Phong Thần Châu

Chương 3616




 

Nói xong, Hồng Nguyên Kiệt đi ra.  

 

Ngự Hư tông, hai vị Bán Vương trong nháy mắt liên hợp.  

 

"Bạch Hổ Ấn!"  

 

Một ấn rơi xuống, trong khoảnh khắc đó, một con mãnh hổ màu trắng lúc này gào thét xông ra, tấn công Tần Ninh.  

 

Trong chớp nhoáng này, ấn ký từ trên trời giáng xuống, nện vào sau lưng Tần Ninh.  

 

"Như vậy mới thú vị chứ!"  

 

Ông...  

 

Trong khoảnh khắc này, Tần Ninh bất động.  

 

Một thanh trường kiếm gào thét đi ra, trong nháy mắt phá không chém ra, phong bế con đường công kích của Hồng Nguyên Kiệt.  

 

"Tôn Độn tinh chủ, chúng ta đến giúp ngươi một tay!"  

 

Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân giờ phút này cũng tấn công về phía Lôi Long.  

 

Ba vị Thiên Nhân thất bộ đối mặt Lôi Long, gào thét mà ra.  

 

Trong chớp nhoáng này, từng luồng sức mạnh được phóng thích ra.  

 

Khí tức mạnh mẽ tràn ngập bên trong cổ thành.  

 

Lôi Long cắn xé một bên cánh tay của Tôn Độn.  

 

Tần Ninh giờ phút này lấy một địch bảy, thế nhưng vì thủ đoạn quá nhiều nên vẫn y như cũ là không rơi vào thế hạ phong.  

 

Cảnh này khiến cho đám người của Thính Tuyết sơn trang trợn mắt hốc mồm.  

 

Nào chỉ là bọn họ, những người khác cũng đều ngơ ngác nhìn.  

 

Như thế này... Quá khủng bố rồi đấy?  

 

Thiên Nhân ngũ bộ.  

 

Đối mặt bốn vị Bán Vương, ba vị Thiên Nhân thất bộ mà không chút hoang mang, cứ như vậy tiếp tục chống đỡ!  

 

"Tôn Độn tinh chủ".  

 

Tần Ninh giờ phút này cười nói: "Ngươi xác định là sẽ không thi triển toàn lực sao?"  

 

"Thi triển ra thực lực cảnh giới Bán Vương đi".  

 

"Cho dù là lâm trận đột phá thì cũng là lấy cớ mà!"  

 

Nghe đến lời này, Tôn Độn thầm mắng trong lòng.  

 

Nếu ông ta thể hiện ra thực lực Bán Vương thì chính là một con đường chết.  

 

Chỉ e là Ngự Hư tông và Huyền Thiên cung ngay lập tức sẽ hiểu được kẻ nói dối chính là ông ta.  

 

"Không định thể hiện ra toàn bộ thực lực sao?"  

 

"Vậy ngươi sẽ chết đấy!"  

 

Giờ này khắc này, trên cánh tay của Tần Ninh hiện ra lôi văn.  

 

Thiên Cương Lôi Thể lúc này ngưng tụ một đường lôi văn, khi lôi văn xuất hiện, Lôi Long trong nháy mắt phóng thích, gia tăng thêm mười mét đường kính, thân thể trăm mét uy nghiêm khiến người ta phải kinh ngạc.  

 

Một ngụm trực tiếp cắn về phía Tôn Độn.  

 

Tạch tạch tạch...  

 

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.  

 

Tôn Độn giờ phút này sắc mặt trắng bệch, thân thể càng thêm run rẩy.  

 

"Khốn kiếp!"  

 

Ở hai bên trái phải, Huyền Dương Quân cùng Huyền Âm Quân khẽ chửi một tiếng, lập tức dốc hết toàn lực.  

 

"Huyền Dương Thiên Tự Quyết!"  

 

"Huyền Âm Thiên Tự Quyết!"  

 

Trong nháy mắt, hai chữ âm dương hỗn hợp hóa thành cực hạn âm dương lực bổ về phía Lôi Long.  

 

Oanh...  

 

Thanh thế mênh mông, thế nhưng... vô dụng.  

 

Lôi Long vẫn y như cũ gắt gao cắn lấy Tôn Độn.  

 

Giờ khắc này, sắc mặt Tôn Độn phát lạnh.  

 

"Phá!"  

 

Một câu hét lên.  

 

Tôn Độn trực tiếp chặt đứt cánh tay của chính mình, máu tươi phun ra bầu trời, thân ảnh Tôn Độn lúc này đột nhiên lui lại.  

 

Thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi.  

 

Đúng là hung ác!  

 

Thế nhưng bọn họ cũng biết, nếu như Tôn Độn không phá ra thì cũng chỉ có một con đường chết.  

 


Tôn Độn sắc mặt băng lãnh.  

 

Giờ khắc này, Tần Ninh lại là nhìn về phía bên cạnh mình.  

Bề ngoài thân thể Lôi Long có một đường lôi văn gia trì.