, dính vào tay Thánh Nhân, đối với Thánh Nhân mà nói, nó không tính là gì cả, nhưng đối ngươi mà nói, nó chính là bảo vật giúp ngươi tăng lên!”  

 

“Chỉ là nếu hấp thu quá nhiều sẽ khó tránh khỏi phải chịu ảnh hưởng, về sau ngưng tụ biển linh thức sẽ xuất hiện tình huống không ổn định!”  

 

Nghe thấy lời này, Tuyết Kiêu Dung khẽ gật đầu.  

 

Tần Ninh nhìn xung quanh, dậm chân rời đi.  

 

Giờ phút này Tuyết Kiêu Dung cũng đuổi theo.  

 

Hai người đi ra khỏi hang động, Tần Ninh nhìn mặt đất màu máu, chậm rãi cất bước ra.  

 

“Ngươi còn đi theo ta làm gì?”  

 

Nhìn thấy Tuyết Kiêu Dung nhắm mắt theo đuôi, Tần Ninh cười nói: “Ngươi đã đến cảnh giới lục bộ Thiên Nhân rồi, ở chỗ này cũng rất ít có người có thể giết ngươi, ít nhất ngươi còn có thân phận là con gái của Thính Tuyết sơn trang, ai muốn giết ngươi cũng phải cân nhắc một chút.”  

 

“Một mình ta vẫn không an toàn lắm.”  

 

Tuyết Kiêu Dung nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Hơn nữa nếu đi theo ngươi, có lẽ sẽ còn có chỗ tốt.”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh không nhịn được bật cười.  

 

“Ngươi chẳng giống người lãnh đạo thế hệ trẻ tuổi của Thính Tuyết sơn trang, được xưng là nữ thần Băng Tuyết gì đó chút nào”.  

 

“Ta chỉ tò mò thôi!”  

 

Tuyết Kiêu Dung cũng muốn tỏ ra lạnh như băng ở trước mặt Tần Ninh, thế nhưng không lạnh nổi.  

 

Người đàn ông này